Chào mừng bạn đến với Wapsite - Chúc Bạn Online Vui Vẻ

Bài đăng mới nhất

[Chuyện có thật] Ma nữ
Tác giả : kai.lastescape

Tình hình dạo này thấy anh em voz chém nhiệt về ma mãnh quá, cũng ngứa miệng lập topic để kể chuỵên em chứng kiến, thiệt 100%, nếu có gió máy sai sự thật em xin được ô tô thông ass ạ
Có 1 thớt "bạn đã từng gặp ma cho hết vào đây", em cũng tính kể ở đó, nhưng em ngại lội page, mà chuyện em kể dài dòng lắm, sợ loãng, nên em mạo muội lập thớt mới để kể câu chuyện ma mà em từng chứng kiến. Em ko tin có ma đâu, cho đến ngày đó ạ, giờ em tin lắm là có ma lắm lắm. Nên bác nào theo trường phái khoa học, cũng đọc giúp em để có lời giải thích cho em với.
Giờ em xin kể đây ạ.

Năm 2008, tui học năm 3 đại học, vẫn thuê nhà ở khu Giải Phóng, đoạn gần 1 nhánh kênh của sông Tô Lịch í, ko nhớ ngõ nào, chỉ biết là ở gần cầu Trắng đường Giải Phóng(ai ở đó điểm danh nhé) đã ở được 1 năm, ko có vấn đề gì xảy ra cho đến khi con em tui nó vào ở chung.
Phải kể về con em tui 1 trường đoạn, mọi người chịu khó đọc nhé, vì nó là nhân vật chính mà, nó kém tui 1 tuổi, ko phải em họ hàng gì, chỉ là chơi với nhau ở quê, đang luyện thi vào đại học, lên ở chung với tui cho có chị có em. Nó ở được tầm 1 tháng thì xảy ra chuyện.
Hồi học cấp 3, nó chơi thân với 1 ku giai tên M, mà theo lời nó kể là rất đẹp trai, nhà rất giàu, nổi tiếng là dân chơi chuyên nghiệp, tuy là công tử chơi bời nhưng lại quý nó, chiều nó hết mực, nó muốn gì ku cậu cũng làm cho hết, cả kể việc ngồi bóc vỏ nho cho con bé ăn mà ko chút phàn nàn. Ngoài ra, M còn chơi thân với một người bạn tên là P, theo như con em kể, 2 thằng cứ như gay với nhau í, đi đâu cũng có nhau, làm gì cũng thấy cùng nhau, P nó ko ưa con bé em của mình, chẳng hiểu sao thế, nhưng mà vì nể bạn nên đôi lúc cũng đi chơi với nhau.
Tốt nghiệp cấp 3, M lên Quảng Ninh làm việc phụ bố cậu ta (bố cậu ta là giám đốc một cty khai thác mỏ than ở Quảng Ninh, nên nhà rất giàu mà), còn P thì chẳng hiểu sao lại lao vào con đường nghiện ngập, cuối cùng M đành xin bà già P cho thằng P ở với cậu ta ở Quảng Ninh để tiện bề chăm sóc và giúp cậu ta cai nghiện. Do 2 thằng thân với nhau từ trước, nhà lại ko có đàn ông, nên mẹ P cũng yên tâm khi nhờ cậy M chăm sóc nó. Cứ thế, 2 thằng chung sống với nhau, cũng ko rõ mỗi tháng mất mấy can dầu ăn cơ mà tình hình có vẻ rất ổn. Thằng M ban ngày đi làm thì khóa cửa nhốt thằng P ở nhà, buổi tối về thì chăm thằng bạn lên cơn.
Còn con em tui thì lên ở với tui để luyện thi đại học. Khỏang được 3 tuần thì con em tui về quê chơi, nó gọi thằng M về đưa nó đi chơi vì lâu lâu 2 đứa nó ko gặp nhau, thằng M lưỡng lự thì con bé cứ nằng nặc bắt nó về. Cuối cùng, chiều con bé, M nó phóng xe từ Quảng Ninh về đi chơi với con bé. Sáng hôm sau con em tui lên lại Hà Nội, còn M về Quảng Ninh. Hôm đó con bé rất vui, nó cười suốt, cơ mà cũng lạ là sao 2 đứa nó ko yêu nhau đi nhở, thằng M chiều nó như chiều vong, con em mình thì hở chút là gọi nó đi chơi, chắc là vì có thằng P ở giữa, ôi chuyện tình tay 3 . Nhưng chiều đó con bé nhận được cuộc gọi của thằng M, và thông báo là thằng P mất tích. Con bé lo lắng mãi ko thôi, nó bảo tại nó cứ bắt thằng M về chơi nên thằng P tối đó phá cửa để ra ngoài, chắc lúc ấy cơn nghiên lên cao. Con bé cứ thất thần chờ tin của bạn, thì đùng một phát, sang ngày thứ 3 kể từ khi P mất tích, nó nhận được tin P chết thế rồi con bé về quê gấp để đưa tiễn P.
Khoảng 1 tuần sau em tui lên, con bé kể lại cho tui nghe, đại khái là thằng M sau khi lùng sục các ngóc ngách hang hẻm ở Quảng Ninh (thằng này là dân chơi có tiếng, nên bạn bè cũng nhiều, nó chơi rất được nên bạn bè giúp đỡ) thì tìm thấy xác thằng P ở một bến cầu cảng Quảng Ninh, người ngợm bị thâm tím, mặt mày biến dạng, sau khi công an khám nghiệm tử thi, kết luận trong người nó có chất nicotin, và nó bị đánh tới chết. Thằng M như lên cơn, nó ko nói ko rằng, cứ ngồi cạnh thi thể bạn, con em tui gọi gì nó cũng chẳng thèm thưa, ánh mắt dại đi, chẳng khóc cũng chẳng nói gì. Sau đám tang, cả nhà ko thấy M đâu, nó cũng không đi làm, con bé gọi điện cũng chẳng thấy liên lạc được gì. Con bé nằm ôm tui khóc hết nước mắt, nó nói nếu hôm đó ko vì nó bắt M về thì thằng P sẽ ko chết, M chắc ghét nó lắm. Hôm sau, con bé lại khóc, vừa khóc vừa bảo, chắc M đi tìm thằng giết P để thanh tóan rùi, tui gạt nó bảo nó nghĩ quẩn, việc này công an lo rồi, chắc M đi đâu xả nỗi buồn thôi. Con bé quả quyết, nó bảo nó biết rõ tính M, M nó ko chịu để mọi chuyện lắng lại đâu. Tui cũng ừ hử cho qua chuyện, cứ nghĩ mọi chuyện đơn giản thôi, ai dè…
Độ gần 1 tuần sau thì con bé nhận được cuộc gọi từ M, M bảo tìm ra đứa nào giết P rồi, nó sẽ đi trả thù cho P, nó nói cứ như lời vĩnh biệt cuối cùng í, dặn con bé sống cho tốt, ko có nó ở bên cạnh thì cũng mạnh mẽ mà sống... Con bé lúc ấy hỏang lọan lắm, khóc lóc vật vã van xin thằng M đừng có đi, về nhà và báo công an thôi, nhưng mà vô tác dụng, M dặn xong tắt máy vĩnh viễn. Con bé cứ khóc lóc cả đêm lo cho thằng M, tui có an ủi nó, nhưng con bé bảo: nó biết trước chuyện sẽ thế này, nó biết đây là lần nói chuyện cuối cùng của M, chẳng hiểu từ nhỏ, nó hay có linh cảm rất tốt mọi chuyện trong tương lai, nên nó chỉ còn biết khóc lóc cầu xin ông trời tha cho thằng M. Y như rằng, 2 hôm sau con bé lại về quê để dự đám tang thằng M. Theo như lời mọi ng kể, thằng M tận dụng các mối quan hệ và mò vào hang ổ của bọn buôn ma túy tại Quảng Ninh, cuối cùng cũng tìm được hung thủ, chả là đêm đó thằng P sau cơn vật thuốc ko chịu được mới phá cửa ra ngòai tìm mua thuốc, nhưng chẳng may đụng độ xích mích với tên này, thế là bị tên này với đồng bọn đánh cho tới chết. Và thằng M cũng đi theo vết xe đổ, nó cũng bị hội này đánh đến chết, cũng tại địa điểm mà thằng P chết.
Tui thương con bé em lắm, gần như cùng lúc nó phải chịu nỗi đâu lớn khi mất 2 người bạn thân, nó dường như là người gián tiếp gây ra chuyện, chuyện của nó đôi lúc tui còn thấy sao giống trong phim vậy, nên mọi người đừng tui là tui gió máy nhé, chuỵên 100% luôn. Con bé sau đám tang M thì lên ở với tui lun, nó bảo ở quê chỉ khiến nó nhớ 2 thằng ghê gớm, nó ko chịu được. Từ dạo đó, con bé bắt đầu bị stress nhiều, ốm đau bệnh tật liên miên, lại hay khóc, rồi khi nào tui đi vắng là y như rằng con bé lấy dao cứa tay, nói chung tay nó nhiều sẹo lắm, nhiều lúc tui bực quát lên với nó, nhưng nó lại khóc lóc và bảo rằng chỉ có cách đấy mới ko làm nó thấy đau đớn trong tim.
Tui hay dẫn con bé đi chơi long vòng Hà Nội, miễn là đừng cho nó ở nhà nhiều, nó lại điên lên cắt động mạch tay mà chết thì tui ăn nói sao với bố mẹ nó. Thường thì 2 đứa leo lên xe đạp đạp dạo quanh bờ Hồ, rồi ngồi trà đá ở Nhà Hát Lớn. Hồi đó, trà đá Nhà Hát Lớn còn đang thịnh, người người lên đó ngồi uống trà, hóng xe cộ đi lại, 2 đứa ngồi uống trà đến 11h đêm mới bò về nhà. Tối hôm đó, 2 đứa về muộn, khỏang 12 h mới về đến cổng, mở cổng đi lên gác, tả sơ qua về phòng trọ tui cái đã, nhà chủ có 4 tầng, mỗi tầng 2 phòng và 1 nhà vệ sinh. Phòng tui ở tầng 2, cầu thang riêng và đi vòng phía sau nhà chủ, dưới chân cầu thang có 1 cánh cửa sắt bị khóa, nghe cô chủ bảo là nhà kho, vứt các thứ tùm lum dưới chân cầu khóa lại cho chắc thôi. Khỏi phải nói, cái hẻm từ cổng vào cầu thang chỉ rộng khỏang 1m, sâu tầm 3m, tối hun hút, đặc biệt cực tối ở cái gầm cầu thang í. Phòng tui đi ngang qua 1 phòng, phòng này là ông mà cô chủ nhà gọi là bố chồng và bác trai con ông ở, và có ban thờ =..=, nói chung mỗi lần qua phòng này cũng hơi hốt vì ảnh thờ người chết hướng thẳng với cửa ra vào.
Kể sơ cua đó thôi, tiếp vụ con bé nhé, sau khi 2 chị em đi qua gầm cầu thang và leo lên gác 2, hồi đó mình cũng gan dễ sợ, chẳng sợ ma miếc gì ^^ về tới phòng, thì còn bé tự dưng quay ra tui hỏi trong khi tui mở khóa phòng:
- Chị gọi em à?
Tui ngạc nhiên, bảo từ nãy bận mở cửa, gọi cô làm cái gì. Con em tui ko nói gì, rồi đi vào nhà.
Không chỉ có hôm đó thôi, những ngày sau, đôi khi đang ngồi học bài, tui xem phim, nó cũng quay qua hỏi tui: - chị gọi em à? Mà tui có dở hơi gọi nó là H đâu, tui với nó hay gọi nhau bằng tên nick blog(hồi đó thịnh hành blog mà), nên tui bảo nó có vấn đề rồi. Nó bảo, rõ ràng em nghe thấy có ai gọi tên em mà.
Tui mới giật mình, hỏi:
- Thế à? Em có hay nghe thấy ko?
- Có, từ dạo hôm đi chơi về khuya đó, em hay nghe thấy có ai gọi em theo kiểu giật giọng í, em cứ tưởng là chị, rồi chị bảo ko phải nên em ghê lắm à.
- Thế gọi thế nào?
- Rõ ràng có ai gọi em là :” H ơi! H ơi” mà.
Tui với nó bắt đầu đoán già đoán non, có thể là thằng M về gọi con bé, nhưng con bé gạt phắt, bảo, thằng M ko gọi tên nó hẳn ra thế. Hay có thể em có khả năng biết tương lai, biết đâu tiếng gọi đó từ tương lai muốn em giúp đỡ thì sao, nó cũng gật gà gật gù. Hai chị em vẫn đi chơi như bình thường, lúc về sớm lúc về muộn, có mỗi việc mài đít ở Nhà Hát Lớn mà ngày nào cũng đến, đôi khi thấy tuổi trẻ thật phi thường. Nhưng mà mọi suy đoán đều trật lất, khi mà bẵng 1 tháng, con bé bắt đầu nằm mơ, những giấc mơ lặp đi lặp lại một cách đáng sợ…


Tiếp nhé nếu ko em ăn của các thím chắc sứt đầu mẻ trán.
 Và em khẳng định là có thật nhé, ko gió máy, chỉ gió máy vụ đối thoại thôi, vì lâu rồi sao mà nhớ mình đã nói những cái gì cơ chứ, em sẽ cố gắng nhớ lại từng chi tiết để kể cho dài dòng, các thím đọc cho nốt, thím nào lười đọc thì thôi vậy, bỏ qua chuyện hay

Tui với con em nó vẫn đi chơi bờ Hồ thường xuyên, hình như dạo đó nghiện trà đá bờ hồ mí trà đá Nhà Hát Lớn rồi hay sao í. Tại cũng rảnh rang, con bé em thì từ dạo 2 thằng bạn thân mất, nó nói với tui là nó ko học được cái gì vào đầu, nên năm nay nó ko thi đại học nữa, chờ tinh thần ổn định. Tui được cái chiều con bé, nó phân tích thế tui cũng thấy thương, giờ nghĩ lại, thấy mình ko phải, nếu mà hồi đó bắt ép nó ôn thi, thì nó vẫn giữ được nếp học, nếu năm đó ko đỗ thì còn năm sau, thì con bé sẽ có cái bằng trong tay, âu cũng là do tui hồi đó còn trẻ con, ko được suy nghĩ sâu xa như bây giờ.
Thôi, lại lan man, kể tiếp vụ kia. Một buổi sáng cuối thu, tầm giữa tháng 9 hay sao í (ko nhớ nổi thời gian) 2 chị em ngủ dậy thì con bé túm chặt tay tui nói:
- Hôm qua em nằm mơ kinh quá chị ạ.
- Mơ gì? - Tui ngái ngủ hỏi lại nó.
- Em mơ thấy có cái bóng trắng đứng ngoài cửa sổ dòm em
Miêu tả sơ qua cái phòng của em hồi đó cho các bác tưởng tượng. Phòng thuê mà, nên chỉ rộng khoảng 16-18m2 gì đó thôi, có ban công trước cửa phòng nè, cửa sổ với cửa chính ở cùng 1 bên tường nhé, khi mà đi qua hành lang tới cửa chính, rồi đi 1 đoạn nữa là thấy cái cửa sổ. Giường gỗ xịn, kê đối diện với cửa sổ, cách 1 cái bàn học nhé.

- Gì mà ghê vậy? Chắc người mệt nên cô lại mơ linh tinh thôi mà. Thế có nhìn thấy rõ ko?
- Em cũng ko biết là mơ hay thực nữa, em thấy cái bóng này từ mấy hôm trước rồi. Lúc đầu cũng nghĩ như chị, nhưng rồi em cứ thường xuyên thấy nó., mà càng ngày cái bóng đó càng rõ chứ. Nó thật lắm, cái cảm giác sợ sợ khi nhìn thấy nó, nhưng chẳng hiểu sao đến sáng thì em lại nghĩ mình nằm mơ chị ạ.
tui bắt đầu hơi hốt hốt rồi, cứ thử tưởng tượng có người đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm vào mình thì cũng hơi kinh. Nhưng vì tui có nuôi thêm con mèo, nên cửa sổ lúc nào cũng phải mở để cho nó leo ra ngoài đi vệ sinh , thế nên dù con bé có kể vậy, tui cũng hông có đóng cửa sổ.
Vả lại, chỗ ban công ở bên ngoài gần cửa sổ vứt đầy giác giường, bàn ghế hỏng thì chẳng có thằng nào nó trèo qua cái đống hổ lốn đó mà ngó nghiêng chị em tui chỗ cửa sổ. Tui cũng vẫn nghỉ chắc là do con bé tưởng tượng. Nhưng tui lầm, con bé vẫn mơ giấc mơ ấy, lúc thì thường xuyên, lúc thì thi thoảng, lại một buổi sáng giữa tháng 10, khi tui tỉnh dậy thấy con bé nó mắt đỏ hoe nằm ôm tui chặt cứng, rồi chắc lại nhớ thằng M đây mà. Tui ôm con bé vỗ về, hỏi han:
- Lại khóc à? Nín đi chị thương.
Nó quệt nước mắt, kể:
- Hôm qua em lại thấy nó(cái bóng) chị ạ. Lần này rõ lắm, em biết chắc nó là con gái chị ơi
- Em thấy rõ mặt nó ko?
- Em không thấy rõ lắm, chỉ thấy cái bóng đó có mái tóc dài lắm, nó cứ đứng ở giữa cửa sổ nhìn chằm chằm vào em này.
Tui gai hết cả người, trí tưởng tượng lại bay bổng, thế là 2 chị em cứ nằm ôm nhau nói trước là tui với nó ko phải les đâu nha, bằng chứng là hồi đó tui thích 1 zai ghê gứm, cứ thích âm thầm thui, ôi đúng là tuổi trẻ
Tui nghe đâu đó có người mách ma sợ tỏi với dao, nên tui mua ngay 1 bó tỏi về nhà treo đầy trên cửa sổ (cửa sổ vẫn cứ phải mở) dao kê dưới đầu giường chỗ con em nằm, xong đâu đấy tui bảo với con em:
- Yên tâm rồi, ma nó sợ tỏi lắm, kê dao đầu giường con ma sẽ ko làm gì em đâu. Đi trà thôi nào.
Vẫn giữ nếp cũ, 2 chị em ăn cơm xong lại đạp xe lên Nhà Hát Lớn ngồi, cũng ko hẳn là ngồi có 2 chị em đâu, mà hồi đó còn có rất nhiều người lên đó ngồi, riết rồi 2 chị em quen được khá khá người trên đó, đặc biệt chơi thân với anh chị làm ở web tình nguyện trẻ, cũng đôi khi theo chân anh chị đó vào làng sos ở Cổ Nhuế thăm các trẻ em bị chất độc màu da cam. Mà lạ là hồi đó, ai cũng mê rock rít cơ, riết thành ra 2 chị em cũng nghiền, hay theo mấy người bạn xem show rock: hết Tiger translate, hrc, rồi các show be bé ở trường kiến trúc, xây dựng, ...
(có thím nào nghe rock thì biết năm 2008 có show rock your passion, show rock đầu tiên được lên tivi khung giờ cao điểm lúc 7h tối í, mà hơn 1000 người tham gia đó, các thím xem clip đó sẽ thấy có quét qua 2 con bé là tụi tui đó
link clip đó nè youtube.com/watch?v=WUj1Wm0qrPw , giây thứ 36-38 nhé , để tránh có thím nào nằm vùng, thì đừng có kể với con em tui là tui đem chuyện nó lên voz kể lể nhé)
Hồi tưởng lại hồi đó, ở nhà hát lớn có 2 con bé con hay để xe đạp dưới bậc thang nhà hát lớn, 1 đứa tóc xoăn tít xù mì như mì tôm (con em tui đó) 1 đứa tóc ngắn ngủn, 2 đứa mặc áo đen, dây dợ đeo lủng lẳng ở tay, cổ, móng tay móng chân sơn đen sì, tui có chút khiếu vẽ vời, nên hay lấy mắt nước vẽ mấy cái hình lên gò má cạnh đuôi mắt, nhìn rất chi là bụi đời, lại kể 1 đứa bạn chết, 1 đứa thất tình, nên đứa nào cũng tâm trạng, tập toẹ hút thuốc, riết thành thói quen (các thím đừng ném em, con gái dân rock đứa nào cũng phì phèo điếu thuốc, mí lại, hồi đó trẻ trâu, nghĩ hút thuốc quên sự đời, ai dè có quên được cái gì đâu, sầu lại càng sầu, lại còn có vẻ phong cách nữa chứ) Miêu tả tui hồi đó xíu thôi, để các bạn tưởng tượng là tui cũng mạnh mẽ như con trai, nên việc đối mặt với ma mãnh ko liễu yếu như các gái khác nhé, còn giờ tui ngoan lắm à, đi làm rùi, thành con gái chính cống rùi, hiền lắm à
Thôi lại trật lất vấn đề rồi, quay lại chuyện cái bóng
Bẵng đi khoảng độ dăm hôm thì đêm của 1 hôm nghe đâu là khoảng 25-27 tháng 10 gì đó đó, tui đang ngủ ngon thì con em tui đập tui 1 cái vào mặt rõ đau, tỉnh cả ngủ, tui quay qua thấy con bé đang mắt mở trừng trừng nhìn ra cửa sổ, tui lay nó mà nó ko ý kiến gì, mãi 1 lúc nó mới tỉnh hay sao í, nó ngồi dậy ôm tui khóc, hồi đó chắc con bé tốn mấy chục lít nước mắt quá, hết khóc 2 thằng bạn, đến khóc con ma, tui vỗ về 1 lúc cho nó bớt sợ nó mới kể với tui làm tui nổi hết da gà, mất ngủ tới sáng. Nó kể nó lại thấy bóng đứa con gái đó, lần này thì nhìn thấy rõ hơn rồi, con bé đó trẻ lắm, tóc mái cắt cụt lủn giữa trán í, ko có lông mày, cứ đứng gần sát cửa sổ nhìn con em tui, rồi mãi sau con em tui thấy con bé nhành miệng ra cười với nó mà điều đặc biệt là...miệng nó ko có 1 cái răng nào, toàn lợi là lợi...
(đi làm việc cái đã, sếp lại giao việc rồi, chiều rảnh thì kể vậy, còn ko các thím cố đợi đến mai nhé, đừng em tội nghiệp, em chỉ kể chuyện thôi, chớ ko có viết truyện ạ )

Ôi, cứ nghe truyện ma là xúm vào đông vãi ra.
Thôi, em lại hầu các thím thôi, các thím manh động quá đi mất, nên nhớ em là nữ nhi, nếu em thì các thím nhẹ nhẹ tay thui ạ.
Mà có thím bảo lúc thì xưng em, lúc xưng tui. Ấy là vì em xưng tui cho văn viết nó mạch lạc, vì chữ con em gái nhiều quá, nếu xưng em, thì lộn hết chả biết đang là em nào

Mới có từ sáng tới chiều mà các thím em ghê vậy
Thôi, để em hầu các thím, cố kể tiếp kẻo lại ko mang hết về xây nhà mất thôi.

Ngoài ra, con bé còn nghe thấy tiếng nước róc rách chảy đâu đó nữa.
Đến sáng bảnh mắt, tui mới hỏi kĩ con bé về đêm qua. 2 đứa lại ngồi phân tích, từ đợt con bé bắt đầu nằm mơ, nó ko nghe thấy tiếng ai gọi nó nữa, mà cứ nghe thấy tiếng nước chảy, hồi đầu nhỏ lắm, nó cứ nghĩ tiếng nước ở nhà vệ sinh (nhà vệ sinh chỗ đó của tui cách phòng tui 1 phòng là của ông với bác chủ nhà ở nhé) ko để ý, tới hôm qua thì nghe rõ lắm, cứ như ngay sát bên tai í. Thế là tui suy ra, chắc con ma đó chết đuối, dám lắm ấy chứ. Tui với con bé đó biết chuyện ko còn đùa được nữa, thế là chạy xuống nhà hỏi cô chủ nhà:
- Cô ơi, cho tụi cháu hỏi ở đây ngày xưa có phải có ai chết đuối ko ạ?
Cô chủ ngớ người một chút, rồi cảnh giác:
- Có chuyện gì à? Khu này làm gì có người nào chết đuối đâu.
Nhìn lại cũng đúng thật, khu tui ở một bên là nhà, 1 bên là con kênh đen ngòm, chưa đủ sâu để làm chết ai. Nhưng nhỡ đâu ko chết vì chết đuối thì chết vì mùi thối thì sao (1 nhánh của sông Tô Lịch mà)
- Dạ không, cháu chỉ hỏi thế thôi. Không có gì đâu cô.
Cô chủ cũng không hỏi nhiều, tụi tui lếch thếch đi lên. Tui cũng thắc mắc, thế quái nào mà tỏi ko làm gì được con ma nữ đó, con dao cũng chẳng tác dụng gì. Đúng là ăn hại. Sau này lướt truyện ma nhiều, mới biết để dao đầu giường cũng phải để đúng cách, nếu ko thì ko tác dụng gì, nhớ mang máng là dựng con dao ấy lên chứ ko để nằm xuống. Nhưng vẫn ko chịu dỡ mấy chùm tỏi xuống khỏi cửa sổ, dao vẫn kê đầu giường, dù sao lúc đó sợ rồi, cứ nghĩ mấy thứ đó ko tác dụng nhưng có còn hơn không.
Lại nói, tại sao chỉ mình con bé em tui nó thấy con ma đó, còn tui như bị mù điếc, ko nghe thấy ai gọi tui (dù tui trùng tên con bé đó), ko thấy con ma đó ở ngoài cửa sổ, ko mơ miếc gì về con ma đó dù ngày nào 2 chị em cũng thảo luận về nó, cứ như tui chẳng có tí liên quan nào đến mối quan hệ của con em tui với con ma đó, bị ra rìa rồi í. Nhiều lúc nghĩ mình cũng ganh lắm, muốn nhìn thấy ma 1 lần xem ra sao, có són nước đái như lời mọi người vẫn kể hay ko, nhưng nhiều lúc nghĩ lại, cũng thấy mình may mắn, ko bao giờ nhìn thấy cõi âm. Sau này mới biết, do con em tui nó ốm yếu, bệnh tật, nên bọn ma mãnh nó dễ tiếp cận, còn tui khoẻ như ri, ko đau yếu chi hết, khí Dương trội nên bọn ma nó chả làm gì được.
Tui bàn với con em, bảo nó về quê nói với mẹ để đi xem bói xem nó đang đối mặt với cái gì, vì mẹ nó hay đi hầu đồng nên chắc biết rõ vấn đề tâm linh này hơn mấy đứa ù ù cạc cạc như tui. Nhưng con em nó ko chịu, nó bảo nó ko muốn mẹ nó lo, mấy cả nó ko muốn về nhà lúc này, chuyện gia đình con em tui phức tạp lắm, kể nữa lại dài dòng, túm cái váy lại thì là lúc đó rất căng thẳng, con em tui nó chẳng muốn về chút nào.
Tui kéo một bà chị về ngủ cùng cho đỡ sợ, 3 người vẫn hơn 1 người. Phải nói, hồi đó cũng vui, cứ khi nào đứa nào buồn vệ sinh thì kéo đàn kéo đống đi ra hành lang, 1 đứa vào, 2 đứa đứng ngoài đợi, thay phiên nhau trông đi tè ), rồi lại nằm kể chuyện cười cho nhau nghe, phải nói bà chị kia của tui cũng có khướu kể, bả kể chuyện nào thì cười chảy nước mắt luôn chuyện ấy (cũng dân rock rít nhé). Nói chung rất vui.
Nhưng đến nửa đêm, tui giật mình tỉnh dậy vì tiếng con mèo nhà tui gào kinh quá, thì thấy con em tui lại mắt mở trừng trừng nhìn về phía cửa sổ, cái mặt nó vô hồn lắm, tui nhìn cũng hãi kinh, tui lay ngay bà chị dậy để bà ấy xem biểu hiện con em tui cho bà biết 2 chị em tui ko bịa chuyện. Quan sát con em 1 hồi, vẫn thấy nó mở trừng mắt nhìn về cửa sổ, tui ngó cái cửa sổ thì chẳng thấy cái gì cả, nhưng vẫn rợn rợn, tui gọi nó, nó chẳng thưa gì. Đến lúc vỗ mạnh vào vai kêu nó dậy, lúc đấy nó mới lại như tỉnh giấc, ngồi dậy ôm riết lấy tui với chị kia, hoảng loạn, khóc như chưa bao giờ được khóc. Lại còn bắt tui đi đóng cái cửa sổ vào. Tui cũng hơi ghê, nhưng vì lo cho con em, nên lấy hết can đảm bò ra khỏi giường, đóng cửa sổ. Ngó quanh nhà với gầm giường thì thấy con mèo nhà tui nấp sau gầm giường giương mắt nhìn tui, tui gọi nhất định ko ra, lại còn nghe thấy tiếng gừ trong cổ họng nó như đang đe doạ tui ấy. Tui cũng hãi, nhảy ngay lên giường, 3 chị em ngồi 1 góc, thấy lạnh lạnh người, da gà nổi hết lên, thì kéo chăn trùm kín người. Sau một hồi khóc lóc sốt hết cả ruột, tui với chị kia cũng dỗ được con bé nín, bắt nó kể xem nó thấy gì.
Nó lại thấy con ma nữ đó, con ma tóc mái cụt lủn, ko có lông mày, ko có răng đó vẫn nhe cái miệng toàn lợi là lợi ra cười với con em tui, nó cứ đứng đó cười mãi ko thôi, con em tui thì chết trân nhìn nó như bị thôi miên, cảm giác rất kinh và sợ hãi, nhưng nó ko tài nào động đậy được chân tay, ko tài nào mở miệng được, ko tài nào nhắm mắt được. Cho đến khi con em tui thấy tay con ma nữ đó ,bàn tay trắng ởn, ngón tay dài gấp đôi bình thường đầy xương xẩu, thò vào trong cửa sổ một cách từ từ, từ từ… thì con em tui được tui với chị kia lay tỉnh. Tui với chị ko ai nói câu gì, chỉ nhìn nhau, mắt xanh lại, sợ ko động đậy được. (Các thím nao ngồi vào lúc nửa đêm gần sáng kể chuyện ma cho nhau nghe, mà nhìn vào mắt nhau đi nhé, lúc đấy tởm lắm,)

Kể nốt 1 đoạn nữa cho các thím bớt nhiệt. Nhớ đêm về tưởng tượng con ma đó nghen, em thì tưởng tượng suốt rồi, chẳng muốn nghĩ nữa đâu.

Tiếp nhé. Em gác hết mọi việc sếp giao để hầu các thím đấy
Sau chap này, em về, mai em lên cty kể tiếp các thím nghe, cũng để hồi tưởng lại chi tiết, sắp xếp 1 chút cho mạch lạc

Thế rùi con em tui nó hóng mặt lên nghe ngóng, mắt nó cứ như dại đi í, nó vừa hóng vừa bảo với tụi tui:
- Các chị nghe xem, có nghe thấy tiếng nước chảy không?
Tui nhìn chị, chị nhìn tui, nói thiệt, 2 đứa chả nghe thấy cái gì hết á, con mèo cũng chẳng kêu gì, cứ nằm im trong giường, bên kia phòng ông với bác cũng ngủ say, ko một tiếng động. Im ắng đến ghê người mà con em nó cứ nói có tiếng nước chảy, rõ lắm. Tui với chị lại ôm nó vỗ về an ủi, nó lúc ấy lại tiếp tục hoảng loạn, bịt tai lại mà miệng vẫn cứ lảm nhảm:
- Sao em vẫn cứ nghe thấy tiếng nước chảy vậy?
Nó lại khóc, tui với chị lại vỗ về, ôm nó chặt cứng cho nó đỡ sợ vì lúc đó người nó run lên, lạnh lắm, kéo chăn lên tận cổ, chỉ thò mặt ra ngoài. Ôm nhau đến tầm 3h hơn thì mệt quá, cả 3 chị em thiếp ngủ (ngủ ngồi mới sợ chứ) ngủ gà gật đến khi trời sáng mới dám nằm xuống giường và đánh một giấc đến trưa.
Ban ngày thì chẳng sợ nữa, 3 chị em dậy đi chợ nấu cơm, lại tí tởn đùa nhau. Đến chiều, tự dưng cô chủ lên gác gọi chị em tui xuống nhà hỏi chuyện.
- Hôm qua làm gì mà con mèo nhà mày kêu kinh thế, cô ko ngủ được.
- Dạ, cháu cũng không biết nữa. Cháu cũng giật mình.
- Này, cô bảo, cô nhớ ra rồi, hồi cụ cố chồng cô (tức mẹ của mẹ chồng cô chủ) còn sống, khi cô về đây ở, thì kể cho cô nghe là hồi xưa cái con kênh này nó vẫn còn là một nhánh sông Tô Lịch, nước vẫn còn sạch và trong lắm, có cô gái trẻ chết trôi sông dạt vào đây.
Khỏi phải nói, 3 đứa nhìn nhau mặt cắt ko còn hột máu. Vì lời cô kể trùng với chuyện của mấy đứa gặp quá, mà cô cũng bảo là gái chết trẻ trôi sông nữa chứ, con ma đó là con ma nữ, và càng khẳng định nó chết đuối vì con bé em tui cứ nghe thấy tiếng nước chảy. Thế là tụi tui mới thật thà kể hết mọi chuyện với cô. Nhưng cô chủ lại gạt phăng đi bảo:
- Tụi mày toàn nói càn, cô nghe láng máng thế, chứ có biết là thật đâu, vả lại bao người đến thuê ở đây nào có thấy con ma nào. Có mà chúng mày hay đi chơi đến khuya, mới dẫn ma về nhà thôi. Cô bảo chúng mày cứ đi mua hoa quả bánh kẹo, vàng hương về, đặt ở ban công và cúng chúng sinh cho nó thôi ko làm phiền nữa.
Hồi đó có biết gì về ma mãnh, lễ lạt đâu, nghe cô nói cũng gật gù nghĩ đúng, nên cúng chúng sinh để con bé em được yên thân, nhưng chẳng đứa nào biết cúng. Thế mới bảo cô là chúng cháu sẽ mua lễ, rồi buổi tối cô lên thắp hương cúng hộ chúng cháu. Cô chủ nhà được cái dễ tính với thương người, nên cũng đồng ý cúng cầu cho tụi tui.
Tối đó, tui nhớ rõ lắm, vì chính xác vào ngày 31/10- ngày ma quỷ ở phương tây, nhưng cũng là ngày ma quỷ của tụi tui. Thật sai lầm khi nghe lời cô chủ nhà.
Tụi tui mua hoa quả, bánh kẹo, vàng mã nén hương như lời cô bảo, rồi sắp ra cái mâm nhựa (hồi đó sinh viên mà, làm gì có mâm sắt, mà cái mâm này giờ vẫn theo tui nhé :”>) đợi khi nào cô ăn cơm xong thì lên cúng giúp tụi tui. Khoảng tầm 10h gì đó, cô mới lên, đốt 2 cây nến ở 2 bên mâm, rồi thắp 3 nén hương lẩm bẩm cúng. Nhưng đang cúng dở chừng, trời thì lặng gió nhé, 2 cây nến tắt, cô chủ sau này kể lúc đó cô gai hết cả đốt sống, miệng ko nói được nữa, phải mất một lúc cô mới làm chủ được cơ thể, cô sợ quá, cắm nén hương vào khe của chồng vàng mã, rồi vội đi xuống nhà ngay, mà ko nói tụi tui câu nào. Tụi tui nghĩ chắc cô cúng xong rồi, nên cũng an tâm, còn ngây thơ nghĩ 2 cây nến tắt là do gió thôi, nên 3 đứa xem phim đợi hương tàn, rồi phá cỗ, lúc đó tầm 11h rồi nên cũng đói, ăn tạm mấy cái bánh. Tui ko biết để chân hương ở đâu nên cứ vứt ở góc nhà gần cửa ra vào, còn vàng mã thì đi đốt. Xong xuôi tụi tui nghĩ chắc sẽ ổn, nên đi ngủ với nhau. Ai dè… đêm đó là đêm con ma nữ đó quậy con em tui tới bến.
Vẫn như đêm qua, tui lại nghe thấy tiếng con mèo nhà tui nó gào thảm thiết làm tui phải giật mình tỉnh dậy, ngó đồng hồ thì thấy khoảng hơn 12h30 gì đó, tui theo thói quen đưa mắt nhìn khắp xem con mèo tui đâu, thì thấy nó ở cuối giường, mắt sáng choang nhòm nhòm ra cửa, lông thì dựng đứng hết cả lên, tui thấy nó thế mới ngồi dậy bế nó vào lòng nựng thì trong căn phòng lúc đó tối om, tui thấy lờ mờ dáng con em tui đang đứng gần cửa ra vào.

Hầu các thím đến đó nhé, gửi ngay kẻo các thím lại em bảo em són. Vừa gõ vừa nhớ lại, vừa nghĩ sắp xếp câu văn, lâu bỏ xừ mà các thím cứ bảo em són
Giờ lại ngồi type tiếp đây, hi vọng trong ngày hnay sẽ xong để các thím khỏi hò hét em nữa

Sáng ra bỏ công gõ xong rớt mạng, mất toi của em 1 trường đoạn, giờ lại ngồi gõ lại, bách nhục.

Sắp hết rồi các thím, đến ngày cuối cùng rồi, nhưng chịu khó đợi em nhé.

Vẫn như đêm qua, tui lại nghe thấy tiếng con mèo nhà tui nó gào thảm thiết làm tui phải giật mình tỉnh dậy, ngó đồng hồ thì thấy khoảng hơn 12h30 gì đó, tui theo thói quen đưa mắt nhìn khắp xem con mèo tui đâu, thì thấy nó ở cuối giường, mắt sáng choang nhòm nhòm ra cửa, lông thì dựng đứng hết cả lên, tui thấy nó thế mới ngồi dậy bế nó vào lòng nựng thì trong căn phòng lúc đó tối om, tui thấy lờ mờ dáng con em tui đang đứng gần cửa ra vào.
(Quên mất ko nói với các thím, phòng tui ở đầu hồi, ngay trước cửa nhà cô chủ là cây đèn đường, nên chẳng bao giờ tối, mà lúc nào trong phòng cũng hắt ánh sáng của cây đèn đó, nên thấy rõ mắt con em tui mở trừng trừng nhé, thế nào mà đêm đó cây đèn đường tắt, phòng tui tối om, chỉ lờ mờ thấy do ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ của phòng bác chiếu sang- 2 phòng thông nhau cái ô bé tí ở gần trần nhà)
Tui mới gọi con bé, nhưng con em tui nó vẫn hí hoáy mở cửa, tui nghĩ nó buồn vệ sinh, nhưng thấy lạ, nếu muốn đi vệ sinh nó thường gọi tui để đi cùng mà.

Thế rồi tui đập vào chân bà chị kia, rồi nhảy ra bật đèn xoay người con em tui lại. Phải nói dị hết sức, nó mắt mở thao láo quay mặt về phía tui mà như chẳng thấy tui trước mặt, mắt nó cô hồn bỏ xừ(em ko còn biết miêu tả thể nào cho các bác tưởng tượng ra nữa). Tui gai cả người mới lay nó tỉnh, mà nó ko chịu tỉnh, cuối cùng tui tát nó 1 cái, lúc đó nó mới hoàn hồn. Nó nhảy ngay lên giường làm tui cũng giật bắn người nhảy lên theo nó, chị cũng tỉnh rồi, lại tiếp tục cùng tui chứng kiến cảnh con em tui hoảng loạn và khóc nhiều dễ sợ, nhiều hơn bình thường í, 2 đứa lại ôm nó cho nó bớt sợ, mắt lấm lét nhìn ra hướng cửa sổ, rồi lại cửa chính. Sau khoảng hơn 30ph khóc ngon lành, con em tui mới chịu nín. Sáng sau khi ko sợ nữa nó mới kể tụi tui nghe đêm qua nó thấy gì, còn lúc này tụi tui chỉ hành động và quan sát thui, chớ ko có hỏi nó cái gì hết, nên đoạn này tui lắp ghép lời nó kể sau này với diễn biến vụ việc cho mạch lạc nhé.

Như thường lệ, con bé em tui lại thấy con ma nữ đó, vẫn cái nụ cười ko răng quái gở đứng ở cửa sổ. Rồi nó chỉ tay vào con em tui, rồi nó rời đi khỏi cửa sổ, xuất hiện ở cái khe cửa chính, (cửa chính của tui lúc đó có 1 khe nhỏ do kính cửa vỡ ra, tui cứ để đó ko dán vào để cho thoáng nhà) con em tui thấy nó vẫy tay với mình, thế là con em tui cứ như bị ai thôi miên, đi về phía nó, cho đến lúc tui gọi nó, thì nó mới điều khiển được cơ thể mình.
Con em tui khóc 1 hồi, nó hoảng loạn bảo tụi tui:
- Đừng để em ngủ, em ko muốn ngủ, các chị đừng cho em ngủ nhé…

Thế là tui dậy đi pha cho nó cốc café, lúc đó có 3 gói, tui pha hết luôn, cho nó uống. Mắt nó vừa nhắm vừa uống, nó cứ rũ người ra trực ngủ. Tui thì tát nó mấy hồi để nó tỉnh táo, ko cho nó ngủ, cũng nghĩ nếu nó ngủ thì con ma đó kéo nó đi mất, lúc đấy tui phải làm sao. Thế nhưng chẳng cưỡng lại được, con em tui nó lại gục xuống ngủ mất trong khi đang uống café, tui lay nó mãi, khoảng 4ph sau nó tỉnh, nó lại khóc lóc, nó lảm nhảm trong hoảng loạn:
- Con ma đó nó lại đến, các chị nghe thấy tiếng nước chảy ko?... đừng cho em ngủ…
- nó cười với em, em nghe rõ giọng cười của nó, em nghe thấy nó bảo em là:”tao thích mày rồi đó”…
- tiếng nước chảy sao mỗi lúc một to thế… em thấy ngạt thở chị ơi… (tui buông ngay nó ra ko ôm nó nữa)… ngạt thở lắm… huhu…

Con em tui khóc quá trời lun, lại dỗ nó, hồi đó sợ ma thì ít mà sợ nó bị ma bắt thì nhiều, nên cứ chăm chăm vào con bé thôi mà ko quan tâm đến cái gì nữa…Tui cho nó uống nốt cốc café còn dở kia, nói là cho uống, chứ thực ra là ép, cứ ngửa đầu nó ra mà lấy thìa xúc vào, nó thì buồn ngủ trối chết rồi, chẳng thiết gì nữa. Được hết cốc café, nó bắt đầu tỉnh táo, mấy chị em lúc này đói, nên lôi hoa quả cúng lúc tối ra gọt ăn, hình như hồi đó là táo hay lê gì đó ko nhớ, chỉ nhớ là con em tui ôm tui, bà chị kia thì ngồi gọt hoa quả (mọi việc đều làm trên giường nhé, hồi đấy sợ chẳng dám ra khỏi giường), ăn xong 1 quả, vừa ăn vừa chọc nhau cười cho bớt sợ, khoảng đâu chừng 2h30 sáng hay sao í, con em tui nó nói nó buồn ngủ rùi, ko chịu được nữa, lúc đầu tui ko cho nó ngủ đâu, bắt nó tỉnh, nhưng rồi nó van xin tui cho nó ngủ, cái giọng van xin đó làm tui mềm người cũng gật đầu cho nó ngủ. Thế là nó nằm xuống, tui với chị tiếp tục gọt hoa quả ăn, lại kể chuyện cười (bà chị này có khiếu kể chuyện cười lắm nhé), 2 đứa chẳng còn sợ gì, cứ vừa ăn vừa nói, lại cười như nắc nẻ, thiệt là mấy đứa ko gặp ma thường thế lắm, lúc này tụi tui vẫn còn hoài nghi con bé em lắm, cũng chỉ tin 8- 9 phần thôi, còn 1-2 phần còn lại là chưa chịu tin, dám lắm có thể con em tui nó bị thần kinh phân liệt, cơ thể yếu nên thần hồn nát thần tính, tất cả đều do trí tưởng tượng của nó thêu dệt lên, hoặc cũng có thể là con em tui nó diễn, cơ mà nếu diễn thì đạt quá, lại kéo dài hơn tháng trời, thế thì phục lắm.

Tui vừa cắn miếng táo vừa quay sang con em tui ngó nó, thì thấy nó nhoẻn miệng cười. Tui mới nạt nó:
- Gớm. Bảo đi ngủ thì ko ngủ, lại nằm hóng chuyện thế kia.
Chẳng thấy nó ý kiến gì, vẫn nằm cười. Tui lay nó:
- Ê, cười cái gì mà cười. Đi ngủ mau.
Chị kia cũng hùa theo:
- Không thì ngồi dậy mà ăn táo nghe chị chém tiếp đi cưng.
Cũng chẳng thấy nó phản ứng, vẫn cứ cười. Tự dưng con em tui nó ngồi bật dậy, cười ha hả, vang khắp phòng, cười như được mùa í, cười to và sảng khoái lắm, nhưng cơ mà lúc đó chị với tui có kể chuyện gì buồn cười đâu mà nó cười to vậy. Tui với chị tái mặt nhìn nhau. Nó thì cứ ngồi đó, ngửa mặt lên trần nhà mà cười rũ rượi í.

Phần cuối nè
(Continued)Tui với chị tái mặt nhìn nhau. Nó thì cứ ngồi đó, ngửa mặt lên trần nhà mà cười rũ rượi í.
Tui hốt quá, tát nó ngay:
- Em làm chị sợ đó. Làm gì mà cười kinh vậy?
Nó vẫn cười mới chết chứ, thế là bà chị tiếp tục tát nó lia lịa cho nó tỉnh, mà nó ko tỉnh tí nào, tui thì cũng đánh và véo mạnh nó mà nó ko kêu, cứ cười thôi mới kinh chứ. Phải rơi vào khoảng gần 10ph gì đó, nó cười như ma làm, cứ nghĩ xem, đêm tối có đứa nằm cạnh các thím bật dậy cười như điên ấy các thím có hãi ko? Em với bà chị cứ đánh nó cật lực, mà lạ càng đánh nó càng cười, nó đếu biết đau là gì hay sao ấy. Em vừa đánh vừa gọi con bé:
- Tỉnh dậy em ơi. Tỉnh dậy em ơi.
Đang cười thì đùng phát con em tui dứt cơn, nó cúi mặt xuống ko ý kiến gì. Tui lại tát nó (được hôm đánh con em mà ko bị nó đánh lại, nên cứ nhịêt tình thôi) vừa tát vừa gọi:
- Làm sao thế em? Có chuyện gì vậy em?
Con em tui liếc xéo tui 1 cái, tui thề ko bao giờ quên ánh mắt nó, sắc lạnh, nó liếc tui ko hề giống tình cảm của chị em như bình thường, mà cứ thế nào í, tui ko biết tả kiểu gì, nó lạnh lẽo, cô hồn, và mang sắc thái căm ghét tui í, và cũng ko bao giờ quên được cái giọng nói của nó phát ra trong đêm đó, đêm 31-10-2008:
- Em nào?
Nó hỏi tui như vậy, còn cái giọng thì gằn lên, ồm ồm, lại thanh thanh, hơi chói tai, ko biết diễn tả thế nào, nhưng tui thề đó ko phải giọng con em tui, giọng con em tui ngay cả lúc gằn giọng cũng ko như vậy, sau này tui có bắt nó thử gằn lên, thì âm thanh cũng chẳng thể nào giống cái âm thanh ma quái như đêm đó. Gai ốc chạy dọc người, tui nghe mồ hôi lạnh lấm tấm sau lưng và trên trán. Tui sợ lắm đó, lần đầu tiên tui chứng kiến người bị ma nhập, tay nó thì lạnh ngắt, nó nhìn tui ghê gớm, nó gằn giọng với tui đến kinh, nhưng trên hết, tui lại rất tỉnh táo, tui cần phải gọi con em tui tỉnh bằng được, nếu không thì tui mất em tui mất. Thế là, tui lại tích cực tát nó, tát mạnh lắm nhé, tay tui rát hết cả lên, mà má nó thì ko thèm đỏ lên tí nào.

Thế rồi tự dưng, con mèo của tui gào lên kinh dị rồi nhảy về phía cửa sổ chạy ra ngoài, lúc đó tui mới thấy con em tui nó tỉnh, bằng chứng là khi nó tỉnh cái là nó lại hoảng loạn và khóc nấc lên, đến là sốt ruột. Thôi thì thà thấy nó khóc còn hơn thấy nó cười. Thế là tui với bà chị tiếp tục ôm nó cho nó khỏi lạnh, vì con em tui cứ run lên bần bật, chả hiểu vì lạnh hay vì sợ nữa, còn tui thì lo con mèo chạy đi đâu mất, nhưng cũng chẳng dám ra ngoài gọi nó vì sợ. Phải nói, lúc này mới để ý, phòng tui ánh điện sáng choang rồi mà trông vẫn cứ u u tối tối kiểu gì đó, cứ như có làn khói mỏng giăng khắp phòng vậy, 3 chị em chùm chăn kín mít, ko dám ngủ nữa thức đến sáng.

Mà đêm đó ăn táo nhiều, uống nc nhiều nên bụng đầy nước, cả 3 chị em đều buồn mà ko dám mở cửa đi ra nhà vệ sinh, sợ đến phát khiếp rồi ấy, thế là tui mới lấy cái nồi cơm điện cũ, chỉ là xoong bên trong nồi thôi nhé, bình thường làm nồi nấu rau, nhưng tui kệ, tui bảo tè vào đây, mai đi đổ, mua xoong mới dùng. Thế là 3 chị em thay phiên nhau đi vào xoong cơm điện, thoải mái vô cùng…

Sáng hôm sau tui với chị hộ tống nó đến bến xe để nó bắt xe về nhà, bảo mẹ nó đi xem thế nào, chứ cái kiểu ko biết chuyện gì đang xảy ra như này, tui ko dám chắc còn đối phó nổi nữa ko.

Con em tui phải ở nhà mất 1 tuần mới lên, hồi đó tui chưa có dùng điện thoại di động, nên cứ mòn mỏi chờ nó lên để xem tình hình thế nào, sốt hết cả ruột. Rồi thì nó lên, nó mới kể tui biết, nó về bảo mẹ, mẹ nó đi gặp bà đồng để xem, lúc đầu bà đồng bảo ko xem được, vì gọi dí con ma đó nó ko chịu lên. Thế là mẹ nó dắt nó đi theo, lúc đó con ma đó nó mới chịu ra gặp.
Bà đồng gọi dí, hồn con ma nó nhập vào con em tui, đầu tiên bà đồng hỏi nó là ai, nó gằn giọng bảo:
- Tao đáng tuổi kị của chúng mày, mà dám xưng hô hỗn xược thế hả.
- Vâng thưa cụ, vậy cụ cho con hỏi cụ là ai, ở phương nào, sao lại theo con bé này.- Bà đồng thay đổi ngay cách xưng hô kẻo nó giận, nó điên lên thì chết.
- Tao là con sen, ở đợ cho nhà chủ. Nhưng mà tao ở được chẳng bao lâu, đến năm tao 15 tuổi, tao bị lão chủ hiếp rồi nó cạo lông mày tao, bẻ răng tao, trói tao lại rồi ném tao xuống sông, xác tao dạt đến khu này, thì cứ nằm lại đó cho đến khi người ta lấp sông, làm nhà, thì tao cứ ở đó. Xương tao tan vào đất rồi, giờ nằm dưới chân cầu thang nhà này (thảo nào mà cái gầm cầu thang nó lúc nào cũng tối đen hun hút, dù có bật đèn ở hành lang, từ cái lúc biết thế, cứ đi qua cái cánh cửa sắt ở gầm cầu thang đó là em hốt lắm, nhắm mắt nhắm mũi leo lên cầu thang về phòng mình mới thở phào). Bao nhiêu đời người sống ở đây, tao gọi đều ko thưa, riêng con bé này thì nó nghe thấy tiếng tao. Nên tao thích nó lắm, tao cô đơn lắm, chỉ chơi một mình thôi, tao muốn nó xuống đây chơi với tao.
- Mong cụ tha cho cháu nó, cháu đốt cho cụ 1 hình nhân cho cụ chơi với nó có bầu có bạn nhé, cụ đừng tìm con bé này nữa.
- Không. Tao ko thích. Tao chỉ thích con bé này thôi.
Đại ý là như thế, vì đấy là theo lời con em nó nghe lại từ mẹ và những người xung quanh kể lại, tui viết lại theo lối truyện kể thôi. Kỳ kèo một hồi, bà đồng bảo đốt cho 3 con hình nhân, con ma nữ đó mới chịu, và hứa sẽ ko tìm gặp con em tui nữa.

Bonus cho các thím

Bonus cho các thým một chút thông tin nhé. Các thím cứ kêu kết thúc nhạt, em cũng chẳng biết làm sao, chuyện thật nó xảy ra thế nào em kể y như thế, gió máy thì các thím lại , nên các thím trông chờ vào 1 cái kết kịch tính thì em chịu, để nao em nghĩ ra câu chuyện ma nào gay cấn kể các thím 100% gió máy lun cho các thím sướng nhá.

Ngoài ra, hôm đó mẹ nó còn gọi hồn thằng M về nói chuyện với con bé, thằng M lúc đó cũng biết chuyện, nhưng chẳng làm gì được con ma nữ đó chỉ đứng ngoài nhìn thôi, nó mạnh hơn nhiều (chắc do chết lâu lắm rồi, lại ở Dương gian 1 thời gian trên dưới 100 năm nên linh lực mạnh hơn). Có thím hỏi em sao chuyện thằng Minh ko có liên quan đến vụ ma mãnh này, em chỉ viết về con em em, nguyên nhân dẫn đến tình trạng nó suy nhược cơ thể, mới bị con ma đó nhập thôi. Cơ mà tự thấy chuyện đó của con em giống trong phim quá, nên kể lể 1 tí, hehe.

Và 1 điều nữa là tại sao đêm đó con ma nữ nó hoành hành dữ dội vậy, là bởi vì phòng em vốn có cái bùa trước nhà (em xin ở chùa nhé), nó ko vào được, cứ đứng ngoài thôi, nhưng vì đêm đó tụi em thắp hương, rồi lại để chân hương ở góc phòng, con ma nghe mùi hương nên mới vào được phòng. Nên từ đó em tuyệt đối ko bao giờ lập ban thờ hoặc thắp hương trong phòng trọ. Các thím cũng lưu ý nhé, tuyệt đối ko được thắp hương nếu phòng mình ko có ban thờ nhé, ma rất dễ bị hương dụ về.

Còn nữa, ma thường hoạt động từ lúc 12h đêm đến 3h sáng nhé, em biết được điều ấy là dựa vào những ngày tháng gặp ma của con em em. Cứ khoảng 12h đêm nó bắt đầu thấy con ma nữ đó, rồi đến 3h sáng mới có thể ngủ lại được. Và đêm 31-10 đó cũng vậy, 3h sáng con em tui mới hết hoảng loạn, ko thấy con ma nữ nữa, và có thể tỉnh táo trở lại.

Tui với con em tui hồi đó sợ lắm, định chuyển nhà đi, cơ mà chả hiểu sao đi tìm mãi mà ko có nhà trọ nào cho thuê. Thế là cũng đành nhắm mắt ở lại, tui mắc thêm cái bóng đèn ở phía hành lang cho bớt sợ, nhưng mà cứ đêm đến là ánh đèn leo lét, chỗ cầu thang vẫn hun hút tối, kinh lắm. Nhưng cũng chẳng thấy con em tui nó mơ hay thấy gì nữa, nó ngủ ngon lành đến sáng, rồi sức khoẻ cũng khá dần, lại béo tốt trắng trẻo hồng hào, vẫn đi chơi đều đều với tui. Có thím hỏi tui là ko đào xương lên à, vụ này tui có review với cô chủ nhà, nhưng cô gạt đi, bảo từ xưa tới nay bao lớp người đến thuê nhà cô chẳng thấy cái gì, chỉ là con bé em quá yếu nên mới thấy, còn đâu chẳng ai bị làm hại gì, nhà cô vẫn làm ăn khấm khá, nên cô ko làm gì cả, vì chi phí đập cầu thang đi để đào bới quá cao. Vả lại, xương con ma đó tan vào đất rồi, chớ có phải là còn đâu, cô đào móng xây nhà có thấy gì đâu.

Về 2 thằng bạn của con em tui, khoảng đầu năm 2009 thì công an bắt được nhóm đối tượng đã ra tay giết hại M và P, chúng nó đều bị đưa ra xét xử, nghe đâu thằng cầm đầu thì bị tù chung thân, lũ bâu xâu đánh hôi còn lại khoảng chừng mấy chục năm gì đó. Tui thấy cũng bất bình với luật của Việt Nam, quá nhân từ, với cái lũ đầu trâu mặt ngựa này, coi mạng người như cỏ rác ấy, chỉ có đi xử bắn hoặc chặt đầu như luật trong phim Bao Thanh Thiến í, mới gọi là xử đúng người đúng tội. Cũng trong năm đó, nhà M xảy ra biến cố, bố M đối mặt với vụ kiện tụng kéo dài, hình như liên quan việc hối lộ quan chức cấp cao hay sao í, tui cũng chẳng nắm rõ đâu, ko rõ báo chí giấy có viết vụ đó ko, còn báo mạng thì tui tìm google mãi ko thấy. Bố M cuối cùng thoát khỏi tù tội, nhưng gia sản thì ko còn, 2 ông bà chuyển đến ở hẳn Quảng Ninh sống cuộc sống bình lặng. Hồi đó, con em tui bị mẹ thằng M ghét ghê gớm, hình như với giác quan của người mẹ nên bà biết con em tui có một phần gián tiếp gây ra cái chết cho đứa con độc nhất của bà, cũng 1 phần là do trước khi chết, người mà con trai bà nói lời cuối cùng lại là con em tui chứ ko phải bả, nhưng trong quá trình kiện tụng, con em tui năng về thăm bà ấy, nên bà ấy dần nguôi ngoai, ko ghét nữa mà lại coi như con gái trong nhà. Còn về tình cảm, cái hôm gọi dí thằng M, thì thấy nó bảo nó yêu con em tui lắm, nhưng mà vì nó là dân chơi bời, nó cũng hay lăng nhăng với các gái khác, nên nó coi con em tui là bảo bối, chẳng dám chạm vào, sợ bẩn con bé, nên lúc nào cũng nâng niu nó, nhưng lại chẳng gọi mối quan hệ đó thành tên, chỉ đơn giản là bạn bè. Chính vì điều này mà con bé em tui nó càng đau khổ, nó càng nghĩ giá ngày xưa nó ko vô tư chơi với M, nó chịu biết tình cảm thằng đó, nó sẽ yêu M hết lòng.

Nói về chuyện của tui với con em tui, ở với nhau 1 thời gian, thì nó chuyển ra chỗ khác vì một số lý do, có thể 1 phần nó thấy ngột ngạt khi ở với tui vì tui cứ quan tâm nó thái quá, hoặc cũng có thể do nó sợ ngôi nhà… Còn tui, cứ mỗi lần đi về quê lên lại thấy 1 vết cứa trên tay con bé là tui lại điên lên, mắng nó. Thời gian đó không khí cứ nặng nề thế nào í, các thím cứ ở với 1 đứa bệnh xem, suốt ngày khóc, trầm cảm nặng, cắt tay thường xuyên, ăn uống ko đúng bữa, có lúc chẳng chịu ăn, xem các thím cảm thấy gì. Tui thì thấy mình vô dụng lắm, tui chẳng thể nào an ủi được con bé, chẳng thể nào làm nó nguôi ngoai được, điều nó cần là cái khác. Nó đi rồi, tui vẫn ở lại nhà đó 1 mình, lâu dần quên đi đêm ác mộng đó, sống chung với lũ có khác, chẳng sợ gì, đôi lúc lạnh người khi nhìn cầu thang nhưng mà lại gạt phắt đi, bảo chắc có 3 con búp bê chơi rồi nên nó chẳng tìm mình đâu. 2 đứa tui vì ko ở cùng nhau, nên bắt đầu có hiểu lầm, con em tui thì nó ko chịu học hay thi cử gì, cứ chơi suốt, vẫn thi thoảng hứng lên thèm máu là nó lại lấy dao cứa tay nên tui nản lắm, nó cũng uống rượu nhiều, chơi nhiều với những kẻ tui ko ưa, nên dần dần tình chị em xa cách, tui với nó ko chơi với nhau nữa, cho đến giờ. Có lẽ con gái khó tha thứ hơn con trai, giận toàn điều vụn vặt vớ vẩn. Nhưng tui vẫn quý nó lắm, còn nó có quý tui ko thì tui ko biết.


Tui thì ở đó chừng gần 1 năm thì cũng chuyển đi, cơ mà ko phải vì lý do tui gặp ma, mà vì năm 2009, tháng 5 ông cụ phòng bên cạnh tớ mất, tháng 7 đến lượt bác -con ông cụ ra đi, tui sợ quá, nên chuyển đi cho chắc ăn. Chớ người mới mất, ảnh thờ cứ nhìn thẳng ra cửa chính mỗi lần tui đi ngang phòng ông đến phòng tui, ko chóng thì chày tui cũng sớm đi gặp ông với bác.

Tui vẫn nghe ngóng thông tin của con em tui. Năm 2011 nó lấy chồng, nghe đâu từ dạo đó nó có khả năng đặc bịêt, nó giúp bên đằng nhà chồng tìm mộ lịêt sĩ là bác ruột nhà chồng gì đấy. Rồi nó sinh 1 đứa bé gái kháu khỉnh, nó đặt tên là M M(tên thằng M được lặp lại 2 lần), tui vẫn hay vào fb chồng nó xem ảnh gia đình nó đều đều, vì nó ko add fb tui. Nghe đâu con em tui mở 1 cửa hàng bán quần áo ở quê chồng nó, nói chung, giờ cuộc sống nó ổn rồi, đâu vào đấy, như vậy cũng mừng cho nó. Còn mỗi tui, vẫn loay hoay với cuộc sống của mình, vẫn F.A, và thấy các bà bói bảo tui bị người âm theo, phải đi cắt duyên âm mới lấy chồng được, tui vẫn kệ. Vợ chồng là chuyện của trời, duyên số nó đến ắt nó sẽ đến. Lo gì.

ố thím manh động đánh giá con em em này nọ là em ko ưa đâu nhá, khi chưa biết nguyên nhân sâu xa, chưa biết điều gì thì đừng nhận xét, như thế chẳng chứng tỏ là mình giỏi hơn người hay tốt bụng hơn người đâu ạ. Em kể chuyện ma, chuyện đời tư mong các thím đừng xen vào và nói nhời cay đắng .
Chia sẻ bài viết Facebook

Chuyên Mục Blog

Xem nhiều nhất