Chào mừng bạn đến với Wapsite - Chúc Bạn Online Vui Vẻ

Bài đăng mới nhất

Em gái Hà Nội ở Sài Gòn
Tác giả : 4thJulyRain

Chap 1:

Chuyến đi lần này, tôi dự định sẽ thay đổi không ít thì nhiều, phần đời còn lại của mình.

Một thằng đàn ông ba mươi tuổi, tay trắng, đen đủi, chỉ được mỗi cái đẹp trai. Có thể nói, cuộc đời tôi kể thêm cả thất bại kinh doanh vừa rồi là đủ chuẩn để được gọi là một thất bại to lớn. Tôi mở một nhà hàng ăn uống ở thành phố Hà Nội nhưng mọi chuyển chẳng đi đến đâu, tôi đóng cửa nhà hàng, nhưng đó chưa phải là phần tệ nhất. Bạn gái bỏ tôi đi theo một thằng đẹp trai hơn tôi, khoai khủng hơn tôi, lò xo cũng cứng hơn tôi và có nhiều tiền để mua đất cho cô ta cạp hơn tôi sau 6 năm yêu nhau tha thiết. Trong phút chốc, tôi chẳng còn lại thứ gì cả.

Tôi nghĩ đến Sài Gòn rất nhiều. Đó là một vùng đất sôi động, nhộn nhịp và không thiếu cơ hội làm ăn. Tôi nghĩ đến một khởi đầu mới. Lập nghiệp ở Sài Gòn, nghe cũng lọt tai đấy, nhưng tôi chưa dám chắc chắn, một phần cũng vì tôi không muốn rời xa Hà Nội, gì thì gì đó cũng là nơi tôi sinh ra và lớn lên. Cho dù Hà Nội có tệ bạc phụ tình tôi thì tôi cũng vẫn yêu thành phố này.

Nghĩ là thế, tôi quyết định đi Sài Gòn một chuyến. Tôi sẽ vào Nam một tuần, ở nhà bạn cũ và xem xét tình hình có thể kinh doanh ở đây được hay không. Nếu không thể thì coi như đây chỉ là một chuyến đi chơi thường thường. Hết một tuần, tôi sẽ lại trở về Hà Nội.

Tôi không đi máy bay mà chọn đi tàu vào Sài Gòn vì tôi sợ độ cao và cảm giác khi máy bay cất cánh. Thằng bạn thân nhất của tôi và Huyền, vợ nó, ra đến tận ga Hà Nội tiễn tôi đi. Trước khi đi, tôi để ý thấy trên bắp tay thằng bạn mình có vết bầm, sưng rất to. Rõ ràng là vết răng cắn vào tay. Tôi nhìn nó, ánh mắt trêu chọc:
- Hai vợ chồng nhà cậu sinh hoạt tốt thế, xem cái tay kìa
Ông bạn vàng giật mình, kéo tay áo xuống che cái vết bầm, nói thật khẽ với tôi:
- Cậu be bé cái mồm thôi! Vết răng của Hồng đấy!
À thì ra anh bạn đã có vợ nhưng vẫn lén lút qua lại với cô bạn gái từ thời cấp 3. Chỉ sau một cuộc tình mà mình là chứng nhân, tôi phát hiện ra, tình yêu lúc nào nó cũng ảo thế đấy. Giờ thì tôi chẳng tin vào thứ đó nữa.

Chào tạm biệt hai vợ chồng ông bạn, tôi lên tàu, trèo lên giường của mình trên tầng 3 rồi cất cái ba lô duy nhất dành cho cuộc hành trình. 1700km đường tàu, đi mất 2 ngày và một đêm. Một quãng đường dài đang chờ đợi tôi phía trước…

Trên tàu, tôi gặp và làm quen được rất nhiều người. Chẳng có ai đi tàu từ Hà Nội vào Sài Gòn như tôi cả mà họ xuống gần hết ở ga Thanh Hóa và Vinh. Rồi lại có những người mới lên tàu. Những người tôi gặp khi lên tàu ở ga Thanh Hóa lại xuống gần hết khi đi đến Huế. Đến Huế, tôi đã hoàn thành 1/3 cuộc hành trình của mình, vậy là chỉ còn một đêm trên tàu nữa thôi.

Tàu lại tiếp tục chạy. Tôi vẫn nhớ như in cái khoảnh khắc đó, 7 giờ 18 phút ngày x tháng y năm z.

Tôi dừng lại ở ga Diêu Trì, tỉnh Bình Định, một vùng quê nghèo giàu truyền thống. Tôi ra đầu toa đứng hút một điếu thuốc cho đỡ mệt. 2 ngày trên tàu thực sự rất kiệt sức. Rồi tôi dạo hết vài vòng trên, từ toa này qua toa khác cho đến khi tàu chuyển bánh tôi mới về phòng của mình ở toa 3.

Lúc tôi ra ngoài, trong phòng chỉ có một gia đình 3 mẹ con người Huế, thêm tôi nữa là 4 và phòng lúc đó vẫn còn dư 2 giường. Họ khá thân thiện, nhưng giọng nói khó nghe nên tôi cũng chẳng nói được chuyện gì nhiều. Tôi trở về, bộ dạng lôi thôi lếch thếch: áo sơ mi mở toang 2 nút rất sếch xi, quần ngố và chân thì mang đôi dép xỏ ngón luộm thuộm không thể tả nổi. Tôi ngán ngẩm nghĩ đến một đêm khó ngủ trên tàu, vừa mở miệng ngáp thật to vừa đẩy cửa phòng mình vào trong.

Bên trong, đã có một cô gái ngồi trên giường tầng 2, dưới giường tôi nằm từ khi nào rồi. Tôi vội vàng ngậm miệng, để con gái nhìn thấy mình trong bộ dạng như thế này xấu hổ quá! Cô gái ấy quay ra cửa, nhìn tôi rồi nhoẻn miệng cười.
Chap 2:


Trông cô rất trẻ, có lẽ mới chỉ tầm 19 20 tuổi. Dáng người nho nhỏ, đôi môi vừa mỉm cười với tôi rất đáng yêu. Tôi mất đến 5 giây để định thần lại rồi lạnh lùng quay ra chỗ khác. Không được niềm nở với cô ta, phải trông thật kool bằng cách tỏ ra lạnh lùng, bí hiểm, kiểu giai đần đụt nhưng thường hay được lên giường với gái. Tôi (lại) rảo bước lòng vòng trên tàu, sau đó dừng lại ở đầu toa, hít một hơi thật sâu rồi quay lại phòng mình, đẩy cửa thật mạnh đầy vẻ nam tính.

Cô ta vẫn ngồi đó, đang vui vẻ trò chuyện với bà mẹ người Huế. Lại một nụ cười nữa dành cho tôi, nhưng lần này tôi có cảm giác nụ cười không được tươi bằng lần trước nữa. Tôi tránh ánh mắt của cô ta, leo lên giường mình nhưng trước khi nằm ổn định tại chỗ, tôi lại bí mật liếc nhìn cô gái ấy thêm một lần nữa.

Không hiểu có gì ở cô ta khiến tôi cảm thấy rất tò mò và thích thú được nói chuyện với nàng. Tôi đâu có thích con gái tóc ngắn, chân ngắn. Có lẽ là tại nụ cười của cô ta chăng? Trông thì cũng duyên thật đấy, nhưng cũng có đến mức quá xuất sắc để tôi phải chú ý đến thế đâu. Thực tình mà nói thì người yêu cũ của tôi còn xinh hơn nhiều. Gì thì gì, con gái Hà Nội vẫn là nhất mà. Tôi cứ suy nghĩ miên man về cô gái ấy, còn ở tầng dưới, nàng vẫn tiếp tục nói chuyện rôm rả với cô người Huế. Chợt dòng suy nghĩ của tôi bị đứt quãng. Tôi có nghe nhầm không, cô gái vừa lên tàu lúc nãy nói giọng Bắc, dù không được chuẩn cho lắm vì có hơi bị lai lai lợ lợ giọng miền Nam, nhưng tôi vẫn có thể nghe được, đó là giọng Hà Nội!

Rồi, tôi như bắt được vàng khi nghe cô người Huế hỏi cô ấy:
- Em người ở đâu thế?
Nàng trả lời, giọng nhẹ nhàng và khá ngọt vì có một chút chất miền Nam trong đó:
- Dạ, em người Hà Nội ạ!
- Hà Nội à? Anh nằm tầng 3 cũng Hà Nội đấy em
Tôi dẹp luôn cái phong cách lạnh lùng của mình qua mình một bên, xẵng giọng hỏi vọng xuống:
- Giọng đấy mà bảo là Hà Nội à?
Cô ngước mặt lên nhìn tôi, đáp:
- Dạ, em sinh ra ở Hà Nội thôi, còn lớn lên thì ở Sài Gòn
- Thế ở Hà Nội nhà ở đâu?
- Em ở quận Đống Đa ạ
- Đống Đa đường nào?
- Em không biết rõ lắm, chỉ biết là nằm ở Đống Đa thôi
Tôi quay mặt vào góc tường, không nói chuyện nữa, còn em thì cúi mặt xuống vì ngại thái độ lạnh lùng có phần hách dịch trong chiến dịch “Tỏ ra thật kool” của tôi. Tôi ra vẻ thế thôi, chứ thực ra trong lòng tôi đang sướng rơn lên vì đã bắt chuyện được với nàng. Nhưng tiếp theo tôi phải làm gì bây giờ?

Hà Nội nói chuyện với Huế được một lúc nữa thì Huế phải đi cho mấy đứa con nhỏ của cô đi ngủ. Phòng tắt đèn, chỉ còn ánh đèn vàng trên trần tàu le lói. Chẳng mấy chốc mọi người đã ngủ say, tự dưng tôi lại nghe thấy dưới tầng 2, giường của cô Hà Nội nửa mùa có tiếng lạch cạch. Tôi tò mò, nhưng chẳng thèm hỏi, nằm trên hát vu vơ mấy câu nhạc Trịnh. Lát sau, tiếng lạch cạch dưới tầng 2 đã hết, thay vào đó là tiếng thở dài của cô nàng. Tôi không thể nén được trí tò mò nữa, định hỏi cô ấy có chuyện thì nhưng chưa kịp cất tiếng thì nàng đã gọi với lên:
- Anh ơi, anh!
Cố giữ giọng cho thật bình thường, tôi hỏi:
- Sao thế?
- Anh đổi giường với em được không ạ? Em muốn đọc sách, mà đèn ở đầu giường em hỏng rồi
Tôi với tay bật thử đèn đầu giường mình, đèn không bật.
- Đèn giường này cũng hỏng rồi
- Thế ạ (giọng thất vọng, nghe đáng yêu cực).
Tôi gợi ý:
- Hay cứ lên đây đi, có đèn trần tàu cũng sáng này
- Vâng ạ, anh xuống đi để em lên
- Em lên giường đối diện nằm đi, anh nằm trên này đang mát.
- Vâng ạ.
Rồi nàng lục đục trèo lên giường trống đối diện giường tôi trên tầng 3. Tôi giúp nàng kéo cái ba lô đồ đạc của nàng lên giường, tranh thủ ngắm nàng thật kĩ trong lúc nàng loay hoay rút cuốn sách “Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương” ra khỏi cái ba lô căng chật vì đựng quá nhiều đồ. Đúng là nàng không xinh xắn đến mức để tôi phải ngất ngây, nhưng khuôn mặt nàng lại có cái gì đó khiến tôi, cho đến tận bây giờ, vẫn không thể quên được.
Chap 3:


Tôi dựng cái gối của mình lên rồi ngồi dựa vào nó. Nàng đang đọc sách dưới ánh đèn tù mù. Tôi xót, quên luôn cả chiến dịch “Tỏ ra thật kool” mà mình đang làm thật xuất sắc, đánh bạo hỏi nàng:
- Tối thế mà cũng đọc được à?
- Vâng không sao ạ, em cũng quen rồi. À mà khi nào anh ngủ thì bảo em nhé, em tắt đèn luôn cho anh ngủ.
- Anh chưa ngủ đâu. Em thức khuya lắm à?
- Vâng ạ, sinh viên mà anh.
- Sinh viên trường gì?
- Dạ, em học Kiến Trúc TP.HCM ạ
- Thế à? Thế chắc vẽ đẹp lắm nhỉ
- Em thì bình thường thôi ạ
- Nghe nói sinh viên Kiến Trúc ai cũng biết chơi nhạc cụ nhỉ?
- Dạ, em biết thổi kèn (cười rất bí hiểm)
- Ô thế á (cười trong đầu), anh thích con gái biết chơi nhạc lắm
- Thế anh có biết chơi nhạc cụ gì không?
- Anh chơi đàn
- Anh chơi đàn gì thế?
- À anh chơi đàn bà (nhìn em ấy cười đáng sợ)
Nói xong, tôi mới thấy mình vô duyên quá, ai lại đi ăn nói với con gái mới quen như thế. Chắc là em sẽ ngại, không nói chuyện với tôi nữa. Nhưng không, em quay hẳn mặt sang hỏi tôi:
- Thế cơ à. Vậy anh chơi có tốt không?
Tôi hơi bất ngờ, trả lời em:
- Hôm nào để em nhận xét nhé?
- Thôi, em không tò mò muốn biết đến mức đấy đâu
Rồi 2 đứa nhìn nhau, cười hì hì. Tôi thức nói chuyện với em đến tận 1 giờ sáng. Em nói chuyện rất tự nhiên và đáng yêu. Tôi có cảm giác thật thoải mái khi nói chuyện với cô gái này. Có vẻ em không quan tâm lắm chuyện tôi là một thằng khánh kiệt bất tài, vào Sài Gòn với bàn tay trắng và túi rỗng không mà hầu hết những đứa con gái khác nghe tôi kể xong sẽ tỏ thái độ khác với tôi ngay. Em nghe chuyện rồi, chỉ cười nhìn tôi hỏi: Anh là đầu bếp, thế trong cái ba lô to đùng kia của anh chắc đựng toàn là dao với kéo nhỉ? Eo ôiiiiii

Qua trò chuyện, tôi biết được em là con gái Hà Nội nhưng theo mẹ vào Nam từ năm 2 tuổi, hiện đang sống Sài Gòn, vừa mới đi Bình Định chơi ở nhà dì nhân dịp hè. Em mới 20 thôi, tức là nhỏ hơn tôi tới tận 10 tuổi. Một cô gái vui tính và hay cười tít mắt. Vẻ tự nhiên trong sáng của em chính là thứ đã hút hồn tôi ngay từ giây đầu tiên tôi thấy em.

Tàu chúng tôi dừng lại ở ga Nha Trang. 1 giờ 30 phút sáng. Em bảo em nghe nói ga Nha Trang đẹp lắm, em muốn xuống xem xem đẹp là đẹp như thế nào. Tôi đòi đưa em xuống. Tàu chỉ dừng ở ga Nha Trang có 10 phút, nên chúng tôi phải nhanh chân lên.

Xuống tàu, chúng tôi bị mắc kẹt trong một đám đông người lên tàu ở Nha Trang. Em sốt ruột, nắm thật chặt lấy tay tôi rồi kéo tôi chạy một mạch thật nhanh ra khỏi đám đông đó.
Bàn tay em ấm áp quá!

Em buông tay tôi ra ngay khi chúng tôi vừa ra khỏi đám đông ấy. Tôi và em rảo bước quanh sân ga Nha Trang. “Đẹp quá anh nhỉ?”, em nhìn quanh nói. Tôi thì chẳng để ý tới cái sân ga này cho lắm, chỉ là ga tàu thôi mà, em dở hơi thật. Tôi chỉ chú ý đến em thôi. Tay em buông thõng, đung đưa theo từng nhịp chân. Tôi đưa tay tôi lại gần, định nắm lấy thì bị em phát hiện, kéo tay ra nắm lấy bàn tay còn lại của em. Tôi chưng hửng, đưa tay lên đầu ý nói “Lúc nãy anh định đưa tay lên gãi đầu chứ bộ”, nhưng thấy em nhoẻn miệng cười, tô biết là không lừa được em, đành nói:
- Anh sợ em lạc thôi mà
Em cười khúc khích bảo:
- Gớm, tôi 20 tuổi rồi nhá!
10 phút ngắn ngủi trôi qua, tôi đưa em lên tàu. Chúng tôi trèo lên giường của mình, nói chuyện thêm một lúc nữa rồi ngủ. Em nằm quay mặt về phía đối diện tôi, tay để ngửa gần mặt. Chờ em ngủ say, tôi nhẹ nhàng rướn mình về phía giường em, nắm lấy tay em ngủ.

Chap 4


Đến 4 giờ sáng thì tôi tỉnh giấc do 2 ngày trước cũng ngủ khá nhiều rồi. Em vẫn còn đang ngủ say, nhịp thở đều đều. Tôi rút tay ra, trèo xuống đất đi đánh răng, lúc xuống không quên hôn lên má em một cái. Chợt em thức giấc, trợn mắt nhìn tôi như thể đang Cần Lời Giải Thích cho hành động vừa rồi. Tôi ngại ngại, trèo hẳn xuống đất vào toalet đi đánh răng mà quên cả cái bàn chải. Đành sử dụng cách của ông bà ta xưa kia, xịt kem lên ngón tay rồi chà chà cho sạch bộ nanh.

Lúc tôi ra ngoài cũng là lúc tôi thấy em cầm khăn mặt bàn chải đứng chờ đến lượt. Em không thèm nhìn tôi, mặc dù tôi biết là em đã thấy tôi ở đấy. Giờ thì em đang “Tỏ ra thật kool” với tôi đấy hả? Nhìn em như vậy với tôi, tự dưng tôi thấy không còn gì vui nữa.

Tàu đến ga Sài Gòn lúc 6 giờ sáng. Em không nói với tôi câu nào kể từ khi đó. May mắn cho tôi, gia đình người Huế xuống ga rất nhanh nên lúc đó trong phòng chỉ còn 2 đứa. Em vác ba lô định bước ra khỏi phòng. Tôi biết nếu lúc này tôi không làm gì, có thể tôi sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa nên tôi kéo tay em lại, hỏi:
- Em còn muốn gặp lại anh không?
Em không cười, cũng không nhìn tôi, đáp:
- Em không biết nữa
- Thế thì anh cho em số điện thoại nhé. Nếu em muốn thì gọi anh, còn không thì…
Em rút điện thoại ra, hỏi tôi:
- Số của anh?
- Không chín không tắm ba bốn năm không không tắm
- Em lưu rồi nhé
Rồi em toan bước ra thì bị tôi hỏi giật lại:
- À anh chưa biết tên em
- Dạ em tên Trang ạ!
Em quay lại nói với tôi, kèm theo một nụ cười rõ tươi. Tôi thấy yên tâm phần nào.

Ngày đầu tiên ở Sài Gòn, tôi được bạn dẫn đi uống bia. Phải nói là thích cực! Cứ vừa uống hết một cốc là lại có một cô da trắng mặt xinh váy ngắn chân dài đứng cạnh rót bia cho uống tiếp. Ở Hà Nội thì làm gì có chuyện như thế! Con gái Sài Gòn cũng xinh đấy, có lẽ do thời tiết nóng nực nên các cô ăn mặc cực kỳ mát mẻ. Tôi cứ ngồi nhìn hết cô này ở hướng 3 giờ, cô kia ở hướng 7 giờ, còn mình thì ở trong tình trạng “12 giờ” suốt cả buổi. Nói thật là trước giờ tôi cứ nghĩ rằng con gái miền Bắc là xinh nhất, giỏi nhất, cái gì cũng nhất, giờ mới có dịp mở mang tầm mắt. Đúng là cứ ở một chỗ thì không thể biết thế giới bao la là ccm gì.

Tôi rời mắt ra khỏi những cô gái đi đường và cầm điện thoại lên xem giờ. Đã 2 giờ chiều rồi đấy. Có một vài tin nhắn, của mấy ông bạn ngoài Hà Nội hỏi thăm. Bảo là hỏi thăm thôi chứ chủ yếu là các ông giời nhắn hỏi xem con gái Sài Gòn là như thế nào. Tôi lướt mắt một dọc, không có tin nhắn nào có vẻ là của Trang. Tôi hơi thất vọng, vất cái máy vào trong một góc rồi lại ngẩn ngơ hát Trịnh. Nghĩ tới em, tôi mỉm cười.

Tận 10 giờ tối tôi mới về tới nhà bạn. Sài Gòn rộng quá, đi mãi mà không hết một con đường. Tôi ngáp thật dài, mệt và buồn ngủ, trèo lên giường nhắm mắt lại. Chợt cảm giác như tôi vẫn còn đang nằm trên tàu xuất hiện. Tôi nghe thấy tiếng còi tàu, cảm giác cái giường đang rung lên theo từng nhịp tàu chạy xình xịch. Mở mắt ra, tôi thất vọng khi thấy mình đang nằm ở nhà bạn. Quay mặt sang bên, không thấy em đâu, chỉ thấy cái điện thoại đang đổ chuông liên hồi. Số lạ.

- A lô ai đấy?
- Anh là anh S phải không ạ?
Tôi tỉnh cả người. Đúng là giọng Trang rồi, không lẫn vào đâu được.
- Trang phải không em?
- Dạ đúng rồi! Nghe giọng anh có vẻ mệt nhỉ, anh đang ngủ à? Em xin lỗi nhé, hôm nay về em cũng hơi bận, không gọi sớm hơn được
- À không anh có buồn ngủ đâu, mới 10 giờ mà ngủ nghê gì. Thế em đang làm gì đấy?
- Em đang chuẩn bị về nhà. Hôm nay bận quá, giờ mới về được.
- Em đang ở đâu đấy? Để anh sang đưa về nhé?
- Thôi đi, người Hà Nội mà đòi đưa người Sài Gòn về nhà hả? (giọng khinh khỉnh dễ ghét lắm) Trễ rồi, để mai em mời anh đi uống café rồi em đưa anh về nhé
- Nếu em thích thế
- Rồi, chúc anh ngủ ngon.
Tút..tút…tút…
Trang dập máy nhanh quá, tôi chưa kịp chúc em ngủ ngon lại. Không biết có phải là do cuộc điện thoại của em hay không mà đêm đó, đêm đầu tiên của tôi ở Sài Gòn, tôi ngủ rất ngon và say.

Chap 5:


Chiều đến, trời hơi mưa một chút. Trang nhắn tin bảo là em sẽ tới muộn. Chả sao, tôi chờ được. Lúc tôi nói thế, tôi đâu biết “muộn” của em là cả tiếng đồng hồ sau đó em mới có mặt. Con gái ở ngoài Bắc mà để tôi chờ thế này thì tôi chắc chắn sẽ mắng cho một trận ngay. Nhưng nhìn thấy em tay chân, mặt mày tái đi vì mưa lạnh, tôi chẳng nỡ trách câu nào, còn tự trách mình sao lại để em lặn lội tới tận nhà đưa đi nữa. Em vừa nhìn thấy tôi đã cười thật tươi rồi xin lỗi rối rít. Tôi lấy tay gạt nước mưa lấm tấm trên mặt và tóc em, cười lại. Em đủ tinh ý để hiểu rằng thế có nghĩa là “Không sao đâu Trang”.

Em đưa tôi đến một quán café nhỏ lót sàn gỗ và treo nhiều hoa. Chúng tôi chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ, nói chuyện quên cả thời gian. Cô gái này thật lạ. Em rất sinh động và rất thật, rất có hồn. Tôi cảm thấy từ em một sức sống mạnh mẽ, giống như cô Midori trong truyện Rừng Na Uy của nhà văn Nhật Bản Haruki Murakami vậy. Em đem lại cho người đối diện sự thanh thản, thoải mái. Có lẽ là tinh thần ấy truyền từ chính trong con người em đến với tôi. Trong phút chốc, tôi quên mất những thứ đang làm mình phiền muộn, quên mất những gì đang níu giữ chân mình và quên cả khoảng cách giữa 2 đứa.

- Thế trước giờ Trang đã yêu ai chưa?
Em hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi. Quay mặt ra cửa sổ, em đáp nhỏ:
- Em rồi, mới một lần thôi
- Người ta may mắn nhỉ?
- May gì? Yêu phải em xui chết đi được ấy chứ
- Đây, anh tình nguyện. Xui mấy anh cũng chịu
- Điêu! Đã biết thế nào chưa mà mạnh miệng thế hả ông gìa?
Những ngày tiếp theo cũng trôi qua êm đềm như thế. Trang đến đưa tôi đi ăn tối, đi dạo nhiều vòng Sài Gòn. Có những lúc, tôi vòng tay qua ôm em. Mấy lần đầu thì em lườm tôi trông dễ sợ lắm rồi đẩy tôi ra xa. Đến lần thứ n thì cuối cùng tôi cũng ôm được em vào lòng. Và đến lần thứ x n thì em mới chịu vòng tay qua ôm lại tôi. Lúc đó em gục đầu vào người tôi, cười khúc khích.

- Tại sao em lại gặp được anh nhỉ?
Cô bé chống cằm, mắt mơ màng nhìn ra xa hỏi tôi.
- Có phải lúc thấy anh trên tàu, em đã thích anh rồi không?
Tôi bắt chước hành động của Trang làm em bật cười
- Thú thật đi, tại anh đẹp trai đúng không
- Anh bị hoang tưởng nặng rồi!
- Rõ ràng, nếu em không thích anh thì đã không đòi anh đổi chỗ nằm trên tàu rồi
- Này nhá, tôi định đọc sách nhá!
- Vậy thì em may mắn cực kì mới quen được anh, vì anh chẳng thích em tí nào đâu Trang ơi
Em cười tít mắt, giở cho tôi xem tờ giấy mà em vẽ kí họa một con đường dài với những hàng cây nhỏ chạy dọc theo con đường, càng ra xa chúng càng nhỏ lại.
- Anh thấy không, mình giống như con đường này đấy
- Anh đẹp hơn nhiều chứ
- Vô duyên, người ta đang nói mà! Ý em là anh với em như hai đường thẳng song song, cắt nhau tại đường chân trời.
- Cô nói giống trong mấy cuốn sách xì tin quá!
- Gớm, xì tin chúng nó làm gì biết cái này để mà nói cho anh nghe!


Chap 6:

Sau mỗi lần Trang đưa tôi về, tôi đều xem xét và suy nghĩ về những nơi tôi đã đi qua. Tôi có nên ở lại Sài Gòn lập nghiệp không? Tôi thấy không thích hợp. Có quá nhiều thứ khác biệt giữa Hà Nội và Sài Gòn. Một trong những điều làm tôi lo lắng nhất là những khó khăn tôi sẽ gặp phải ở trong Nam khi chỉ có một mình. Ở Hà Nội, dù sao tôi cũng có bạn bè, có những lời mời, lời đề nghị làm ăn hấp dẫn. Tôi xem xét kĩ lưỡng và rút ra kết luận: Sài Gòn không phải nơi thích hợp cho tôi. Có lẽ sẽ là nơi thích hợp cho những người khác, nhưng đối với tôi, Hà Nội vẫn là mảnh đất tốt nhất của mình. Tôi suy nghĩ, rồi bất chợt nhìn vào cuốn lịch treo trên tường. Tôi đã ở Sài Gòn được 5 ngày rồi đấy. Thế là sắp hết 1 tuần.

Lại là một buổi chiều nữa của tôi với Trang. Em tíu tít khoe với tôi hôm nay em đi những đâu, làm những gì. Tôi nhìn em, im lặng. Trang như đọc được trong đầu tôi những suy tính, em nghiêng đầu để mắt chạm mắt với tôi hỏi:
- Anh có thích Sài Gòn không?
- Có, anh thích lắm. Anh thích Sài Gòn nhưng yêu Hà Nội cơ
- Chắc là anh nôn về Hà Nội lắm rồi nhỉ?
- Ừ, anh nghĩ là sắp phải về thôi
- Lại đi tàu?
- Anh không chắc, đường dài quá, chắc lần này anh đi máy bay
Trang im lặng một hồi rồi nói khẽ:
- Vậy anh muốn đi ngày nào? Để em đưa anh đi đặt vé
Cả 2 chúng tôi đều im lặng.

Tối hôm đó, tôi nằm suy nghĩ rất lung về những gì đã nói với Trang. Nghĩ về cô gái ấy, trong tôi có một càm giác quyến luyến lạ kì. Tôi sắp phải xa cô ấy rồi sao? Không biết em thế nào, nhưng tôi thì chẳng muốn rời em lấy một giây một phút chứ đừng nói là xa nhau chưa biết đến khi nào mới gặp lại. Nếu tôi trở về Hà Nội, tôi sẽ lại sống cuộc sống rất đời thường của mình. Như vậy thì tốt chứ sao, có gì mà phải buồn?

Tôi thả mình trong dòng suy nghĩ nhưng những suy nghĩ của tôi trôi gấp và dồn dập quá. Một cơn đau nhói lên trong đầu, may mà nó chỉ thoáng qua trong một chốc. Trong đầu tôi bỗng dưng hiện lên hình ảnh của Trang. Tôi vơ lấy cái điện thoại, bấm số em.

- Alo, sao anh chưa ngủ?
- Anh khó ngủ quá! Em ngủ chưa?
- Em chưa, em còn đang học bài một lát. Em cũng khó ngủ này
- Cô còn trẻ mà đã bị mất ngủ à?
- Em không biết nữa, nãy giờ em cứ nằm suy nghĩ linh tinh toàn cái gì đâu đâu ấy
- Nghĩ gì thế?
- Nghĩ đến ngày mai, có người…
Câu nói của em đứt quãng.
- Có người làm sao?
- Thôi, coi như em chưa nói gì nhé
- …
Và chúng tôi im lặng trong vài giây sau đó.
- Hay anh ở lại Sài Gòn làm việc nhé Trang?
- Sao anh lại nghĩ thế?
- Anh nghĩ là anh đã bắt đầu yêu Sài Gòn rồi
- Đồ điêu!
Lần đầu tiên nói chuyện em gắt lên với tôi. Tôi bực dọc hỏi lại:
- Sao anh lại là đồ điêu?
- Có phải là vì em không?
- Đúng rồi đấy
- Thế thì anh đúng là đồ vừa điêu vừa không được bình thường. Em chỉ là một con bé bình thường, sao anh lại có cái ý nghĩ là anh sẽ vì em mà bỏ cả tương lai của mình? Anh về Hà Nội đi, em biết đó là nơi tốt hơn cho anh.
Rõ ràng là em vừa nói vừa nấc lên trong điện thoại. Rút cuộc thì tôi cũng vẫn phải trở về Hà Nội thôi vì dù tôi có muốn ở lại thì đó chắc chắn cũng không phải là điều mà em muốn.

Ngày thứ 6, chúng tôi đi đặt vé máy bay cùng với nhau. Em kiên quyết không chịu vào trong cùng với tôi mà đòi đứng ngoài chờ. Tôi vào đại lý mua một vé về Hà Nội tối ngày hôm sau. Sau đó chúng tôi đi xem phim ở một rạp chiếu phim bên quận 7. Tôi không nhớ đó là phim gì, chỉ nhớ là phim rất vui và chúng tôi đã cười rất nhiều. Hôm đó Trang nắm lấy tay tôi chặt lắm. Tôi muốn vào toalet, nhưng vì tay tôi đang bị giữ chặt nên không đứng dậy đi được. Hôm đó tôi vừa cười vừa mếu, chỉ mong sao phim hết cho nhanh để còn thoát khỏi em. Đang căng thẳng thì em dựa đầu vào vai tôi, thủ thỉ:
- Anh có ghét con gái hay khóc không?
- Có, anh ghét lắm. Nước mắt đâu phải là dư để mà khóc hoài
Trang lấy tay quệt lên mắt, lúc đó tôi mới biết là từ nãy đến giờ em ngồi khóc. Tôi ôm em thật chặt. Hết phim, tôi chẳng buồn đi toalet nữa, chỉ rảo bước bên cạnh em suốt những con phố quận 7. Lúc đó đã hơn 11 giờ.
- Ôi chết thật, anh ở chung cư mà, 11 giờ làm sao mà về được nữa
Tôi mới sực nhớ ra, chỗ ông bạn là chung cư, đến 10h là đóng cửa nội bất xuất, ngoại bất nhập.
- Thôi, tối nay để anh ra nhà nghỉ vậy, cho em về trước nhé?
- Không, em đưa anh đi tìm chỗ nghỉ
- Không được, về đi
- Đừng có mà cãi em!
Tôi biết là không thể cãi em được nữa, đành dắt xe rồi lái theo những hướng mà em trỏ. Trời mưa lâm râm, chúng tôi tìm được một chỗ ở gần nhà bạn tôi. 12 giờ, ngoài trời rất lạnh. Em đứng ôm lấy hai vai suýt xoa mỗi khi có một cơn gió thổi qua. Tôi thương em lạnh mà không biết phải làm thế nào. Bà chủ nhà nghỉ nhìn thấy thế gọi:
- Em gái không vào nghỉ à?
- Dạ không, cháu về
- Đêm hôm khuya khoắt thế này rồi mà còn
Tôi nhận chìa khóa phòng xong, chạy ngay ra ngoài với em, đề nghị rất ngại:
- Hay em ở đây luôn? Thêm 1 phòng nữa nhé?
- Thôi, em về
- Anh không yên tâm tí nào
- Còn ở lại đây thì em không yên tâm
Em lại cười. Sao nụ cười của em bây giờ làm tôi bực quá. Những lúc như thế này mà vẫn cười được trong khi tôi thì đang lo lắng cho em nhiều lắm. Chẳng nói chẳng rằng, tôi kéo tay em vào trong và dắt xe đi gửi luôn. Em nhìn tôi, ánh mắt kiểu “Ơ hay, ơ hay”, nhưng thấy tôi kiên quyết, em khép nép đi theo tôi lên phòng đã đặt.

- Em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất hoặc là trên ghế hoặc là trong phòng tắm hoặc là chỗ nào anh thích miễn không động đến giường của em là được
- Sao em lại được nằm trên giường?
- Tại vì nằm trên giường thoải mái hơn
Tôi chịu em. Em phát cho tôi một cái gối rồi một mình ôm cả cái chăn dày to xụ ngủ một mạch. Đồng hồ của tôi chỉ 12 giờ. Nhưng không được, em là Trang, tôi không làm thế được. Tôi trèo lên ghế, nhìn em ngủ còn mình thì thức suốt đêm. Đương nhiên là chả có bố con thằng nào ngủ được trong hoàn cảnh như thế này rồi.

Đến gần tinh mơ thì tôi chợp mắt được một lúc. Trong mơ tôi thấy Trang thức dậy, bước lại chỗ tôi, hôn tôi một cái thật sâu. À mà, cảm giác này thật quá, không phải là mơ! Tôi mở mắt, đúng là em đang hôn tôi. Hôn xong, em nhìn tôi cười.
- Anh chơi đàn giỏi lắm đấy!
- Em tò mò quá!

Hôm nay, tôi về Hà Nội. Tôi bay chuyến 6 giờ tối. Chúng tôi đưa nhau đi ăn uống, dành những giây phút cuối cùng bên nhau. Trang cười nhiều hơn, nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo. 5 giờ chiều, em đưa tôi ra sân bay. Tôi để em ngồi lên đùi, tay em vòng qua cổ, ôm lấy tôi. Tôi kể cho em nghe về lần đầu tiên xếp hình của mình, về những người bạn gái cũ. Em nghe tôi kể chăm chú lắm. Mắt em tròn xoe khi nghe hết chuyện này tới chuyện khác. Rồi em kể cho tôi nghe về em. Gần 1 tiếng đồng hồ thôi, chúng tôi kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Em lẽo đẽo theo tôi vào chỗ check-in, cầm tay tôi thật chặt.
- Hay anh cho em vào ba lô, rồi đem về Bắc luôn nhé?
- Thôi, em không vào đó đâu, chật chội lắm!
Chúng tôi ôm nhau lần cuối.
Em tựa đầu vào vai tôi, thỏ thẻ:
- Anh đi máy bay, anh đừng sợ nhé, nói chuyện với cô ngồi kế cũng được. Rồi về Hà Nội đi chơi với cô í, rồi…
Em im lặng, không nói nữa. Tôi hôn lên trán em. Em lại hỏi:
- Anh có buồn không?
- Con người chứ có phải sỏi đá đâu mà không biết buồn
- Chắc là anh quên em ngay thôi
- Cô hâm quá!
Em cười. Mắt em ướt ướt.
Tôi lên máy bay, còn em thì rảo bước ra khỏi sân bay. Tranh thủ lúc máy bay chưa cất cánh, tôi gọi vào số em:
- Alo, Trang à
- Dạ?
Giọng em nức nở, như sắp khóc òa lên vậy.
- Anh đi nhé, tạm biệt em nhé
- Vâng, anh đi, tạm biệt
- Đừng khóc nữa em
- Em có khóc đâu, anh hâm quá!
Em tắt máy. Qua cửa sổ, tôi nhìn thấy em bước đi lặng lẽ. Dáng em nhỏ dần, nhỏ dần, rồi mất hút trong đám đông tấp nập. Tôi cảm thấy mình tệ quá, xứng đáng nhận của em một cái tát rõ đau. Rồi tôi chợt thấy đau ở cánh tay, giở tay áo lên thì thấy có một vết bầm tím. Thì ra lúc sáng trong khi đang “mây mưa”, em đã véo tôi một cái thế này đây!

Chap 7:

Máy bay cất cánh.
Tôi đang rời khỏi Sài Gòn.
Tôi đang rời xa em.

Tôi nhắm mắt. Hình ảnh em hiện ra. Tiếng em khóc nấc lên trong điện thoại. Bàn tay em mềm mại ấm áp nắm lấy bàn tay tôi vào cái ngày đầu tiên mà chúng tôi gặp nhau. Tất cả đang hiện lên, xoáy mạnh trong tâm trí tôi.

Khó chịu với những suy nghĩ ấy, tôi mở mắt. Gã đàn ông ngồi cạnh tôi trên máy bay nhìn sang với ánh mắt tò mò xem tôi có cần gì không. Tôi xua tay bảo không cần gì. À mà có, tôi cần Trang, nhưng gã làm sao mà đem em đến đây với tôi được. Nghĩ đến đấy tôi cười nhếch mép. Một tuần qua như một giấc mơ vậy, đã đến lúc phải thức dậy, trở về với cuộc sống bình thường thôi. Tôi đã 30 rồi, có lẽ đã hơi trễ để bắt đầu tất cả lại từ đầu rồi. Còn Trang, em còn rất trẻ, còn cả một tương lai. Dính lấy một thằng như tôi khác gì dính phải phốt.

Và tôi lại nhắm mắt. Tôi để những dòng suy nghĩ về em ngập tràn trong đầu mình, vì tôi biết, nếu tôi không nghĩ về em nữa thì bây giờ tôi chẳng còn nghĩ về ai hay cái gì khác được nữa.

8 giờ 30 phút, máy bay hạ cánh ở sân bay Nội Bài. Tôi vác cái balo lững thững bước xuống máy bay. Hà Nội đang mưa. Tôi chạy vội vào trong sân bay đứng chờ xe bus, người thì ướt sũng. Tôi loay hoay giở cái điện thoại ra thì thấy có 2 tin nhắn của Trang.
- “Anh oi, Sai Gon mua nay!”
- “Anh da den noi chua? Den thi goi cho em nhe ^^”
À, Sài Gòn cũng đang mưa. Tôi gọi lại cho em ngay nhưng “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Em tắt máy hay không muốn nghe tôi gọi? Trời đang mưa to, tôi vô thức bước đi theo tiếng gọi của cô hàng không báo hiệu cho mọi người lên xe bus về thành phố.

Cô gái ngồi cạnh tôi trên xe bus có nụ cười rất duyên với hàm răng trắng và đều như bắp. Cô bắt chuyện với tôi, hỏi tôi rất nhiều thứ, thứ mà bọn con gái hay hỏi:
- Anh làm nghề gì?
- Anh làm ở đâu?
- Bố anh làm nghề gì?
- Nhà anh ở khu nào? Hôm nào em đi ngang qua xem xem nhé hi hi
Tôi không nhìn cô ta, cười trừ. Tôi làm nghề gì, ở đâu thì kệ tôi, cô lắm điều thật! Nhưng cô ta hành hạ tôi suốt cả chuyến đi dài trên xe bus. Tôi cũng đành lịch sự đáp lại vài câu cho có lệ. Cuối cùng cô ta nhìn tôi thật kĩ rồi nói:
- Em thích đàn ông có râu quai nón như anh lắm!
- Còn anh thì không thích phụ nữ chỉ chăm chăm vào bọn đàn ông có râu quai nón đâu
- Anh nói thẳng nhỉ
- Ừ, tính anh nó thế
- Em cũng thích lắm!
Nói rồi cô ta mỉm cười với tôi, xích lại gần tôi hơn một chút.
- Em tên Nhi. Được biết anh em rất vui!
Tôi cười lại với Nhi. Cô vui thì mặc cô, việc gì đến tôi!
Xe vẫn tiếp tục chạy trong một buổi tối mưa tầm tã. Nhi và tôi không hiểu sao cứ mỗi lúc lại càng xích lại gần nhau hơn.

Chap 8:

Mặc dù thấy Nhi khá phiền, nhưng tôi lại có cảm giác vui vẻ hơn khi nói chuyện với cô ấy. Cô xinh như diễn viên Hàn Quốc vậy, lại còn khá điệu đà với lớp trang điểm đậm trên mặt nên trông rất bắt mắt. So với Nhi thì về ngoại hình, Trang có vẻ mờ nhạt hơn vì em ít chịu khó chăm chút bề ngoài nhiều như Nhi.

- Sao tay anh lại có vết bầm?
- À, anh bị ngã xe ở Sài Gòn ấy mà
- Anh đi đứng phải cẩn thận chứ!
Vết đau nhói lên. Tôi kéo tay áo xuống che nó đi.

Tôi và Nhi tạm biệt nhau khi xe dừng bánh. Nhi không hỏi xin tôi số điện thoại mà chủ động bảo tôi lưu số em vào để còn liên lạc với nhau. Cô cũng thú vị đấy chứ! Tôi lưu số Nhi vào máy sau khi cô đã lên taxi về nhà. Tôi tản bộ dọc con phố một chút rồi mới gọi taxi. Mưa đã ngớt, ngoài trời cũng không còn quá lạnh như lúc tôi vừa về đến Hà Nội nữa.

Tôi vẫn chẳng thể liên lạc được với Trang những ngày sau đó.

Tôi tìm đến chỗ người quen để xin việc làm. Mọi khởi đầu đều có vẻ tốt đẹp. Sau giờ làm, tôi thường gọi điện cho Nhi nói chuyện. Những cuộc nói chuyện của tôi với Nhi thường rất lâu, chủ yếu là cô hay đặt câu hỏi, còn tôi thì có nhiệm vụ là trả lời hết những câu hỏi đó. Nhi nói cô thích tìm hiểu về tôi lắm, thế là chúng tôi ra ngoài với nhau nhiều hơn để cô có cơ hội tìm hiểu tôi. Cũng có những lần chạm vào nhau, toàn là do Nhi chủ động. Mặc dù chưa xếp hình lần nào, nhưng qua cách ăn mặc, tôi thấy được dáng Nhi rất đẹp, trông như một chiếc đồng hồ cát vậy. Xinh đẹp, tự tin và biết cách làm người khác phải chú ý, cô nàng thực sự rất cuốn hút tôi.

Tôi đi với Nhi nhiều hơn, hầu như là mọi buổi tối khi tôi có thời gian rảnh. Nhi bảo với tôi cô lúc nào cũng rảnh, cô chỉ bận vào những lúc đi với tôi thôi. Thế là những lúc tôi rảnh, cô bắt tôi phải làm cho cô bận. Cả một ngày của tôi bây giờ, có thể nói, chỉ có công việc và Nhi thôi.

Lần đó, tôi đưa Nhi đi khá xa và về nhà cũng đã trễ. Nhi bảo cô không về nhà trễ được, phải tìm một chỗ qua đêm thôi.
- Anh nghĩ em nên về nhà đấy
- Đã bảo là em không về được mà, bây giờ trễ lắm rồi!
- Thôi thì chiều em vậy
- Có thế chứ!
Tôi đưa Nhi đến một nhà nghỉ gần nhà cô. Cô kéo tay tôi lên từng bậc cầu thang vào phòng, ấn tôi xuống giường, hôn tôi thật sâu. Cô hôn điệu nghệ lắm, đá lưỡi liên tục, cái nào cũng dồn dập, cái nào cũng nồng nàn.

Cô để tôi nằm trên giường rồi choàng khăn đi tắm trước.

Tôi nằm ngửa mặt nhìn trần nhà, không có một tí cảm xúc.

- Bắt đầu được chưa?
Nhi chỉ quấn cái khăn tắm quanh người, hỏi tôi với ánh mắt nhấp nháy.
- Anh xin lỗi, hôm nay đi xa, anh mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ thôi
Và tôi quay lưng lại phía Nhi, ngủ một mạch cho đến tận sáng hôm sau.

Nhi nhắn tin cho tôi, giọng có vẻ trách móc vì bỏ cô một mình vào đêm hôm đó.
- “Anh xin lỗi, tại anh mệt quá!”
- “Xin lỗi gì, hôm khác anh phải đền cho em đấy!”
- “Anh chưa biết nữa”
- “Phải đền đấy! Em thích đồng hồ đeo tay bằng da lắm!”
- “Ừ”
Nói đến đấy, tôi xóa số Nhi đi. Xóa cả những tin nhắn của tôi với cô. Tôi định xóa xong sẽ bẻ luôn cả cái sim này, thay số khác cho nó yên thân, nhưng khi tôi vừa xóa cái tin nhắn cuối cùng của Nhi thì một tin nhắn quen thuộc từ số điện thoại khá lâu rồi tôi chưa liên lạc được hiện ra.
- “Anh da den noi chua? Den thi goi cho em nhe ^^”
Là tin nhắn cuối cùng của Trang. Đã gần 1 tháng rồi, tôi không còn nghe tin tức gì về em cả.

Bất giác, những hình ảnh trên tàu đêm hôm ấy hiện về trong đầu tôi. Tôi thấy nhớ tất cả về em.

Sau khi cắt đứt với Nhi, tôi cố tìm mọi cách liên lạc với Trang, nhưng không được. Ngoài số điện thoại ra, tôi chẳng còn biết gì về em nữa. Cả địa chỉ nơi em sống, nick yahoo hay facebook của em, lúc trước tôi cũng không thèm hỏi. Tôi thấy tôi quá vô tâm với một người mà đáng lẽ ra tôi phải dành tất cả sự quan tâm cho là Trang mới phải. Những ngày tiếp theo, trong đầu tôi chỉ có Trang thôi. Trang đang ở đâu, sao em không gọi cho tôi báo với tôi một tiếng thôi để tôi yên tâm? Tôi thấy trống rỗng trong lòng. Đi đường gặp một cô gái có kiểu tóc và vóc người giống em, tôi cũng phải chạy lên nhìn mặt cô ấy cho bằng được mà quên mất rằng em đang ở cách tôi rất rất xa.

- Alo, ai đấy?
- Alo, anh là anh S phải không ạ?
Tôi hét lớn vào điện thoại:
- Trang phải không em?
Im lặng…
Tôi giật mình tỉnh dậy, là một giấc mơ.
Điện thoại tôi rung lên từng hồi, là một số lạ, tôi ngán ngẩm bắt máy.
- Alo, anh S phải không ạ?
Là Trang, lần này thì không phải mơ nữa, lần này thì đúng là em rồi!


Chap 9:

- Em xin lỗi vì lâu nay không liên lạc với anh
- Cả tháng nay Trang ở đâu vậy?
- Em thì vẫn ở đây thôi
- Vậy sao không gọi được cho anh 1 cuộc điện thoại hả?
Tôi gần như quát lên trong điện thoại. Những ngày đã qua, tôi mới nhận ra rằng Trang đối với tôi quan trọng như thế nào. Không có em, tôi trở thành thằng mất phương hướng, thế nên mới xảy ra chuyện với Nhi. Trang thấy giọng tôi mất bình tĩnh, em chỉ nhỏ nhẹ:
- Em xin lỗi, tại vì hôm anh về Hà Nội, trời mưa to
- Lý do của em đấy hả?
- Lúc đó em đang đi trên đường, mưa to ướt hết cả người cả xe. Em cứ đi mãi trong mưa chứ không dừng lại trú. Em không thấy lạnh. Em chỉ không muốn dừng lại thôi. Đến lúc về nhà thì em mới thấy, cái điện thoại em để trong túi quần ướt hết, chập mạch không mở lên được nữa. Cả sim cũng hỏng.
Em dừng lại một chút, lấy hơi nói tiếp
- Từ hôm đó đến nay, em phải dùng chung điện thoại với chị. Số anh thì em lưu trong điện thoại mà đem đi sửa thì người ta cứ hẹn lần hẹn lượt, mãi mà vẫn chưa lấy được, đến tận hôm nay mới xong.
Em lại dừng câu nói giữa chừng, hít một hơi thật sâu
- Vừa nhận điện thoại, em nhớ đến anh đầu tiên.
Tôi im lặng, chẳng biết phải nói gì nữa. Em phá vỡ sự im lặng đó bằng mấy câu hỏi vu vơ:
- Dạo này anh thế nào? Công việc ra sao?
- Dạo này anh vẫn ổn thôi
- Vậy thì em lo thừa rồi
Dù là nói chuyện qua điện thoại, nhưng tôi biết chắc rằng lúc nói câu này, em vừa cười một cái. Em hay cười lắm, nụ cười của em làm người ta cảm thấy dễ chịu.

Chúng tôi liên lạc lại với nhau. Kì lạ là, sau khi tôi về Hà Nội thì hình như mỗi lần gọi điện, chúng tôi có nhiều điều để nói hơn lúc tôi còn ở Sài Gòn. Em thì tíu tít kể chuyện, tôi thì ngồi nghe. Thỉnh thoảng 2 đứa còn tranh nhau nói nữa, nhưng tôi luôn để em nói trước. Trang vô tư lắm, lại vui tính nên nói chuyện với em tôi cười suốt. Đang đi làm mà có thời gian tôi cũng gọi cho em. Lắm khi phụ bếp thấy tôi đứng cười một mình mà thắc mắc. Kệ họ, tôi đã có em, chỉ thế thôi cũng đủ làm tôi hạnh phúc hơn hết tất cả 7 tỉ người trên trái đất này rồi.

Từ khi bắt lại liên lạc với Trang, buổi tối tôi không ra ngoài dạo phố nữa mà chỉ ở nhà chat webcam với em. Tôi với em lại trở về như trước. Nhiều lần, em hỏi tôi em là gì của tôi. Tôi muốn trả lời em, em là tất cả, nhưng nói thế em sẽ lại mắng tôi là điêu ngay nên chỉ cười xòa rồi đáp:
- Hề hề, em là cô gái Hà Nội ở Sài Gòn của anh chứ là gì nữa
Chúng tôi cứ sống như vậy với nhau hơn 3 tháng trời. Hôm đó là một buổi chiều tháng 11, em gọi cho tôi thông báo:
- Em lại sắp phải đi Bình Định nữa rồi
- Hả, em đi làm gì?
- Họ hàng ở ngoài ấy sắp có đám cưới, mời mẹ em nhưng mẹ không rảnh nên em phải đi thay mặt
- Em đi với ai?
- Em lại đi một mình thôi
- Em đi bằng gì?
- Chắc là em đi tàu
Tôi lập tức tưởng tượng ra cái cảnh em lên tàu và gặp phải một thằng ất ơ nào đó như tôi. Rồi nó nắm lấy tay em, hôn lên má em, lại còn được xếp hình với em nữa chứ! Chỉ nghĩ đến đó thôi mà cốc café tôi pha sẵn đang cầm trên tay một tí nữa thôi thì bị đánh đổ. Tôi bình tĩnh hỏi em
- Khi nào thì em đi? Không đi có được không?
- Thứ 7 cuối tuần này em đi. Em lỡ hứa với mẹ rồi, không đi không được
Tôi nhìn cuốn lịch, hôm nay đã là thứ 5, tức là còn hai ngày nữa em phải đi rồi. Nói chuyện thêm một lúc nữa thì em phải đi học. Tắt máy, tôi uống một hơi cạn sạch cốc café rồi thả mình xuống giường. Ước gì tôi được đi cùng em đến Bình Định.

Hôm sau, tôi bảo em
- Hay tiện hướng ra Bắc, em về Hà Nội chơi với anh mấy hôm đi
- Đi được em đi ngay, nhưng vẫn còn đang học mà hu hu
Tôi đành phải từ bỏ ý định dụ dỗ em, nhưng trong lòng vẫn thấy tiếc nuối một chút. Không biết đến bao giờ thì em với tôi mới được gặp lại nhau đây.
Chia sẻ bài viết Facebook

Chuyên Mục Blog

Xem nhiều nhất