26/9.
Rút kinh nghiệm xương máu hôm qua, mình dậy thật sớm. 6h đã lồm cồm mò vào toilet, ngủ chưa đã giấc tí nào, đúng là cực hình.
Thật ra, mình thức sớm cũng vì muốn tránh mặt em Uyên. Sau vụ án tối qua, chắc ẻm thù mình lắm, gặp mặt lúc này có khi xử đẹp mình chứ chẳng chơi. Thôi thì "tránh voi chẳng xấu mặt nài", né được cứ né, càng ít va chạm với ẻm càng tốt.
6h30 mình đã hoàn thành xong xuôi mọi thứ, thật khoan khoái. Tót ngay xuống nhà bếp, ngồi chờ chị nấu cho tô bánh canh ăn sáng.
- Hôm nay dậy sớm vậy T? Lạ nha!!
Chị vừa nếm nước dùng, vừa nhìn mình cười.
- Phải cố thôi! Từ lúc nhỏ đó dọn đến nhà mình, sinh hoạt của em bị xáo trộn hết trơn.
Mình nhún vai.
- Hi hi... thôi ráng đi! Dậy sớm cho khỏe người, T ngủ nhiều quá cũng không tốt đâu!
- Nhiều đâu, cả tháng nay mỗi đêm em chỉ ngủ được 4, 5 tiếng là cao.
- Hả?! Mấy giờ T mới ngủ mà được có 4, 5 tiếng?
- Thường là 2h sáng.
- Trời!! Làm gì thức khuya quá vậy?
- Em... học bài (chẳng lẽ bảo là viết truyện cho mấy thím T_T).
Chị bỗng xoay lại nhìn mình nghi ngờ:
- Phải không đó? Hay là chat chit với cô nào?
- Ax... chat chit gì?
- Mà có không?
- Tất nhiên là không. Chị nghe ai nói gì nữa vậy?
- Đêm qua bé Uyên nói đi ngang phòng nghe T gõ bàn phím lách cách lâu lắm!
Zzz, lại là em Uyên ton hót. Cơ mà tường nhà mình rất dày, cửa cũng dày không kém, lại kín mít, bên ngoài muốn nghe được âm thanh trong phòng phải áp tai vào thật chăm chú. Mình lại type bằng 10 ngón, lướt phím rất nhẹ nhàng, em Uyên nghe được cũng tài thật. Chẳng lẽ đêm qua ẻm rình mình?!?
- À, em có học môn word, excel mà. Ngồi máy làm bài thôi chứ gì đâu.
Mình vờ vỡ lẽ ra, gật gù nói.
- Vậy hả? Không phải chat chit với cô nào sao?
Chị vẫn nhìn mình, ánh mắt còn chút nghi ngờ.
- Không là không. Chị không tin em hả?
Mình trợn mắt.
- Giờ thì tin rồi, hi hi!
- Mệt ghê! Sáng chưa ăn gì đã bị điều tra hạch hỏi như tội phạm rồi.
- Xí, hỏi có mấy câu làm thấy ớn! T ăn giò hay thịt nạc?
- Cả hai, lấy nhiều nhen he he...
- Ăn như heo!
Chị mắng yêu, rồi bê lại tô bánh canh đầy ắp thịt giò cho mình, thơm ngất ngây con gà tây.
Đang ăn ngon lành thì em Uyên bước xuống, mặt ẻm không được tươi tắn cho lắm. Mình vờ như không thấy, cứ cắm đầu vào tô bánh canh mà húp sì sụp, tranh thủ chén cho lẹ rồi vọt thôi, ngồi lâu không tốt.
- Uyên ăn bánh canh hén, chị làm luôn nha!
Thấy em Uyên, chị kêu ngay.
- Ừm, cảm ơn!
Em Uyên gật đầu, kéo ghế ngồi đối diện mình.
Biết ẻm đang nhìn, mình càng chúi đầu thiếu điều muốn úp cái mặt vào luôn trong tô.
- Làm gì ăn như thằng chết đói lâu ngày vậy?
Được một lúc, em Uyên bắt đầu cà khịa.
Mình vẫn lặng lẽ ăn, thực hiện nghiêm túc 3 không: không nghe, không thấy, không nói.
- Điếc hả?
Em Uyên lấy tay che ngay miệng tô bánh canh của mình, hất hàm.
Đánh trống lảng chả được nữa rồi, mình bỏ muỗng xuống, nhìn ẻm nói:
- Làm gì vậy? Không thích giỡn như vậy nhen!
- Không thích thì làm gì nhau? Đánh Uyên hả?
- Bỏ tay ra cho T ăn, trễ giờ rồi...
- Không lấy tay ra đó, rồi sao?
Ẻm vẫn để nguyên bàn tay trắng nõn che tô bánh canh của mình, mặt kênh lên.
- Uyên giỡn dai quá à, T không thích đâu...!!!
Mình cố nhịn, cười gượng.
- Có không thích bằng việc dắt một thằng nào đó về đây, rồi bắt người khác tiếp giùm mình không?
Ẻm nói, mặt vẫn thản nhiên, chẳng tỏ vẻ giận dữ hay gì cả.
Cái chuyện mình lo sợ đã bắt đầu xảy ra rồi. Mình nhìn ẻm, chả biết ẻm đang nghĩ gì? Trả thù mình hay là đùa dai đây?!
- Hôm qua... T đi mua singgum thật mà! Ai bắt Uyên tiếp bạn giùm đâu.
Mình giả lả.
- Đúng lúc há, rủ bạn lại rồi bỏ đi mua singgum, đến 10h mới về.
Ẻm bĩu môi.
- Thì mua singgum, tự dưng thèm bánh tráng quá, mới rủ chị Diễm ra quán ăn tí, ngồi nói chuyện một hồi quên giờ nên...
- Không cần biện hộ nữa, lẻo mép lắm! Tóm lại, T thôi cái trò mai mối đó đi, để Uyên yên. Ok?
- Ok...
Mình đáp ỉu xìu.
- Còn nữa, chiếc PCX của thằng bạn T cùi lắm, kêu nó sắm xế hộp vài tỷ đi, có khi Uyên sẽ nghĩ lại.
Em Uyên cười khẩy.
- Uyên nói chuyện dễ nghe chút được không? Không thích thì thôi, việc gì phải hạ nhục người khác, vui lắm à?
Mình hơi bực. Thanh sida dù gì cũng là bạn thân, lại còn vì mình mới chịu nhục như hôm qua. Giờ lại nghe ẻm xài xể nó, mình không chịu được.
- Vui chứ sao không! Lâu rồi không có dịp xả stress thoải mái như vậy, cũng phải cảm ơn T!
Em Uyên nhìn mình cười đểu.
- Tưởng mình có giá lắm sao? Thường thôi. Loại con gái chỉ sống vì tiền như Uyên, T khinh!!!
Mình đứng dậy xô ghế, đi ra ngoài.
Nãy giờ chị Diễm loay hoay nấu cho em Uyên, vừa bưng lại, thấy mình đùng đùng bỏ ăn thì chạy theo ra.
- T vô ăn cho hết rồi hãy đi học..
Chị níu tay mình.
- Nhìn mặt nó em ăn hết vô rồi. Thôi chị ăn đi, chút về nói chuyện sau hén!
Mình cố kiềm cơn giận, cười với chị.
- Ừm, thôi T đi đi..
- Bb chị, nhớ cẩn thận đừng kể chuyện mình cho nhỏ đó nghe nhen.
- Ừm...
Nghĩ lại cũng thấy lúc nãy mình hơi nặng lời, nhưng lỡ rồi, biết sao được. Ai bảo ẻm sỉ nhục thằng bạn thân của mình, còn cười trên sự đau khổ của người khác. Đúng là mình có lỗi vì tự ý gán ghép ẻm cho Thanh sida, nhưng không thích thì thôi, việc gì phải hung hăng quá khích đến thế? Cứ như mình xúi nó giết ẻm không bằng...
Trưa về nhà, trong bữa cơm mọi người vẫn nói chuyện vui vẻ bình thường. Em Uyên cũng thản nhiên như không có chuyện gì, đương nhiên mình lại càng hưởng ứng điều đó. Tuy vậy, mình và ẻm không nhìn mặt nhau.
Mình lên phòng lướt web xả stress một tí thì chị đi nhè nhẹ vào.
- T định không nói chuyện với bé Uyên thật luôn hả?
Chị kéo ghế ngồi cạnh mình.
- Có gì nữa đâu mà nói. Chị cũng đừng quan tâm chuyện này làm gì.
Mình buông máy ra, xoay sang cười với chị.
- Sao không quan tâm được, dù gì cũng ở chung nhà mà! T đừng vậy nữa..
- Nhỏ đó có coi em ra gì đâu mà chị cứ bênh nó?
- Không bênh mà! Tại hồi nãy đó, lúc T chưa về, chị có nói chuyện với bé Uyên.
- Ừm, liên quan gì đến em?
- Bé Uyên không trách gì T hết à, chỉ nói bực chuyện hôm qua, nên chọc T tí thôi, ai dè T nổi giận với bé.
- Giỡn có duyên quá hén!
Mình nhếch mép.
- Hi, mỗi người một tính cách mà. Chị thấy bé Uyên không cố ý đâu, T đừng để bụng nữa.
Chị nháy mắt, miệng cười duyên dụ dỗ mình. Xinh quá!!!
Thấy chị như thế, mình xìu luôn, cơn giận như bong bóng bị cây kim chích vào, xẹp dần:
- Em có để bụng gì đâu. Tại không có gì để nói với Uyên thôi.
- Bé Uyên đang ở bên phòng đó, T qua xin lỗi một tiếng đi hén!
- Ax... mắc gì em phải xin lỗi? Vô lý!!!
- T con trai mà, nhường nhịn bé Uyên chút mất mát gì đâu. Đi nè...
Chị nũng nịu, níu tay mình muốn kéo đi.
Trước sức tấn công dồn dập như bão táp của chị, thần trí mình mất đi sự tỉnh táo thường ngày, muốn xuôi theo cho rồi. Nhưng nghĩ đến cảnh phải hạ mình xin lỗi em Uyên, rồi thái độ khiêu khích hồi sáng của ẻm, sự tự ái trong mình lại nổi lên.
- Thôi, em không xin lỗi đâu! Chị đừng ép em mà!!
Mình kéo chị lại, không đi đâu hết.
- Đt T đâu rồi?
Chị hỏi, mắt dáo dác tìm quanh.
- Chi vậy?
- Đưa chị mượn đi.
Mình lấy đt đưa cho chị, chả hiểu chị muốn làm gì.
Chị cầm đt bấm bấm một lúc, rồi trả lại cho mình.
- Chị lưu số đt bé Uyên rồi đó, T có nghĩ lại thì nhắn tin cho bé nghen!!
Chị cười toe, làm căn phòng hơi thiếu ánh mặt trời của mình sáng rực lên.
- Zzz... chị nay nhiều trò lắm rồi nhen!! Coi chừng em đó.
Mình cốc nhẹ lên trán chị.
- Hi hi, thôi T nằm nghỉ chút đi, còn đi học nữa. Chị về phòng nha!
- Ở chơi tí đi, mới qua đã đòi về rồi.
- Thôi, bé Uyên chờ chị ở bển đó. Chiều về nói chuyện với T sau hén!
Mình kéo lại mà không được, chị đã vụt chạy về bên phòng. Riết rồi chị xem em Uyên quan trọng hơn mình nữa...
...
Buổi chiều ngồi trong lớp, mình suy nghĩ khá nhiều về chuyện chị Diễm nói. Thật ra trong chuyện này, mình và em Uyên ai cũng có lỗi. Em uyên thì đùa dai và quá thật, mình lại nóng tính với thương bạn, mới thành ra cơ sự này. Thôi, dù sao mình cũng là đàn ông, không nên chấp nhặt ẻm. Hơn nữa, chọc giận ẻm lúc này không phải là hành động khôn ngoan, mình cần một đồng minh ủng hộ tình cảm mình và chị, hơn là có thêm một kẻ thù như em Uyên, theo đánh giá của mình thì ẻm khá khôn ngoan và nguy hiểm.
Một lời xin lỗi cũng chẳng đáng gì, mình móc đt ra, soạn tn gửi sang cho ẻm. Lần đầu tiên mình thấy sđt của em Uyên, rất đẹp, có cả tứ quý và thần tài, nhà giàu có khác.
"Hồi sáng T hơi nóng, có gì Uyên bỏ qua, đừng để bụng hén!!"
Đó là những gì mình có thể nói.
Chờ gần nửa tiếng chẳng thấy ẻm rep, mình nghĩ thôi xong rồi. Lần này lại tự chuốc nhục vào thân, hạ mình xuống giọng mà người ta chẳng thèm nể mặt.
May sao, đang lúc than thân trách phận thì ẻm trả lời. Để mình chờ hẳn nửa tiếng cơ đấy, khá lắm!
"Chửi người khác đã rồi, nói một lời là xem như không có chuyện gì sao?"
Thế đấy, được đằng chân lân đằng đầu, đó là tính cách của em ấy.
"Cũng tại Uyên đùa dai trước mà, nên T mới nổi nóng. Thôi, bỏ qua nha!!"
Mình hì hục soạn đi, soạn lại, cuối cùng đành chọn phương án nhịn nhục tiếp.
Thêm 15p sau, ẻm mới rep. Chả biết làm gì bận bịu đến mức ấy, hay cố tình bắt mình chờ đợi?
"T biết lỗi rồi thì đây cũng chẳng hẹp hòi. Tối dẫn Uyên và chị Diễm đi chơi là được."
Lại còn ra điều kiện cơ đấy, có giá thật!
"Uhm, sao cũng được."
Mình ừ đại cho xong.
Sau đó em Uyên cũng im luôn, không thấy nói thêm gì nữa, chắc đang nghĩ xem tối nay đòi hỏi mình những gì để trả thù.
...
Buổi tối, dùng cơm xong, chị Diễm khều mình.
- Tính đi đâu vậy T?
- Đi đâu đâu?
Mình ngơ ngác.
- Sao bé Uyên nói T hứa dẫn chị và bé đi chơi mà?
Chị cũng ngẩn ngơ.
- À... em tưởng Uyên nói chơi cho vui thôi mà..
Mình cười lấp liếm cho qua. Thú thật đi chơi với chị Diễm, mình thích lắm! Nhưng có em Uyên đi theo thì chẳng còn hứng thú gì nữa, thà ở nhà còn hơn.
- Sao hả? Giờ muốn quỵt nợ phải không?
Em Uyên đang loay hoay lau bàn, nghe vậy quay lại nghênh mặt.
- Đâu có. Tại...
- Không tại bị gì hết, giờ có đi không?
- Đi... chứ. Mà Uyên với chị muốn đi đâu mới được?
- Đi đâu cũng được, ra đường rồi tính.
Haizz, chân ẻm là chân đi hay sao đó, có vụ đi chả có mục đích, chạy lông nhông ngoài đường nữa à? Mình chở chị đi riêng như vậy còn thú vị, ba người có gì vui?
- Ờ, mà ba người lận. Đi thế nào đây?
Mình hồi hộp hỏi.
- Đơn giản mà. Uyên chở chị Diễm, T chạy một mình.
Em Uyên đáp thản nhiên.
- Vậy... đường ở đây tối đông lắm, Uyên chạy xe hai người hơi nguy hiểm, hay để T chở chị cho.
Mình đề nghị.
- Đường vắng hoe có gì mà nguy hiểm? Hồi trước lên SG Uyên còn chở 3 chạy ào ào, lo xa quá!
Ẻm trề môi.
- Ờ... vậy cũng được.
Mình xụi lơ, leo lên phòng thay đồ.
Cái số mình từ khi em Uyên dọn đến đây đã được định sẵn rồi, giờ cố mà chịu thôi. Tới đâu tính tới đó, làm bậy rủi ẻm nổi điên lên, chả biết sẽ còn những chuyện gì xảy ra nữa. Chỉ cầu mong một ngày đẹp trời nào đó, có anh chàng đi hẳn con Lamborghini đến rước cục nợ này đi giùm mình. Chỉ có như thế, mình và chị mới được rảnh rỗi ở bên nhau, không bị ẻm quấy rầy nữa.
Đi một mình cũng buồn, mình gọi cho Thanh sida, có lẽ nên tạo thêm vài cơ hội cho nó. Lần này có mình và chị đi chung, chắc em Uyên sẽ không trách.
- Gì nữa mày?
Giọng nó vẫn còn khá uể oải, chắc chưa tiêu hóa xong nỗi đau tình yêu ngày hôm qua.
- Rảnh không?
- Chi?
- Đi chơi với tao..
- Tao với mày thôi à?
- Không. Có em Uyên với chị Diễm nữa.
- Tao lạy mày, tha cho tao đi!! Đừng kêu tao gặp con khùng đó nữa.
Vừa nghe nhắc đến em Uyên, Thanh sida đã nhảy dựng lên, la làng trong đt.
Mình cười hè hè:
- Hôm qua chắc ẻm bực gì đó, nên mới vậy thôi. Mày chưa gì đã nản chí rồi, muốn tán hot girl phải mặt chai chứ?
- Thôi, nhường mày hết đó. Tao sợ lắm rồi, đừng kêu tao đi nữa..
- Zzz... vậy không đi thật à?
- Không là không.
- Ờ, vậy thôi. Mốt thằng khác hốt đừng tiếc nhen mày!
- Thằng nào mình đồng da sắt thì nhào vô hốt đi, tao chịu! Thôi đó.
Thanh sida than thở rồi tắt máy. Xem ra thằng này bỏ cuộc rồi, bị em Uyên chơi một vố bách nhục xuyên tờ rym mà...
Mình xuống nhà ngồi xem tv với ba mẹ, tầm 15p sau thì chị và ẻm đi xuống.
Chị mặc quần jean bó sát đến mắt cá chân, áo hoa vải rũ tay dài bỏ vào quần, nhìn đơn giản nhưng thật xinh. Em Uyên thì vẫn trung thành với phong cách sexy girl nổi loạn, quần soọc ngắn cùng áo sơ mi ôm, đã vậy còn cột ngang eo, đưa ra một khoảng da thịt trắng nõn mịn màng. Bụng ẻm phẳng lì, công nhận dáng chuẩn thật, nghe chị Diễm nói hình như mỗi sáng ẻm đều tập Yoga?!
Hai người đẹp ngồi Vespa, mình đi riêng "cô đơn mình anh", chạy chầm chậm kè theo, mặt mày méo xệch vì đau khổ.
- Đi đâu đây?
Mình hỏi.
- Ở đây có quán bar nào lớn không?
Em Uyên không trả lời, mà hỏi lại.
- Gì? Tính đi bar hả?
Mình giật bắn người. Bar thỉnh thoảng mình cũng vào với tụi bạn, bình thường thôi, không thích cũng chẳng ghét. Nhưng nhất định mình không đưa chị Diễm vào đó, chị không phù hợp với những nơi xô bồ như thế. Quán cf chị còn không thích nói gì là bar?
- Ừ, bar cho vui! Có gì đâu.
Em Uyên nhìn mình hơi ngạc nhiên.
- Thôi, bar chị Diễm không thích đâu. Chọn nơi khác đi.
Mình lắc đầu.
Em Uyên hơi nghiêng đầu hỏi chị Diễm:
- Chị không thích vô bar hả?
- Ừm, ồn ào quá à...
- Vậy để em chọn địa điểm khác.
Đi cf coi bộ cũng không hay, chị Diễm ghét không khí ồn ào và sự dòm ngó. Lần trước dẫn chị vào đó, bị mấy thằng choai choai nhìn chằm chằm, chị rất khó chịu và sợ. Bây giờ mình đề nghị chắc chị cũng đồng ý thôi, nhưng đã biết chị không thích rồi, đương nhiên mình sẽ không làm vậy.
Hay là đi uống nước sâm, ngồi lề đường ngắm xe cộ qua lại nhỉ? Cũng không được, em Uyên mà chịu mới lạ!
Đang đau đầu vì chưa tìm được nơi phù hợp, chợt có xe lớn chạy qua nên mình tấp vào lề, không chạy song song với hai người nữa. Sau đó vừa định chạy tới thì đã thấy hai thằng đầu nhuộm màu bạch kim, ăn mặc khá sành điệu, mang giày cưỡi chiếc AB vọt lên kè.
"Cướp ghệ của ông à?"
Mình bực bội, định nhào lên đuổi bọn nó đi, nhưng chợt nghĩ lại để xem em Uyên sẽ cho bọn nó nếm mùi thế nào. Mình bỏ ý định, chạy tà tà phía sau chờ xem kịch hay.
Mình đoán không sai mà. Hai thằng kia lên kè nói gì đó, khá nhiều, chắc lại mấy bài hỏi đường, hỏi nhà, hỏi giờ... nhưng em Uyên và chị Diễm đều ngó lơ sang phía khác, không thèm đếm xỉa.
Một lúc sau, chẳng biết thằng ngồi trước nói câu gì, mà em Uyên chịu quay đầu sang đáp lời. Hai thằng đó nhìn nhìn em Uyên một chút, rồi phóng xe đi thẳng, không kè theo tán tỉnh nữa.
- Tụi nó nói gì vậy?
Mình chạy lên, cười he he hỏi.
- Làm quen, rủ đi bar chơi.
Em Uyên đáp tỉnh bơ.
- Rồi Uyên nói gì mà nó không kè nữa hay vậy?
- Thì có nói gì đâu, như bữa trước nói với bạn T thôi.
- Ax... không sợ tụi nó chửi hả? Nhiều thằng mất dạy lắm!
- Dám chửi không? Chấp mười thằng như tụi nó.
- ...
- Chọn được địa điểm chưa? Đừng nói bắt Uyên chạy lòng vòng ngoài đường hoài nhen!
Ẻm liếc mình.
- Đi siêu thị được không?
Mình ngập ngừng.
- Hả? Vào đó làm gì?
- Chơi, ăn uống, game, mua sắm... cũng vui mà!
- Người gì lúa thế không biết, có vụ đi siêu thị chơi nữa.
- Ờ, tui lúa chỉ được vậy thôi! Mấy người giỏi thì tìm chỗ khác đi.
- Thôi, đi siêu thị cũng được... dù sao Uyên cũng cần mua vài thứ.
Ẻm nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Thế là ba người vọt vào siêu thị gửi xe. Mình galang mua 3 cây kem, mỗi người một cây, vừa dạo siêu thị xem đồ vừa mút.
Ngay giờ cao điểm nên trong siêu thị khá đông người, già trẻ gái trai đủ mọi độ tuổi. Mình không cố ý, nhưng chả hiểu sao đi một hồi lại thành ra mình ở giữa, chị Diễm một bên, em Uyên một bên.
Đi giữa hai cô gái đẹp và phong cách, một người sexy bốc lửa đầy cá tính hiện đại, người kia thì kín đáo thùy mị nhưng cũng hút ánh nhìn không kém nhờ vóc dáng thon thả và gương mặt đáng yêu, nhất là mái tóc đen óng suôn dài xõa hai bên càng làm tôn thêm sự nhu mì, mình bỗng dưng thấy thật tự hào. Người ta thường nói phụ nữ là món trang sức đẹp nhất của đàn ông, quả thật không sai mà. Không có ý xem thường phái nữ đâu nhé, nhưng thật sự từ trước đến giờ, chưa khi nào mình đón nhận nhiều ánh mắt ghen tỵ lẫn tán thường đến thế.
Em Uyên mua khá nhiều đồ, mình đi theo tay cầm cái giỏ đựng đồ cho ẻm mỏi kinh dị, nặng trịch. Vài thứ cần mua của ẻm bao gồm dầu gội, sữa tắm, bộ kềm làm móng, sữa tươi, và cơ số các loại bánh snack, chưa kể nhiều món dành riêng cho phụ nữ mình không tiện nói ra, ẻm tỉnh bơ bỏ vào giỏ cho mình cầm, chẳng chút ngại ngùng.
Món nào ẻm cũng lựa hàng tốt nhất, giá đắt nhất mới lấy. Mình nóng sốt cả ruột gan, trả hết đống hầm bà lằng này, chắc đi tong cái ví tiền của mình.
- Mua ít thôi, xài hết không mà lấy nhiều dữ vậy?
Mình nhăn mặt, khuyên nhủ.
- Kệ Uyên. T chỉ có bổn phận theo xách đồ thôi, đừng ý kiến ý cò.
Ẻm lui cui lựa đồ, chả lý gì đến mình.
- Thấy xài phung phí quá mới nói thôi, biết những thứ này hết bao tiền rồi không?
Mình lầm bầm.
- Sao hả? Tưởng có lòng tốt nhắc nhở, hóa ra sợ tốn tiền à?
Ẻm trề môi cả tấc.
- Ờ, tốn tiền không sợ còn sợ gì nữa? T đâu phải đại gia.
- Khỏi lo. Chẳng ai bắt T trả đâu, gì chứ tiền Uyên không thiếu.
Được vậy thì tốt. Mình nghe mà nhẹ nhõm cả người, con tim đang héo rũ bỗng tươi tràn đầy sức sống.
- Chị lựa đi, thích món nào cứ lấy thoải mái. Không có gì đâu, đừng ngại!
Không mua một mình, em Uyên còn thúc hối chị Diễm shopping.
Lúc đầu chị cũng hơi ngài ngại, nhưng về sau ẻm nhiệt tình quá, cứ chọn cái này cái kia rồi ép chị phải lấy. Thành ra mình phải chuyển qua dùng xe đẩy mới mang nổi cơ số "hàng hóa" đó.
Mình cũng nói thêm vào để chị thoải mái mua những thứ chị cần. Chút thanh toán tiền mình sẽ trả cho chị, có buổi đi shopping này mình mới nhớ ra, lâu nay mình quên lo lắng cho chị vấn đề này. Chắc chị cũng thiếu nhiều thứ lắm, thật là... Mình tệ thật!!!
Thế là mình còn nhiệt tình hơn cả em Uyên, hầu như thấy bất cứ thứ gì, mình cũng bắt chị xem cho bằng được, gặng hỏi cả chục lần nếu chị vẫn bảo không cần, mình mới buông tha.
- Mua ít thôi T, tốn tiền lắm!!
Chị xót của cho mình, cứ nhắc chừng.
- Có bao nhiêu đâu, cái gì cần thì phải mua chứ. Em còn tiền mà, đừng lo!
Em Uyên nghe vậy chỉ cười cười, không nói gì.
Mặc dù xót cho mình, nhưng mắt chị long lanh đầy niềm hạnh phúc. Đúng là con gái có khác, mình nghĩ không có gì khiến các nàng vui bằng được đi shopping.
Do em Uyên thường xuyên cắm cúi lựa đồ, nên mình rất nhiều lần vô tình thấy được những cái không nên nhìn, đau hết cả mắt. Biết như thế là không hay, hơn nữa cũng sợ chị thấy thì chết, nên mình rất cố gắng ngó lơ sang nơi khác. Nhưng chẳng hiểu sao chỉ được một lúc, hai mắt lại tự động quay ngược trở về vị trí cũ.
Mình như thế, đương nhiên những thằng khác lại càng soi hàng hơn mình. Một đám trai bu lại gần, vờ lựa cái này, chọn cái kia, nhưng mắt thằng nào cũng liếc vào khoảng hở da thịt trắng bóc sau lưng, ngay cạp quần của em Uyên.
Em Uyên chẳng là gì của mình, và mình cũng không hề yêu thích gì ẻm. Nhưng khi thấy cảnh này, máu mình bỗng sôi lên sùng sục, bước tới kéo ẻm đứng dậy.
- Gì vậy?
Ẻm ngơ ngác nhìn mình.
- Con gái thì kín đáo một chút!
Mình lừ mắt.
Em Uyên nghe mình nói vậy, liền ngó xung quanh, thấy một đám trai đang nhìn nhìn liếc liếc.
- Nhìn cái gì, thèm lắm à?
Ẻm trừng mắt với bọn nó, miệng cười khẩy.
Bọn kia hậm hực nhìn mình, rồi di tản nhanh. Tuy vậy cũng có một thằng trẻ trâu cố ném lại một câu.
- Thèm thì sao hả em?
Mình giận sôi máu, nhưng cố kiềm. Dù sao cũng lỗi của ẻm, ăn mặc quá mát mẻ, bọn nó nhìn cũng phải.
- Mày nói gì?
Em Uyên vớ vào đống cây lau nhà để gần đó, cầm một cây chạy theo, như muốn phang vào đầu thằng đó.
Mình hoảng hồn vội nhào tới, kéo ẻm lại.
- T buông ra..
Ẻm xô tay mình.
- Thôi, cho xin đi. Thằng đó mất dạy nói gì kệ nó, Uyên để ý làm gì.
- Không để ý, xin nó tí huyết thôi!
- Ax... nó con trai, Uyên làm sao lại, lỗ thôi chứ được gì đâu.
- Thử rồi biết, đai đen Taekwondo đâu phải chỉ để nhìn..
Ẻm bỏ cây lau nhà xuống, nhưng vẫn còn khá hậm hực.
Đai đen Taekwondo cơ đấy. Lạy hồn!! Thật hay chém thế cô nương? Tướng tá cao thế này, mà đai đen thì cỡ mình chắc cũng mềm xương với ẻm, nói gì thằng lùn khi nãy. Biết thế không cản, cho thằng đó ăn guốc vào mặt.
- Thôi bỏ đi Uyên, đừng giận nữa!!
Chị Diễm vuốt giận ẻm.
- Tụi nó nhìn em không tức, nhìn coi ai thèm cho biết. Chỉ bực thằng cờ hó kia nói chuyện khó nghe!
Em Uyên lại lui cui lựa đồ.
Câu này hơi khó đỡ. Cũng do ẻm sốc hàng bọn kia trước, nó mới tức mà nói lại. Mà biết sao được, người đẹp luôn đúng. Thằng cờ hó kia, coi chừng tao nghen mậy!!
Nhưng nghe em Uyên nói mình cũng thấy hơi nhột, vì lúc nói câu đó, chẳng biết sao ẻm lại như vô tình liếc mình. Không lẽ nãy giờ ẻm đã phát hiện mình lén lút nhìn, nhưng vẫn cố tình trêu tức mình sao?!
Mua sắm đã đời, cuối cùng giây phút hồi hộp cũng đã đến, xếp hàng ở quầy thanh toán tiền.
Nãy giờ mình bắt chị mua khá nhiều, nhẩm tính sơ sơ chắc cũng hơn 1m là ít, lén xem ví thấy còn được tầm 1m5. Trả hết cho em Uyên thì tất nhiên không đủ, nhưng chẳng biết của chị hết bao nhiêu để đưa, vì đồ của hai người để lẫn lộn.
- Của em 4m3.
Chị thu ngân nhìn mình cười tươi rói, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ, chắc thấy chỉ có mình là đực rựa, đương nhiên phải có trách nhiệm trả tiền rồi. Chẳng biết là tán thưởng sự chịu chơi, hay cái tội dại gái của mình nữa đây?!?
Mình lúng túng quay qua em Uyên, tay vờ móc ví để chống lại cái nhìn khích lệ của chị thu ngân.
Em Uyên chắc định trêu mình nên nãy giờ mới đứng im như tượng thế, rồi thấy tội nghiệp mình hay sao đó, ẻm cầm ví lấy ra xấp 500k đưa cho chị thu ngân.
Chị thu ngân hơi ngạc nhiên, nhưng phận sự thối tiền vẫn hoàn thành, chỉ là ánh mắt có chút là lạ nhìn mình. Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, dù sao làm ở siêu thị lâu năm, chắc cũng chứng kiến không ít chuyện ngược đời rồi. Mình cũng tảng lờ, mặt chai ra.
Bước ra khỏi quầy tính tiền, mình đưa 1m5 cho em Uyên.
- T còn có nhiêu đây à, Uyên cầm đỡ...
- Thôi khỏi đi, khi khác đưa cũng được.
Ẻm lắc đầu không lấy. Mình cố ép không được, đành cất vào lại, mà cứ thấy quê quê sao đó. Lần đầu tiên để gái trả tiền, lại không ít thế này, cảm giác thật khó chịu...
- Xách đồ giùm Uyên đi, coi như trừ tiền công bốc vác.
Ẻm cười đểu.
Đang cảm động nghe ẻm nói vậy bao nhiêu cảm xúc của mình mất hết, chả còn tí biết ơn nào. Nhưng trách nhiệm vẫn phải làm tròn, mình bực bội khệ nệ vác hai bọc đồ to tướng ra chỗ gửi đồ, vì ẻm đòi chơi game.
Em Uyên bày đầu, dẫn chị Diễm chơi đủ thứ, mình thì chả hứng thú gì với mấy món này, nên lượn qua lượn lại ủng hộ là chính. Có trò bỏ đồng xu vào để đẩy những đồng xu khác rớt ra, mình thấy khá hay. Được sự cổ vũ cuồng nhiệt của hai người đẹp, mình hào hứng mua hẳn 200k thẻ lại chơi, lúc đầu ăn được khá nhiều, xu rớt ào ào, chắc bị cái máy nó dụ. Về sau thua nát đít, bay sạch 500k, tiếc đứt ruột mà vẫn cố bấm bụng cười trừ.
Nơi nào em Uyên và chị Diễm đi qua, bọn con trai cũng xì xào dòm ngó. Đặc biệt, rất nhiều thằng nhìn em Uyên bằng ánh mặt thèm thuồng, soi mói không chút che giấu. Chị Diễm thì ít người nhìn hơn, cũng phải thôi, chị xinh kiểu hiền lành, lại ăn mặc kín đáo, thuộc mẫu phụ nữ làm vợ, còn em Uyên sexy bốc lửa, làm ghệ quá tuyệt vời rồi, thu hút sự chú ý cũng phải.
Nhất là những lúc ẻm cúi xuống gom mớ xu thắng được ra giùm mình, bọn kia lại nghiêng người dòm ngó. Mình cũng mặc kệ, biết sao được, mắt của người ta, có quyền gì để ngăn cấm.
Em Uyên cũng chẳng tỏ thái độ gì, tỉnh bơ, mặc bọn nó soi liên tục. Mình lấy làm lạ, sao khi nãy bọn kia nhìn, mình nhắc nhở thì ẻm nổi đóa với tụi nó? Còn bây giờ lại thản nhiên như không thế nhỉ? Chẳng hiểu được!
Chơi chán, mình lại khệ nệ vác hai túi đồ ra xe chở về. Thật là cực hình, cứ như osin vậy!
- Mốt Uyên mặc kín đáo chút đi, để vậy ta nhìn hoài...
Trên đường về, mình nghe chị Diễm khuyên ẻm.
- Nhìn kệ bọn nó, cho thèm chết luôn! Con trai toàn lũ khốn nạn!!
Ẻm cười, mà sao mình thấy nụ cười ấy chất chứa sự cay đắng.
- Ê, đừng vơ đũa cả nắm vậy chứ, T không có vậy nhen!
Mình chọt miệng nói vào.
- Có thật là T không như vậy không?
Ẻm chợt xoay sang nhìn thẳng vào mắt mình.
- Thật... sao không.
Mình nuốt nước bọt, quay đi nơi khác, nhưng vẫn nghe tiếng em Uyên cười khẩy.
- Cũng mừng đi...
Về nhà, chị và ẻm vào phòng tíu tít coi đồ đạc, mình đành lủi thủi cô đơn về phòng. Buổi đi chơi kết thúc như thế đấy...
27/9.
Một ngày âm u nhợt nhạt, thỉnh thoảng mặt trời mới nhô ra khỏi những đám mây đen khổng lồ, ban phát chút ánh sáng le lói xuống mặt đất, rồi lại biến mất sau màn mây...
Mưa rả rích từ chiều cho đến tối thì bắt đầu to dần...
Những ngày mưa mang đến cho mình thật nhiều cảm xúc... Từ khi mình và chị yêu nhau, tuy chưa lâu nhưng đã có thật nhiều kỷ niệm vào những ngày mưa như thế này.
Lần đầu tiên mình được hôn chị, tỏ tình với chị giữa cơn mưa to như trút nước. Đêm mình đi tìm cứu chị khỏi tay thằng Quang, cũng là một đêm mưa lạnh lẽo... Cùng rất nhiều lần khác nữa, mỗi khi mưa mình và chị hay ra ban công ngồi tâm sự. Từ lúc yêu chị, thằng con trai tính cách khô khan, tâm hồn cằn cỗi như mình bỗng trở nên lãng mạn, bay bổng... Đúng là khi yêu, ai cũng trở thành nhà thơ.
Ăn tối xong, mình kéo chị ra ban công ngồi, em Uyên bận làm sổ sách nên về phòng, lần đầu tiên ẻm để yên cho mình và chị có khoảng không gian riêng.
Mưa to quá! Mình và chị ngồi ngay bậc cửa, không dám ra ghế đá vì sợ ướt. Tuy vậy từng hạt mưa li ti vẫn theo cơn gió lạnh lẽo chăm chỉ ùa vào, nhảy nhót trên mặt hai người... mát lạnh...
- Lâu rồi mới được yên tĩnh cùng chị ngắm mưa..
Mình nhẹ tay vén mái tóc ướt đẫm những hạt mưa long lanh của chị, nhìn chị trìu mến.
- Mới có vài hôm mà...
Chị hơi tựa lên vai mình, cười khẽ.
- Vậy sao? Em có cảm giác như lâu lắm rồi! Từ khi Uyên tới đây, một ngày với em dài như cả thế kỷ. (câu này mình thuổng trong phim ảnh, không cố tình ngon ngọt với chị, lãng mạn quá đâm ra sến thế đấy).
- Hi hi... xạo quá à!!
Chị cười khúc khích, ánh mắt sáng long lanh, rạng ngời niềm hạnh phúc.
- Mình ít được gặp riêng, chị không buồn, không nhớ hả?
Mình nghiêm mặt.
- Không biết nữa...
- Vậy chị đâu có yêu thương gì em...
- Không phải mà. Tại chị thấy chỉ cần mỗi ngày được gặp T, vậy chị cũng vui lắm rồi!
- Có nhỏ Uyên cũng vui luôn hả?
- Ừm, miễn có T đi cùng là chị vui à hi hi...
Haizzz... Giờ mình mới hiểu tâm tư, suy nghĩ của chị. Thảo nào...
- Chứ chị không muốn gặp riêng em sao?
Mình chép miệng rầu rĩ.
- Muốn chứ! Nhưng mà có bé Uyên cũng vui..
- Không muốn được gần gũi, thân mật với em à?
- ...
- Sao nè?
Thấy chị bỗng im lặng, mình hỏi tới.
- Chị nói thật, T đừng giận chị nghen!
Chị rụt rè.
- Ừ, không giận!
- Hứa đi!
- Hứa.
Gì chứ hứa lèo mình rất nhanh nhảu, cứ hứa đại cho chị nói ra, còn việc giận hay không tính sau.
- Chị... yêu T!! Mỗi ngày được ở gần, nấu ăn, chăm sóc, trò chuyện cùng T, vậy chị cảm thấy hạnh phúc lắm rồi! Chị không cần mấy cái kia đâu..
Chị nói mà không dám nhìn mình, cúi đầu mân mê hai bàn tay.
- Không muốn em ôm, hôn chị luôn sao?
Mình hơi bất ngờ.
- Cũng muốn, nhưng mà có cũng được, không có cũng chẳng sao hết! Chị cần T thôi!!!
Phải moi hết ruột gan ra nói cho mình hiểu, mặt chị đỏ bừng lên vì xấu hổ, nhìn đáng yêu kinh khủng.
Mình ngồi yên, ngẫm nghĩ về những điều chị vừa tâm sự. Chị quá trong sáng, chẳng ham muốn gì ngoài tình yêu của mình. Mình không buồn, ngược lại rất vui vì điều này. Ông trời thật quá ưu ái, mới ban chị xuống cho mình. Có khi nào chị là tiên nữ trên ấy bị mắc đọa giáng xuống trần gian không nhỉ?!
- T sao vậy? Giận chị hả? Hứa không được giận rồi mà...
Thấy mình im re, chị lay tay mình, chu môi hỏi nhỏ.
Tự dưng có dịp hù chị, mình vờ làm mặt hình sự luôn, ngồi gằm mặt xuống.
- Đừng giận mà!!! T kì quá, hứa với chị đã rồi... hix...
Thấy mình làm ghê quá, chị hoảng hốt cầm chặt tay mình lắc qua lắc lại, miệng nài nỉ.
Được thể mình càng làm già, mặt cứ trơ ra như đá, chả thèm nói gì.
- Thôi mà... T vậy chị buồn lắm đó... hix...
Chị níu tay mình mãi không thấy phản ứng, chán nản buông ra, ngồi thừ người.
Mình len lén nhìn sang, ax... mắt chị ướt rồi... thật là... đùa có tí đã khóc... quen con gái mít ướt khổ thật!
- Chời ơi! Em giỡn mà, nín... nín đi...
Mình lật đật kéo chị vào lòng, tay vỗ nhẹ lưng chị.
- Giỡn gì kì cục...
Chị thút thít, nắm tay nhỏ xíu đấm lên ngực mình, chẳng đau tí nào.
- Giỡn chút cho vui he he... ai biết chị mít ướt vậy đâu, khổ ghê!!! Mốt chắc hết dám giỡn với chị quá..
Mình vỗ về chị, miệng than thở.
- Không biết... T làm chị khóc rồi đó... đền đi...
Chị được dịp, bắt đầu nhõng nhẽo.
- Đền gì nè?
- Không biết...
- À, ok hiểu rồi. Để em đền cho!
Mình nâng cằm chị lên, hôn vào trán, mũi và miệng chị, ba cái thật mạnh. Lâu rồi mới được hôn chị, ngọt ngào thật... cảm giác xao xuyến rạo rực chạy dọc xương sống, lan khắp cơ thể... Sự đè nén mấy hôm nay được giải phóng, mình khoan khoái lim dim mắt, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, mặt ngu ra..
- Vậy được chưa?
Nhìn chị đang thẹn thùng đỏ mặt, mình cười hỏi.
- Đền gì kì cục..
Chị lí nhí trong miệng.
- A, chưa đủ nữa hả? Để em đền thêm cho, gì chứ cái này lúc nào em cũng sẵn sàng he he..
Mình lại chồm tới, hôn khắp mặt chị, thiếu điều muốn rách làn da mềm mại ấy ra.
- Thôiiii... coi chừng bé Uyên ra thấy là chết luôn đó!!
Chị cười lỏn lẻn xô cái mặt hiện rõ chữ "háo sắc" của mình ra, còn lấy em Uyên hù dọa.
- Kệ nó. Mắc gì sợ!!
Mình nói cứng, tuy vậy mắt vội liếc vào trong, nãy giờ say tình quá mất cảnh giác. May mà em Uyên vẫn chưa xuất hiện, nếu không...
- Nói hay quá à! Tới tai dì dượng chắc chị bỏ xứ đi luôn...
Chị liếc mình, mặt bỗng buồn so.
- Không đến mức đó đâu mà! Nếu có chuyện ấy xảy ra, cùng lắm em đi với chị, không bỏ rơi chị đâu..
Mình cười trấn an chị.
- Thôi, chị không muốn vì chị mà T bỏ gia đình đâu! Chị mắc nợ dì dượng nhiều lắm rồi, còn vậy nữa... cả đời này chắc chị cắn rứt lương tâm, không sống nổi đâu..
- Ừm, em hiểu mà!! Chị cứ tin vào em đi, rồi mình sẽ đến được với nhau. Em nhất định sẽ cưới chị, tụi mình sẽ được sự chấp nhận, chúc phúc của gia đình! Em hứa đó!!
Chị khóc rồi. Mình biết từ khi nhận lời đến với mình, chị phải chịu rất nhiều áp lực, dằn vặt lương tâm. Thương chị lắm, nhưng hiện giờ mình có thể làm được gì đây? Chỉ biết cố gắng học để tương lai có thể đùm bọc, che chở được cho chị thôi. Về phía gia đình, khi có việc làm ổn định rồi, mình bằng mọi giá sẽ thuyết phục ba mẹ cho kỳ được. Ba mẹ mình không phải là người cổ hủ sống cứng nhắc, tin rằng hai người khi hiểu được chuyện tình cảm giữa mình và chị, đồng thời thấy được sự quyết tâm, chín chắn của mình, ba mẹ sẽ đồng ý.
- Thôi mà... nín đi!! Chị không tin em sao? Em nói được thì sẽ làm được.
Mình đưa tay chùi nước mắt cho chị, những giọt long lanh, nóng ấm.
- Chị lo lắm T ơi...
Chị thút thít.
- Em biết. Em cũng lo mà, không muốn nói ra để chị phải suy nghĩ thôi, chứ lúc nào em cũng tính cách hết đó. Chị phải tin em chứ, chị không tin em thì biết làm thế nào đây? Một mình em biết làm sao??
- Ừm... chị tin T mà...
- Tin em thì đừng khóc nữa. Đang vui, tự nhiên khóc làm buồn muốn chết!
- Còn nữa, chị phải hứa với em, sau này dù có chuyện gì xảy ra, chị cũng phải tin em, không được nghe ai khác, hay vì lí do nào đó mà buông xuôi. Hứa với em đi!
Mình thật sự lo lắng. Tâm hồn chị quá mong manh dễ vỡ, tính cách lại yếu đuối như thế, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác, không bao giờ vì bản thân. Sau này chẳng may bị áp lực từ gia đình, mình sợ chị sẽ buông xuôi tất cả, rồi ôm đau khổ một mình. Mình thật sự sợ hãi khi nghĩ đến viễn cảnh đó, mất chị rồi... cuộc sống của mình đâu còn ý nghĩa gì nữa...
Chị nghe mình nói nhưng vẫn im lặng, ngồi nhìn xa xăm, đôi mắt không giấu được sự ưu tư đầy tâm trạng.
- Hứa đi mà! Đừng làm em lo chứ!
Mình nắm tay chị bóp nhẹ.
- Ừm... chị sẽ cố gắng...
Thật lâu, chị chỉ nói được bấy nhiêu.
- Không. Em muốn chị hứa chắc chắn, không phải lời hứa thế này.
- Chị... sợ hứa rồi mốt không giữ được lời hứa, có lỗi với T..
- Vậy thì cố mà giữ lời, có sao đâu nè. Hứa đi mà!! Em nói hết lời rồi đó, em lúc nào cũng cố gắng vì tụi mình, mà chị lại như vậy... em biết sao đây? Hix...
Bí quá, mình đành mang "khổ nhục kế" ra xài. Gì chứ chiêu này sử dụng với chị chưa bao giờ thất bại.
- Chị hứa...
Có thế chứ, chị chịu hứa rồi.
- Hứa gì nè?
- Hứa vậy đó...
- Ax, phải nói rõ ra chứ.
- Nói sao giờ?
- Hứa không bao giờ buông xuôi, luôn ở bên cạnh em, dù có bất cứ việc gì xảy ra. Khi em chưa buông tay chị ra, chị nhất định không được buông tay em.
Mình trịnh trọng thuyết trình. Chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại nói ra một câu sặc mùi phim Hàn thế này. Yêu nhiều quá, sến cũng càng nhiều..
- Nghe nghiêm trọng quá à...
Chị lại đỏ mặt.
- Chứ sao. Chuyện này không quan trọng, còn gì quan trọng hơn nữa? Hứa lẹ đi!!
Mình hối thúc.
- Ừm... Chị hứa không bao giờ buông xuôi, luôn ở bên cạnh T, dù có bất cứ việc gì xảy ra...
Chị xấu hổ nói nhỏ, được một đoạn thì im re, chắc không nhớ được hết.
- Khi em chưa buông tay chị ra, chị nhất định không được buông tay em.
Mình nhắc tuồng.
- Ừm... Khi T chưa buông tay chị ra, chị nhất định sẽ buông tay T ra.
Chị cười khúc khích.
- Ờ, vậy phải được không. Ax... không phải như vậy, nói lại.
Bất thần bị chị troll một phát, mình không kịp đề phòng suýt bật ngửa.
- Khi T chưa buông tay chị ra, chị nhất định không bao giờ buông tay T ra. Hi hi... được chưa nè?
- Ờ, chưa chuẩn lắm, nhưng nghe vậy hay hơn đó he he..
Mình khoái chí cười híp mắt.
- Nhớ hứa rồi đó nhen! Chị không thoát khỏi tay em đâu!
Mình hằm hè.
- Hứ, chị trốn đi biệt xứ luôn, coi T kiếm được không. Ở đó...
- Ax... không chơi vậy à! Hứa rồi đó.
- Thất hứa luôn..
- Chị mà thất hứa, coi chừng em đó!
- Hứa gì vậy?
Giọng nói em Uyên bất thình lình vang lên phía sau lưng mình.
- Có gì đâu. Hứa bữa nào dẫn T đi ăn bánh bèo!
Mình giật thót người, nhưng cố tỏ ra thản nhiên. Cũng may lúc này mình và chị Diễm chỉ ngồi cạnh nhau, ngoài ra không có đụng chạm gì cả.
- Uyên làm xong rồi hả? Lại đây ngồi chơi đi!
Chị Diễm cũng cười tươi.
- Chưa xong, mà nhức đầu quá, ra đây hóng mát một chút cho thoải mái đầu óc!
Em Uyên đáp, rồi bước ra ngoài ban công, tựa sát vào hàng rào lan can hứng nước mưa.
- Mưa to lắm, Uyên vô đây ngồi nè! Đứng đó ướt hết cho coi.
Chị Diễm kêu ẻm.
- Không có gì đâu. Em đang muốn tắm mưa cho tỉnh người ra..
Ẻm cười khẽ, hai tay vốc nước mưa hất lên mặt.
Đang lãng mạn, tình tứ với chị, tự dưng em Uyên xuất hiện làm mình mất trớn, có ẻm ở đây còn nói được gì nữa. Mình và chị ngồi im lặng nhìn ra màn mưa dày đặc đen kịt, sấm chớp đì đùng, nhưng mình lại thích ngắm thiên nhiên dữ tợn thế này..
Dù không muốn nhìn, nhưng do em Uyên đứng hơi chếch trước mặt mình, vô tình mọi cử chỉ của ẻm đều lọt hết vào mắt.
Mình có thể thấy được trọn một bên mặt ẻm theo hướng nhìn nghiêng. Lúc này mặt em Uyên đã ướt đẫm nước mưa, tóc cũng bết lại. Nhìn ẻm rất buồn, ánh mắt thẫn thờ dõi về nơi xa xăm vô định nào đó... tay ẻm vẫn nghịch nước, chẳng màng chùi đi những hạt mưa ào ào rớt xuống mặt..
- Nhỏ này, bữa nay làm sao vậy?
Mình khều chị, nói thật nhỏ.
- Không biết nữa. Hồi chiều thấy bé Uyên nói chuyện đt với ai lâu lắm..
Chị rụt cổ.
- Chắc thất tình rồi mát dây!
Mình cười ruồi.
- Đừng nói vậy. Bé Uyên nghe được buồn đó!
Chị nhăn mặt.
Cho đến tận bây giờ, mình vẫn chẳng hề có chút tình cảm nam nữ nào với em Uyên cả. Tự xét lòng mình thấy thế. Nhưng cảm xúc của một thằng con trai khi thấy cô gái đẹp quyến rũ xuất hiện trước mắt thì luôn xuất hiện mỗi khi chạm mặt em Uyên. Mình không có gì xấu hổ khi phải thừa nhận điều này cả. Mình cũng là người phàm mắt thịt thôi, đâu phải Đường Tăng để có thể vô nhiễm với virut gái đẹp?!
Nhưng mình xác định em Uyên chỉ để ngắm thôi, sẽ không bao giờ mình chạm vào ẻm. Dù cho sau này, cái chuyện động trời và vô cùng khó tin là ẻm thích mình có không may xảy ra, mình vẫn sẽ chung thủy với chị. Không ai có thể chia rẽ tình cảm của mình và chị, nhất định là thế! Và mình cũng tin cô gái kiêu kỳ cá tính như ẻm sẽ không bao giờ có thể thích một thằng như mình.
Thế nên gái đẹp trước mắt thì cứ chiêm ngưỡng thôi, không lại bị ông trời trừng phạt cái tội phí của giời.
Mưa tạt ướt hết đầu tóc em Uyên, áo ẻm cũng ướt nhẹp, dính sát vào cơ thể. Những đường cong gợi cảm lấp ló ẩn hiện càng thêm mê hoặc dưới làn nước li ti, thỉnh thoảng ẻm vươn người vốc nước mưa, vùng đồi núi chập chùng lại nhấp nhô lên xuống khiến tim mình muốn ngừng đập. Người mình chợt nóng ran, lại chẳng có Dr Thanh để giải nhiệt. Chịu hết nổi, mình liếc sang nơi khác, không dám dòm ngó gì tới cái "báu vật hại người" trước mặt nữa.
- T sao vậy, bệnh hả?
Thấy mặt mình hừng đỏ, chị quan tâm hỏi.
- Ờ, tự nhiên thấy người hơi khó chịu!
Mình nuốt nước bọt khan, cười khổ nói.
- Lấy thuốc T uống nhen!
- Thôi, nóng lắm! Chút em ngủ giấc đến sáng là hết à!
Mình và chị ngồi trong này trò chuyện, nói những thứ linh tinh, không dám đề cập gì đến tình cảm nữa vì sợ em Uyên nghe thấy. Gần cả giờ đồng hồ sau, ẻm vẫn cứ đứng ngay lan can tắm mưa, mặt đã tái nhợt vì lạnh, cơ thể bốc lửa thi thoảng run lên nhè nhẹ, nhưng không có dấu hiệu gì muốn vào nhà.
- Để chị ra kêu bé Uyên vô, đứng đó nãy giờ rồi..
Chị Diễm nhổm dậy.
- Ra đó mưa ướt hết á, để em kêu vô cho!
Mình sợ chị bị ướt thật, chẳng phải giành giật galang gì với em Uyên cả. Nhưng đúng là mình cũng thấy hơi lo cho ẻm, đứng đó thêm lúc nữa khéo ẻm xỉu té lầu chết thì khổ nhà mình nữa.
- Uyên vô nhà lau người đi, bệnh chết bây giờ!
Mình bước lại đứng cạnh ẻm, nói.
- T vô trước đi, Uyên thích đứng đây!
Ẻm đáp, mắt vẫn không nhìn mình, chỉ dõi về hướng xa xa trước mặt.
- Thất tình nên khùng rồi hả? Hành hạ bản thân được cái gì?
Mình nhún vai, với ẻm phải dùng biện pháp mạnh thôi.
- Chuyện của Uyên, không cần T xen vào!!
Em Uyên quay sang trừng mắt nhìn mình đầy giận dữ. Cơ mà nhờ thế mình càng nhìn rõ hơn cơ thể ướt át của ẻm. Khó chịu quá, mình không dám ngó nữa, di dời ánh mắt lên mặt ẻm.
- Chuyện của Uyên, đương nhiên T chẳng việc gì phải quan tâm. Nhưng Uyên đang ở nhà T, rủi có gì phiền phức lắm!
Mình thản nhiên nói.
- Ra là lo sợ vạ lây à? Con trai đúng là một lũ ích kỷ!!!
Ẻm nhìn mình khá lâu, cười khẩy.
- Muốn nghĩ sao cũng được, vào nhà giùm cái đi!
Mình nhếch mép, mặt bơ bơ.
- Không thích vào thì sao?
- Vậy thì đi ra hướng xxx, ở đó có cái cầu cao lắm, tha hồ tự kỷ! Muốn nhảy xuống cũng được, chẳng ai làm phiền Uyên đâu.
Chẳng hiểu sao mình lại có thể thốt ra câu nói vô tình đến thế. Hình như nói với ẻm một hồi, mình cũng điên theo.
Cặp mắt em Uyên bình thường đã to, lúc này long lên nhìn mình lại càng to gấp bội, khóe mắt ươn ướt, chẳng rõ nước mưa hay nước mắt?! Con gái khi giận dữ thật quyến rũ, nhất là cô gái bình thường đã mang vẻ đẹp lai Tây huyền bí như ẻm, lúc này lại càng hút hồn hơn.
Mình hơi lùi lại, quay mặt nhìn chị Diễm đang đứng phía trong âu lo để lấy tinh thần. Nhìn chị, mình khẽ cười, gật đầu, ý nói mọi việc cứ để mình lo, chẳng sao đâu.
- Hay lắm!!!
Đang nhìn chị Diễm, em Uyên chợt thốt lên hai tiếng, rồi đá một cái khá mạnh ngay nhượng chân làm mình khuỵu người, suýt nữa đập luôn cái mặt vào thành lan can.
- Ui da... khùng hả??
Mình sôi tiết, quay lại chửi đổng. Nhưng ẻm đã đi vào nhà rồi, hi vọng kịp nghe câu chửi của mình.
- T có sao không?
Chị lo lắng chạy lại kéo mình vô nhà, miệng hỏi líu lo.
- Không sao. Mỗi lần gặp nhỏ này là xui xẻo, khùng gì đâu!!
Mình ngồi xuống xoa xoa nhượng chân, ê ẩm quá. Đúng là ẻm có võ thật rồi, lực đá mạnh thế này cơ mà. Còn may lúc nãy ẻm chỉ đá vào chân, rủi nổi điên đá vào đầu mình chắc té lầu ra đi luôn quá..
- Cần chị bóp dầu không?
Chị nhìn mình có chút lo lắng, nhưng miệng thì hơi cười mỉm. Chắc thấy mình bị củ hành nên buồn cười.
- Không. Vui lắm hả? Tại chị hết đó, không thôi em đâu bị đá. Mốt kệ con khùng đó đi!
Mình làu bàu.
- Kệ sao được, hi hi... T tốt vậy chị mới thương đó, biết chưa?! Thôi chị về phòng an ủi bé Uyên nha, T ngủ sớm đi hén!!
Chị hôn mình một cái vào má thật nhanh rồi đi về phòng.
- Quên nữa, T ngủ ngon nha!!
Đến cửa, chị xoay lại mỉm cười tinh nghịch, sau đó mất dạng.
Còn lại mình ngồi bực bội, tự dưng bị ăn đòn, đúng là oan mạng. Chỉ hi vọng ẻm đừng để bụng rồi tìm cách trả thù mình thì mệt nữa..
28/9.
Đêm qua, khoảng 2h sáng mình định đi ngủ thì nghe tiếng bước chân ai đó nhè nhẹ xuống cầu thang. Lòng có hơi tò mò, mình mở nhẹ cửa bước ra, chỉ kịp thấy bóng người thấp thoáng phía dưới, liền đi theo.
Lúc mình xuống tới nơi, đứng lấp ló ngay cầu thang thì thấy em Uyên đang loay hoay mở cửa, đẩy xe ra. Khuya quá rồi, ẻm còn tính đi đâu đây? Không lẽ ẻm định ra cây cầu hồi tối mình chỉ, muốn nhảy cầu tự tử sao??
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến mình lạnh gáy, lật đật chạy ra trước sân. Em Uyên muốn làm gì mình chẳng cần biết, nhưng giờ này thân con gái một mình ra đường, lại ăn mặc phong phanh thế kia, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Dù gì ẻm cũng ở trong nhà mình, không thể bỏ mặc được. Hơn nữa khi tối mình có phần nặng lời, rủi ẻm nổi điên vì câu nói đó rồi làm bậy, mình khó tránh khỏi vạ lây.
May sao mình chạy ra vẫn kịp lúc em Uyên vừa leo lên xe, chưa kịp đề máy.
- Giờ này còn đi đâu đó??
Mình nắm chặt cái cản sau xe hỏi.
- Đi đâu kệ Uyên, T quan tâm làm gì? Buông ra!!
Em Uyên hơi bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của mình, trừng mắt lên.
- Không phải ra cây cầu... đó chứ?
Mình nhăn mặt.
- Ừ đó. Rồi sao???
Ẻm nhìn mình bằng ánh mắt khiêu khích rực lửa.
- Giờ này ra đó làm gì?
Mình hỏi, tay vẫn không buông cản xe ra.
- T lạ thật! Làm gì đó là việc của Uyên. Ok? Buông ra đi!
Em Uyên quay người lại, cố vươn tay gạt tay mình ra khỏi xe.
Mặc ẻm ra sức đẩy, thậm chí cào mạnh vào tay mình đau nhói, mình vẫn nắm chặt cản xe không buông.
- Vô nhà đi!! Mai sáng muốn đi đâu tha hồ mà đi, không ai cản đâu.
Mình trợn mắt nhìn ẻm, cố hù dọa.
- Không buông ra té ráng chịu!
Ẻm hậm hực không thèm đẩy mình ra nữa, mà xoay lại cầm tay lái, đề máy muốn chạy đi.
Mình không nói gì, chồm lên trước chụp lẹ vào chìa khóa xe, tắt máy rút ra bỏ luôn vô túi quần. Thế là xong, để xem còn đòi đi được nữa không?!
- Muốn gì hả?
Em Uyên nghiến răng, bước xuống xe sáp lại gần mình.
- Muốn Uyên vô nhà ngủ giùm cái! T đẩy xe vào cho.
Nhớ tới cú ra chân hồi tối của ẻm, mình hoảng hồn vội lùi lại đề phòng, kẻo ẻm cho một phát vào ngay hạ bộ thì có mà nằm luôn.
Em Uyên lao vào, hai tay cố chụp vô quần mình để lấy chìa khóa xe. Mình trên người lúc này chỉ có mỗi cái quần đùi, không mặc áo vì khi nãy cởi ra tính đi ngủ, vừa né tay mình vừa nắm chặt quần, kẻo bị tuột ra thì khốn.
- Tuột quần bây giờ..
Mình la nhỏ, không dám kêu lớn sợ hàng xóm nghe, lại nghĩ hai đứa này đêm khuya ra sân chơi trò bịt mắt bắt dê, méc ba mẹ chắc tiêu quá.
- Sợ thì đưa đây, không thôi Uyên tuột thật đó!
Thấy mình hốt hoảng, ẻm hù dọa. Tay vẫn nắm chặt một bên quần mình.
Ai chứ em Uyên dám làm thật chứ chẳng chơi, mình không dám thách thức.
- Buông ra đi, rồi T đưa.
- Không. Đưa đi rồi buông!!
- Buông ra đi, rách quần bây giờ! T nói thiệt, đưa cho Uyên liền.
- Đưa lẹ lên, đếm đến 3 không đưa đừng trách!
Mình định dụ ẻm buông tay ra sẽ vùng chạy vào nhà. Nhưng ẻm già đời quá, không trúng kế, tay vẫn giữ chặt gần túi quần mình, vừa cố kéo tay mình đang thọt trong túi quần ra vừa đếm.
Cực chẳng đã, mình đành ỷ sức trâu nắm mạnh tay em Uyên vung ra làm ẻm loạng choạng suýt té xuống đất, sau đó mình chạy vào nhà.
- Vô nhà ngủ đi! Giờ này ra đường không tốt đâu!
Mình đứng lấp ló ngay cửa, nói nhỏ.
- Quan tâm làm gì? Không phải khi nãy kêu Uyên đi chết đi sao?
Em Uyên cười khẩy.
- Giận nói vậy thôi. Dù sao Uyên cũng ở nhà T, có gì xảy ra không hay cho lắm!
- Nói đi nói lại cũng vì lo sợ nhà T mang tiếng thôi! Không cần tỏ ra tốt bụng đạo đức giả nữa!
Lạnh lẽo lườm mình một cái, em Uyên quay người bỏ xe đi ra ngoài luôn. Thật là bướng hết chỗ nói, không cho đi xe thì đi bộ cơ đấy! T_T
Mình thèm bỏ mặc ẻm luôn cho rồi, được nước làm tới. Nhưng lương tâm mình lại không cho phép, tinh thần ẻm đang không ổn định, mình bỏ mặc khác nào sống quá vô tình. Có chuyện gì xảy ra, mình cũng khó tránh bị cắn rứt.
Thôi lỡ "đưa phật phải đưa đến Tây Thiên" vậy, mình đành lót tót chạy ra, khuya gió lạnh muốn cắt da, đã vậy trời còn mưa lâm râm, người nổi hết gai ốc lên.
Thấy mình chạy theo, em Uyên cũng vội chạy đi, nhưng ẻm chân mang giày cao gót, sao nhanh bằng mình. Chưa được vài giây mình đã đuổi kịp, tóm gọn ẻm từ phía sau, bế thốc lên vác luôn vào nhà, khỏi chạy đường nào nữa.
- Buông ra!! Ai cho ôm hả??!
Ẻm giãy nãy la lớn.
- Để chạy nữa hả? Khuya rồi ngon thì la làng đi, ba mẹ T nghe coi mai ai bị tống ra đường cho biết.
Ẻm đã nặng lại còn giãy dụa làm cả hai suýt té. Mình gầm nhẹ, hai mắt trợn lên hết mức có thể, mình cũng nổi điên với ẻm rồi.
Chẳng biết do nghe mình dọa ba mẹ đuổi đi, hay thấy mặt mình ghê quá, mà em Uyên bỗng im re, ngoan ngoãn để mình vác tới cầu thang, không phản ứng gì nữa.
- Lên lầu ngủ giùm cái đi chị hai, em lạy chị đó! Mai em còn đi học nữa.
Mình thiếu điều muốn quỳ lạy ẻm thật, điên quá cỡ thợ mộc.
Em Uyên không nói gì, nhìn mình một lúc rồi bước lên lầu. Mình thở phào trút được gánh nặng nghìn cân, lại loay hoay chạy ra sân đẩy xe ẻm vào. Chiếc Vespa nặng kinh khủng, khuya chẳng dám nổ máy xe chạy sợ đánh thức ba mẹ, mình đẩy muốn xịt khói mới lên được cái thềm vào nhà. Đóng cửa nẻo xong xuôi, mình lên phòng nằm thở hồng hộc. Đêm nào cũng thế này chắc chết sớm mất thôi.
...
Cả ngày hôm nay mình và em Uyên chẳng nhìn mặt nhau. Mình bực ẻm chuyện đêm qua, ẻm chắc cũng vậy. Gần thi rồi nên trưa về mình tranh thủ học bài, cũng không có thời gian nói chuyện với chị Diễm. Chuyện đêm qua chẳng rõ chị có biết không?
Ăn tối xong, mình định lên phòng xem bài vở thì chợt có khách quý ghé nhà. Anh Tùng inox sau bao ngày ẩn cư dưỡng thương, hôm nay đã hoàn toàn hồi phục công lực, da dẻ hồng hào, dường như công phu có phần tinh tiến hơn xưa.
Tên hám gái này thấy em Uyên thế nào cũng say như điếu đổ, mình cười thầm trong bụng. Vậy thôi, tội gì lên lầu chi sớm, ở lại xem kịch hay vui hơn.
Ba mẹ trò chuyện với Tùng inox vài câu rồi đi về phòng xem tivi, nhường địa bàn lại cho bọn trẻ giải quyết "ân oán".
Thấy chị Diễm chịu ngồi lại tiếp khách, Tùng inox mừng ra mặt, đã thế lại có thêm em Uyên sexy ngồi ăn ổi kế bên, anh ấy càng hớn hở, mắt chớp lật. Chỉ có sự hiện diện của mình làm Tùng inox không thoải mái, mình biết thế. Cơ mà nhà mình, nó có thể làm gì? Phải chấp nhận thôi.
- Lâu ngày không gặp, Diễm xinh hơn trước thì phải!!
Tùng inox mở bài bằng câu nịnh đầm xưa như trái đất.
- Anh nói quá...
Chị Diễm cười gượng.
Không có mình kéo lại, chắc chị đã lên lầu từ nãy rồi. Mình biết nếu mình và chị lên trên, chắc chắn em Uyên cũng sẽ lên theo, dễ gì ẻm chịu ngồi lại tiếp Tùng inox. Mình rất tò mò muốn biết em Uyên sẽ sử dụng sát chiêu gì với Tùng inox, biết đâu có thể đuổi nhân tài VN Gót Té Lìn này đi giùm mình và chị. Thế nên, ngồi lại bày trò cho "siêu mặt dày" vs "siêu ngựa chứng" có lẽ là quyết định cực kỳ chính xác và thú vị.
- Em này là...
Tùng inox tia sang em Uyên, vờ hỏi lấp lửng chờ ẻm tự giới thiệu.
Em Uyên tỉnh bơ cầm miếng ổi chấm muối ăn nhóp nhép, chả thèm đoái hoài gì đến anh đẹp trai lịch lãm đang bày tỏ sự quan tâm tới ẻm. Phản ứng của ẻm quả không phụ lòng trông đợi của mình, phim hay còn ở phía trước.
Em Uyên không trả lời thì thôi, việc gì đến mình mà phải xen vào. Mình cũng tảng lờ, xem tivi chăm chú.
- Đó là Uyên, em một người bạn của chị T.
Chỉ có chị Diễm, với lòng thương người vô bờ bến, thấy Tùng inox ngồi hơi sượng, tội nghiệp quá chị đành đáp lời.
- À... ra vậy! Nhà Diễm chị em gái ai cũng xinh xắn hì hì..
Tùng inox gật gù nịnh đầm thêm một phát nữa.
Nó cố tình khen chị em gái xinh, bỏ mình ra không thèm khen. Ý chê mình quá rõ ràng, thằng này được lắm, đợi đấy!!
Khen xong, thấy chả ai phản ứng gì. Tùng inox ngồi đơ ra khá lâu, có lẽ đang loay hoay tìm cách xây dựng thân bài. Chị Diễm cũng im lặng xem tivi, chị ngán anh mặt dày này quá rồi, nên cũng không có ý định trò chuyện gì.
Gặp mình chắc đã bỏ về từ lâu rồi, nhục quá chịu sao thấu. Không khí phải nói cực kỳ ngột ngạt, mình còn thấy khó chịu huống chi Tùng inox là nạn nhân, vậy mà nó vẫn trụ lại được, mặt thản nhiên như không, nể thật.
- Uyên hiện đã đi làm ở đâu chưa?
Được một lúc, Tùng inox cười tươi hỏi em Uyên.
- Rồi.
Chắc thấy cũng kỳ, em Uyên hơi mỉm cười gật đầu chiếu lệ.
- Uyên làm công ty nào vậy?
Được lời như cởi tấm lòng, Tùng inox hồ hởi hỏi tiếp.
- Làm công ty chị Ngà, chị của T.
Em Uyên lịch sự đáp.
- Ồ, tiếc ghê! Tưởng Uyên chưa có việc làm, anh giới thiệu chỗ thằng bạn.
Tùng inox xuýt xoa, ra chiều tiếc rẻ ghê gớm lắm. Nhìn mặt kịch vãi ra, mình cố nín cười theo dõi.
- Bạn anh làm gì?
Em Uyên hỏi.
- À, cũng bình thường thôi. Nó là thành viên cấp cao của công ty đa quốc gia, chuyên kinh doanh mỹ phẩm cao cấp, nước hoa và các mặt hàng dưỡng da.
Tùng inox giới thiệu một tràng, miệng nói bình thường nhưng nhìn mặt nó hiện rõ hai chữ "tự hào", cứ như đang nói về nó chứ không phải thằng bạn nào.
- Nghe anh nói hình như công ty lớn lắm?
Em Uyên cười cười.
- Ừm, rất lớn! Công ty hiện đang kinh doanh tại 60 quốc gia mà em, thị trường rộng lớn lắm! Ngoài ra còn có mạng lưới hơn 3 triệu tư vấn viên độc lập..
- Nghe thích quá! Công ty tên gì vậy anh?
- À, công ty mỹ phẩm Oriflame. Em nghe đến chưa?
Lúc đầu nghe Tùng inox giới thiệu hoành tráng quá, lại thêm thành viên cấp cao, mình đã ngờ ngợ rồi. Giờ nghe cái tên công ty thì hiểu ngay, hóa ra là công ty bán hàng đa cấp chuyên lừa đảo đây mà.
Mình buồn cười quá, cố nén lắm mới không bật cười to. Liếc sang em Uyên thấy ẻm vẫn tỉnh bơ, chẳng biết ẻm có nghe danh mấy công ty loại này chưa nhỉ? Từng trải như ẻm, mình không tin là chưa nghe.
- Anh định giới thiệu em vào làm ở công ty đó à? Lương cao không?
Em Uyên có vẻ khá hứng thú.
Mình cũng thấy ngạc nhiên, lẽ nào ẻm không biết thật? Nhưng cứ cảm giác em Uyên lạ lạ sao ấy, bình thường làm gì nói chuyện với trai lễ độ thế này?!
- Lương cũng không cao lắm! Bạn anh một tháng kiếm được tầm vài trăm triệu, em mới vào làm, nếu chịu khó chắc cũng được vài chục đó. Nghe đâu còn có nhiều cơ hội đi nước ngoài nữa.
Tùng inox tự tin quảng cáo.
- Lương cao thế à? Vậy sao anh không làm?
Em Uyên bất thần hỏi.
- À... anh làm ngân hàng rồi, chuẩn bị lấy bằng thạc sỹ sẽ được lên chức nên không muốn đi. Với lại tính chất công việc đó đòi hỏi năng động và giỏi giao tiếp, anh thì không tự hào về khoản này cho lắm...hì..
Tùng inox hơi lúng túng, nhưng vẫn trả lời khá trơn tru. Công phu mồm mép cũng gớm thật.
- Nhìn anh vậy mà cũng giỏi ghê há!!
Ẻm Uyên cười tươi, mà sao mình thấy mặt ẻm hiện nét đểu đểu.
- Em quá khen! Vậy em có ý định làm không? Anh sẵn sàng giới thiệu cho.
- Chắc là không. Chị của T giúp đỡ em khá nhiều, đâu thể nói đi là đi. Với lại làm ở công ty bạn anh nhiều tiền quá, em sợ xài không hết..
- Có tiền càng nhiều càng tốt cho cuộc sống của mình. Sao lại sợ xài tiền không hết em?
- Tại giờ tiền em cũng nhiều lắm rồi, thêm nữa không có chỗ cất, khó chịu lắm! Vô công ty bạn anh chắc tiền đè em chết luôn!!
Em Uyên nói mà mặt mày tỉnh bơ, chẳng cười ra vẻ như ẻm đang đùa chút nào.
Tùng inox bất ngờ bị ẻm troll cho một cú, mặt thộn xuống, ngồi thần người cười cười. Nhưng chắc trong bụng hận lắm, chỉ là không dám thể hiện ra mặt thôi.
Hơ hơ... Mình xoay sang chị Diễm, đúng lúc chị cũng đang mỉm mỉm nhìn mình, hai người cố nín cười. Càng nén cái bụng càng tức tức khó chịu kinh dị, mình thèm chạy vào toilet đóng chặt cửa lại gào rú một trận cho thỏa.
- Uyên vui tính ghê!!
Được một hồi, Tùng inox trấn định lại tinh thần, cười gượng.
- Ai cũng nói vậy hết đó.
Em Uyên tủm tỉm.
Bình thường cái mặt ẻm đáng ghét, mà sao lúc này nhìn đáng yêu thế nhỉ?! Chắc chờ chút nữa Tùng inox về rồi, mình và chị phải luận công ban thưởng cho ẻm. Trước đến giờ bực thì bực, nhưng mình và chị chưa bao giờ troll Tùng inox được phát nào. Em Uyên vừa gặp mà đã phang túi bụi thế này, thật không biết nói gì hơn sự bái phục.
- Uyên có dùng mỹ phẩm không? Hàng công ty bạn anh bán là mỹ phẩm cao cấp đó, xài rất tốt! Nếu Uyên thích, anh sẽ bảo nó tặng cho Uyên và Diễm mỗi người một bộ dùng thử.
Tùng inox cố cười lấy lòng.
Mình hiểu lý do tại sao hôm nay nó tấn công em Uyên ráo riết thế này. Không hẳn vì chị Diễm nhan sắc không bằng em Uyên, mà vì nó hiểu đã hết cơ hội với chị rồi, định mò tới mặt dày cố vớt vát chịu đấm ăn xôi thôi. Nhưng không ngờ hôm nay tình cờ lại gặp em Uyên, nên nó chuyển hướng mục tiêu. Vậy càng tốt! Mình và chị không có gì phải phàn nàn trước quyết định này của anh ấy.
- Dạ thôi, em không dùng mỹ phẩm.
Chị Diễm lắc đầu từ chối.
- Uyên thì sao? Đừng từ chối nha!
Tùng inox xoay sang em Uyên.
- Hàng Oriflame hả anh?
- Ừm, hàng cao cấp đó em!
- Nói bạn anh để dành kinh doanh đi. Em không dùng mấy hàng rẻ tiền đó, hư da mặt hết..
Em Uyên chẳng chút thương xót, thản nhiên mà phang.
- Ủa... vậy hả? Chứ Uyên hay dùng nhãn hiệu nào?
Tùng inox quê lắm rồi, nhưng cố gượng cười.
- Estée Lauder.
- À...
- Anh biết không?
- Biết chứ, hình như cũng đắt lắm. Nghe đâu khoảng 1m thì phải?
Tùng inox ra vẻ hiểu biết, gật gù nói.
- Rẻ vậy xài hư da hết. Lần trước em mua khoảng gần 7m thì phải..
Em Uyên cười đểu.
- À...ừm... chắc anh nhầm. Đi làm nhiều quá, riết rồi lẫn lộn mấy con số hết luôn.
Tùng inox trớ ngay.
- Thôi, anh ở chơi. Em lên phòng làm việc.
Troll đã đời, em Uyên đi lên lầu. Chắc để cười cho đã sự chịu đựng từ nãy đến giờ.
Mình và chị nhìn nhau. Em Uyên tự dưng bỏ lên lầu, hết kịch hay để xem, giờ ngồi lại làm gì nữa?! Mình nháy nháy mắt với chị.
- Xin lỗi... em hơi nhức đầu...
Chị Diễm ngần ngừ một lát mới nói được. Chị không quen làm người khác tổn thương.
Người bình thường nghe câu này đã hiểu ý trục khách, đứng lên đi về cho lẹ rồi. Tùng inox lại khác, ngồi lì ra đó, cười cười chẳng nói gì.
- Hẹn anh khi khác hén..!!
Cực chẳng đã, chị đành nói nốt ý ra.
- Ừm, Diễm mệt thì nghỉ sớm đi! Vài hôm anh sẽ ghé thăm.
Tùng inox vờ hiểu ra, đứng dậy gật đầu cười tươi rói, còn hẹn hôm khác sẽ đến làm phiền.
Chờ nó đi khỏi, mình chạy đóng cửa rồi ôm bụng cười bò, chị cũng che miệng cười khúc khích. Mình cười đến đỏ mặt tía tai, chẳng thể kìm nén lại được, cứ nghĩ đến cái mặt tỉnh bơ cùng những cú troll của em Uyên, rồi khuôn mặt nhục nhã nhưng cố chịu đựng của Tùng inox là mình lại muốn sùi bọt mép.
Hi vọng sau trận đại bại ngày hôm nay, Tùng inox sẽ cho bọn mình một thời gian yên ổn.
Cười một trận đã đời, mình với chị leo lên phòng.
Em Uyên đang nằm dài trên giường ôm cái macbook air màu trắng mỏng dính, hình như ẻm vô sổ sách gì đó. Mình đứng ngay cửa phòng hóng chuyện, không dám vào, dù sao cũng phòng con gái.
- Nhìn cái gì?
Thấy mình đứng đó, ẻm trợn mắt hỏi.
- Nhìn cái macbook.
Mình đáp.
- Bé Uyên chơi ác ông Tùng quá vậy?
Chị Diễm nằm cạnh em Uyên, cười nói.
- Bạn chị hả?
Em Uyên hỏi.
- Không phải. Con của bạn dì, mà lại đây làm phiền hoài à, chị không thích chút nào...
- Làm em cứ tưởng bạn thân hay gì đó. Biết vậy hồi nãy thẳng tay, không nương.
Em Uyên chép miệng tiếc rẻ.
Phang Tùng inox muốn vỡ mặt ra mà còn bảo nương tay, em Uyên coi bộ nguy hiểm hơn mình nghĩ nhiều. Sau này rút kinh nghiệm tránh càng xa ẻm càng tốt.
- Thôi, làm quá cũng tội ta lắm!!
Chị Diễm nói vẻ tội nghiệp.
- Gì mà tội?! Mặt dày, hiểu biết chẳng đến đâu, mà cứ thích khoe khoang ra vẻ. Em ghét nhất hạng người đó!!!
Em Uyên lắc đầu ngao ngán, hai tay vẫn thao tác nhanh nhẹn trên máy.
Đúng là già đời có khác, vừa tiếp xúc Tùng inox có tí mà ẻm đã hiểu rõ con người nó đến thế. Mình có chút lo lắng, ở chung nhà với quả bom nổ chậm sành sỏi này, dường như thiệt thòi luôn nghiêng về phía mình.
- Còn T nữa, về phòng đi. Chỗ riêng tư của con gái, đứng đó làm gì?
Ẻm ngước lên sừng sộ mình.
- Thèm lắm chắc!!
Mình bĩu môi, bỏ về phòng. Còn một đống tài liệu ôn thi chưa giải quyết xong, phải cố thôi.
- T ở chơi chút rồi về...
Chị Diễm gọi lại.
- Thôi, em phải học bài, vài bữa thi rồi. Chị ngủ sớm đi!
Mình lắc đầu rồi về phòng.
- T ngủ ngon hén!!!
Tiếng chị dịu dàng vang lên phía sau.
Có em Uyên ở đó, không tiện chúc chị ngủ ngon. Tí mình nt sau vậy.
29/9.
Lúc chiều chị hai điện thoại, rủ mình và chị Diễm tối ghé công ty chị chơi, ở đó tổ chức tiệc mừng Trung Thu, nghe có vẻ rất xôm tụ. Mình vui vẻ đồng ý ngay, lâu rồi không có dịp đi chơi cùng chị Diễm, mình tính trong đầu sẽ đến đó chơi một lúc rồi tìm cơ hội đánh lẻ với chị.
Đương nhiên em Uyên cũng đi, công ty ẻm đang làm mà, sao vắng mặt được. Từ chiều đã nghe hai người tíu tít bàn tán xem tối nay mặc gì, đầu tóc ra sao... nghe đến phát mệt. Đúng là con gái, lúc nào cũng muốn mình nổi bật nhất, cho dù là chị Diễm cũng không ngoại lệ. Nhưng được vậy cũng tốt, chị càng được nhiều người chú ý, mình càng hãnh diện.
Mình cũng tranh thủ lên phòng tút lại vẻ đẹp trai, từ hồi yêu chị đến giờ, đánh nhau với thằng Quang suốt, bỏ bê nhan sắc tàn phai quá rồi. Gu thời trang của mình bình thường thôi, áo thun trắng đơn giản hơi body một chút (bó quá giống gay lắm ), quần jean đen, mang giày thể thao màu trắng pha chút sắc đen, đầu vuốt wax hơi dựng. Thế là xong.
Chị với em Uyên la chí chóe trong phòng, mình đứng chờ một lúc nản quá, tót xuống phòng khách ngồi xem tivi. May mà sáng suốt không đứng đó chờ, nếu không chắc rã giò, gần 7h hai người đẹp mới chịu mò xuống.
Chị Diễm mặc váy trắng ngắn gần đến gối, mình chưa thấy chiếc váy này lần nào, kiểu dáng rất lạ nhưng khá đẹp, thật hợp với nét đẹp trong sáng của chị. Tóc chị chẻ giữa xõa tự nhiên hai bờ vai như mọi khi, cài thêm vài chiếc kẹp lấp lánh, mình yêu nhất tóc chị để kiểu này. Nhìn chị thật duyên dáng, dịu dàng nhưng không kém phần đài các, như một cô công chúa nhỏ đáng yêu trong truyện cổ tích vậy.
Em Uyên khác hẳn thường ngày, không còn những chiếc quần soọc ngắn cũn cỡn và áo thun body. Thay vào đó là chiếc váy đen cũng ngắn không kém, khoe cặp chân nuột nà, bờ ngực đầy đặn và một khoảng lưng trắng nõn, cực kỳ gợi cảm. Dường như có bao nhiêu nét đẹp hình thể ẻm đều khoe ra, định hút hồn hết đám trai ở đêm tiệc hay sao ấy.
Điều mình rất thích ở chị và em Uyên là cả hai đều make up rất nhẹ, chỉ kẻ sơ mắt ,chân mày, dặm tí phấn má hồng lợt và thoa son, chỉ thế thôi. Mình sợ nhất các cô phấn son lòe loẹt, mặt lúc nào cũng trát như quét vôi. Mình tôn thờ nét đẹp tự nhiên.
Mình ngồi nghệch mặt ra ngắm hai cô gái trước mặt, một người gợi cảm sắc sảo nổi loạn, người kia duyên dáng, đài các, đáng yêu... Có nằm mơ cũng không nghĩ mình tốt số đến thế. Mặc dù một trong hai người là hàng cúng, nhưng chả sao, ngắm cũng đủ rồi.
- Lấy ly hứng nước dãi đi!
Em Uyên nhếch mép.
- Đẹp lắm chắc!
Mình sực tỉnh, trề môi.
- Thấy chị sao T? Váy này hợp không?
Chị lỏn lẻn nhìn mình hỏi.
- Hợp lắm!! Bảo đảm chút nữa trai bu chị như ruồi bu mật cho coi he he..
Mình khen tới tấp. Không phải nịnh, mà hật lòng thấy thế.
Mình cố tình không đếm xỉa gì tới em Uyên, mất công ẻm nghĩ mình mê gái, rồi làm giọng chảnh lên nữa.
- Đi chưa?
Ẻm hỏi.
- Giờ đi sao đây? Uyên chở chị Diễm hả?
Mình hỏi ngược lại.
- Tất nhiên, chuyện đó còn phải hỏi nữa sao? Hay T muốn chở người đẹp?
Em Uyên nhìn xoáy vào mắt mình.
- Đâu có. Sao chả được! Tại nay đường chắc đông lắm, sợ hai người mặc váy vướng víu ngồi cùng xe không tiện thôi.
Mình lại lôi cái lí do cũ rích ra, hi vọng ẻm thương tình nhường chị cho mình. Thật sự mình không dám đòi quá, sợ ẻm nghi.
- Yên tâm, tay lái của Uyên chở 3 còn được. Khỏi phải lo!
Zzz... thế đấy. Lại giành đi chung với chị Diễm, chả hiểu con gái với nhau, có gì thu hút để thích ngồi chung thế nhỉ? Hay là ẻm cố tình phá đám mình đây??!
Chị Diễm im lặng không nói gì, mặc cho mình và em Uyên sắp xếp. Có lẽ chị cũng có cùng suy nghĩ lo lắng như mình nên rất an phận.
Thế là cảnh tượng lần đi siêu thị khi trước lại diễn ra, em Uyên chở chị Diễm, mình cô đơn lạnh lùng giữa đêm tiền Trung Thu náo nhiệt. Ai bảo ở chung nhà với hai người đẹp sướng nhỉ? Mình chỉ cần chị thôi, không có em Uyên thì bây giờ mình đang ấm áp hạnh phúc trong vòng tay êm ái của chị rồi. Đến khổ!!
Lúc bọn mình đến trụ sở công ty chị hai, mọi người đã tề tựu rất đông. Trai gái có đủ, trai có phần nhỉnh hơn, nhậu nhẹt nâng ly chạm cốc lốp cốp rất khí thế. Tiếng cười nói, hô hào huyên náo cả một vùng.
Đang loay hoay cất xe, tháo nón thì chị hai mặt mày tươi rói đi ra.
- Mấy đứa lại trễ quá vậy? Dặn 6h mà giờ này mới tới?
- Hỏi hai cô nương này nè, sắm tuồng lâu bà cố luôn!
Mình hất hàm qua hai đồng chí kia.
- Hèn gì... chà, đứa nào cũng đẹp hết!! Tính cho chị mày lép hả?
Chị hai xuýt xoa.
- Chị lép lâu rồi mà, sợ gì nữa!
Em Uyên đáp tỉnh bơ.
- Con quỷ! Lâu lâu cho chị lên chút cũng không được nữa..
Chị hai phát mạnh lên vai em Uyên, rồi hai người cười ha ha.
Chị Diễm cười cười, mắt nhìn sâu vào trong đám tiệc, có lẽ đông quá chị hơi ngại.
- Còn chỗ không? Đông quá, tết thiếu nhi chứ bộ người lớn hay sao mà cả nùi vầy nè?
Mình đưa mắt nhìn quanh, chả thấy còn bàn nào trống.
- Còn một bàn chừa phía trong, mới ngồi à, đủ chỗ cho ba đứa đó. Đi vô đây!
Chị hai nói, tất tả đi trước dẫn đường.
Mình hộ tống hai cô nàng kia theo sau, dọc đường có không ít anh chàng kéo em Uyên lại mời bia, ẻm cũng lịch sự nhấp môi, tuyệt nhiên không uống nhiều. Mình lấy làm lạ vì điều này, theo mình nghĩ thì ẻm phải chịu uống bia rượu lắm chứ?!
Thấy mình và chị Diễm đi cùng ẻm, mấy anh đó cũng mời mình và chị. Thành ra mình uống thay chị luôn, vừa nhập tiệc chưa kịp ngồi vào bàn ăn uống gì đã nốc 3, 4 cốc bia muốn xịt khói lỗ mũi.
- Mấy đứa ngồi ở đây nhen!!
Chị hai dẫn bọn mình vào một bàn trong góc, ấn mình ngồi xuống.
Mình kéo ghế cho chị Diễm, sau đó ngồi cạnh. Em Uyên được một anh nhìn cũng bảnh trai tầm 30 tuổi kéo ghế sẵn, ngồi bên trái chị Diễm.
- Mấy đứa dùng tự nhiên đi nhen! Toàn anh em trong công ty không à, đừng ngại! Quân chăm sóc mấy đứa em giùm chị hén!!
Chị hai nói với anh bảnh trai vừa kéo ghế cho em Uyên.
- Chị tiếp khách đi, cứ để em lo cho!
Anh Quân gật đầu cười tươi.
- Chút có nhạc sống nữa, nhớ lên hát giúp vui vài bài nhen T!!
Trước khi đi, chị nói nhỏ vào tai mình.
Mình khẽ liếc mắt nhìn sơ những người chung bàn.
Hiện có 6 người, 4 nam 2 nữ, chưa tính bọn mình 3 người nữa là 9. Bốn người nam trừ anh Quân khá bảnh trai ra, còn lại 3 người kia mập ốm có đủ, ngoại hình trung bình. Hai người nữ tầm 24, 25 tuổi lớn hơn mình là cái chắc, một người nhìn tàm tạm, người kia khá duyên. Theo mắt thẩm mỹ của mình là thế.
Nhìn kín đáo và đánh giá người khác qua ngoại hình là thói quen khó bỏ của mình, dù biết rằng ngoại hình không nói lên được chính xác tính cách, nhưng dù sao cũng đem lại một số thông tin giúp ích hơn cho mình trong việc giao tiếp với người đối diện. Thế còn hơn mù tịt không biết gì về họ, rồi ăn nói lung tung dễ nảy sinh nhiều chuyện không hay.
- Dùng tự nhiên đi mấy em!!
Anh Quân mời.
- Anh cứ để tụi em, không ngại gì đâu!
Mình cười đáp lại. Rồi lấy chén gắp tôm, gỏi cho chị đầy ắp. Ép chị ăn cho mập thêm vài kg nữa mới được.
- Được rồi T, nhiều quá chị ăn không hết đâu! Lấy cho bé Uyên với..
Chị nói nhỏ. Chắc thấy mình bỏ bê em Uyên, sợ ẻm trách.
Mình nhìn sang, thấy anh Quân vừa cầm chén lấy cho em Uyên rồi nên thôi. Coi bộ anh này để ý ẻm lâu rồi, làm chung công ty mà.
Hỏi thăm một vòng những vị khách ngồi cùng bàn, đúng như mình nghĩ, đều là nhân viên công ty chị mình. Hai bạn nữ kia, cô có duyên tên Thảo, cô còn lại tên Hiền. Ngoài ra 3 anh kia, anh mập tên Tuấn còn gọi là Tuấn béo, hai anh còn lại thì mình không nhớ lắm. Lịch sự xã giao thế thôi, chứ biết bao giờ có cơ hội gặp lại, nhớ nhiều mệt đầu thêm.
Buổi tiệc diễn ra khá buồn tẻ, do không quen biết gì nhau, lúc đầu cũng giao lưu cụng ly hỏi han vài câu, sau đó mạnh ai nấy trò chuyện với người quen. Em Uyên đã có anh Quân chăm sóc tận tình, ba anh kia thì tán hai cô nọ, mình nhỏ to trò chuyện với chị Diễm.
Thật ra lúc đầu mấy anh kia rất hào hứng với chị, hỏi thăm tới tấp. Mình cũng không xen vào, để chị tự do thoải mái giao lưu kết bạn. Nhưng có lẽ thấy chị nhút nhát và có phần khép kín quá, ba anh kia cũng hết ý để làm thơ, buông tha cho chị.
- Ngon không? Chị ăn nhiều vô!!
Mình ngồi lột tôm cho chị, thỉnh thoảng nhắc chị chịu khó ăn. Bình thường ở nhà chị đã rất kén ăn, đi đám tiệc mà không có mình, chắc chị ngồi cầm đũa ngó thức ăn quá.
- Cũng ngon! T ăn đi, đừng lấy nhiều quá, chừa người ta nữa!!
Chị hơi ngại, nói khẽ.
- Em lấy đủ phần em và chị thôi, ai kì cục lấy hết phần người khác mà lo!
- Ừm.. T ăn đi! Chị tự ăn được mà!
- Có ai đút đâu mà ăn..
- Trời... đông người vầy mà bắt chị đút hả? Chết quá à!
- Ờ... thích vậy đó! Đút đi!
- Thôi mà... ta thấy kì lắm!! Để về nhà rồi chị đút bù cho hén..
- He he... giỡn thôi! Làm như em khùng vậy, để ta biết chuyện mình hả?
Nhìn gương mặt lo lắng của chị, mình buồn cười mà không dám cười to. Có thời gian chắc mình phải truyền thụ cho chị một khóa về cuộc sống, chứ ai nói gì ra chị cũng tưởng thiệt hết thì chết.
- T giỡn kì cục...
Chị liếc mình.
- Chị đó. Nói gì cũng tin hết vậy hả? Rủi ra đường bị ta gạt thì sao?
Mình liếc lại.
- Không dám. T nói chị mới tin thôi đó, người khác không tin đâu!
Chị chu môi.
- Thật không đó?
- Thật..
- Ờ, vậy thì tốt chứ sao!! Đừng để bị ai gạt nhen!
- Xí.. làm như dễ gạt chị lắm vậy!
- Lần trước thằng Quang đó, khóc lóc đưa cái sổ khám bệnh giả, ai tin sái cổ vậy hả?
- Thì... chị đâu ngờ nó ghê gớm vậy đâu... hix...
- Ừm, thì đó! Rút kinh nghiệm đi nhen!!
- Biết rồi. Không có lần thứ hai đâu hi hi..
Mình và chị vừa ăn, vừa kề tai nói cười tíu tít, hai người nói rất nhỏ vì sợ mọi người nghe thấy.
Chợt có ai đá chân mình dưới gầm bàn, tưởng là chị, mình cũng đá lại, lòng thầm nghĩ hôm nay chị lại biết chơi trò mờ ám này nữa, chị lớn thật rồi!
Đá qua đá lại một lúc, mình bỗng thấy là lạ, vì nhiều lúc chị đang ăn mà chân vẫn đá mình liên hồi?!?
Mình hơi nghiêng người ra xa, nhìn xéo xuống gầm bàn. Ra là em Uyên đang đá mình, vụ án gì thế này? Anh Quân ngồi bên trái ẻm, có đá thì đá ảnh, mắc gì đá mình hoài là sao??
Mình ngước lên nhìn em Uyên, ẻm đang tươi cười trò chuyện với anh Quân nhưng chẳng biết vô tình hay hữu ý lại quay sang nhìn mình. Mặt ẻm thản nhiên như không, nhưng chân thì vẫn đá bôm bốp vào ống quyển mình, đau thấy ông bà ông vãi. Bực quá, mình cầm đôi đũa thò xuống, gõ một cái khá mạnh lên chân ẻm. Em Uyên hơi giật mình, rụt chân lại, thôi không chơi cái trò quái dị đó nữa. Xui cho ẻm, giật chân làm sao mà lại va trúng mặt dưới cái bàn, làm mọi người ai nấy hoảng hồn, tưởng bàn đổ lật đật giữ lại, may mà không sao.
- Sao vậy Uyên?
Anh Quân quan tâm hỏi.
- Không có gì. Em bị muỗi chích thôi!
Mặt em Uyên hơi đỏ lên, chẳng biết phải vì men bia không.
- Đẹp quá mà, đến muỗi cũng không tha!!
Mình cười hè hè nói.
- Uyên mà bắt được con muỗi đó, sẽ xé nát nó ra, ngắt đầu nhai luôn!
Em Uyên cười cười, ánh mắt nhìn mình có phần tức tối.
Mình biết ẻm ám chỉ mình, chắc điều này riêng mình hiểu thôi. Mọi người ai cũng nghĩ ẻm nói đùa, cười thích thú, còn khen em Uyên vui tính.
Ăn uống xong, chè và bánh trái được dọn lên, bắt đầu nhậu tiếp tăng 2. Dàn nhạc sống chị hai mời đến cũng chơi ầm ĩ, khá nhiều ca sĩ cây nhà lá vườn lên múa may quay cuồng, nhảy nhót còn hơn cả quán bar. Anh Tuấn béo ngồi chung bàn với mình rất vui tính và hài hước, nãy giờ uống bia tê rồi nên cũng leo lên múa bụng ầm ầm, nhìn tếu vãi lúa.
Mình uống cầm chừng, mai còn đi học nữa nên vẫn còn rất tỉnh táo. Chị Diễm chỉ thỉnh thoảng nhấp môi tí rồi thôi, vậy mà mặt cũng đỏ hây hây, nhìn yêu dễ sợ. Con gái khi có chút men vào thật quyến rũ, ngồi cạnh chị mà người mình nóng hừng hực, muốn hôn chị quá..
Riêng em Uyên mặt mày vẫn bình thường, từ lúc vào đến giờ ẻm uống chắc chỉ ít hơn mình vài ly, vậy mà như không có chuyện gì, đô khá thật.
Ngồi thêm gần nửa tiếng, mình và chị định về trước thì chị hai đi lại.
- Về sớm vậy? Ở chơi chút nữa đi, mới 9h..
- Thôi, ăn uống xong rồi thì về, ở lại đây làm gì?
Mình nhăn mặt nói nhỏ.
- Ở chơi... mà mày lên hát một hai bài gì đi rồi hãy về.
Chị hai nhắc lại đề nghị khi nãy.
- Toàn mấy ông xỉn lên nhảy nhót, hát gì không biết.
Mình nhìn lên sân khấu, có một ông đang hát bài "5 anh em trên một chiếc xe tăng", cạnh bên là một tiểu đoàn múa minh họa quay cuồng, nhảy loạn lên. Thấy là ngán lòi mắt ra rồi.
- Cứ lên đi, thấy mày lạ, mấy ổng tự xuống hà!
Chị hai khuyến khích.
Thật ra, hát với nhau kiểu này mình hát suốt rồi. Cứ lên sân khấu là hát thôi, chẳng thấy ngại gì cả, giọng ca cũng không đến nỗi quá tệ để tra tấn người khác. Bình thường đi đám cưới, cf nhạc sống cũng hay lên hát để giật le với mấy em gái he he, nhưng giờ có chị rồi, chẳng còn máu thể hiện nữa. Với lại, nhìn mấy ông say xỉn trên đó mình oải quá..
- T lên hát tặng... mọi người đi!!
Đang ngần ngừ, chị Diễm bỗng kéo áo mình nói. Mình biết chị định kêu hát tặng chị, nhưng đông người nên vờ nói vậy.
- Hát bài gì đây?
Gì chứ chị yêu đã lên tiếng, vực sâu núi cao cũng đi chứ đừng nói hát một vài bài.
- Bài gì cũng được, lựa bài nào êm êm hay hay như mấy bài kia đó!
Chị hấp háy mắt.
Biết hát bài gì nhỉ? Karaoke thì dễ, còn hát nhạc sống kiểu này, đâu được mấy bài thuộc lời.
- Hát bài "Quên" đi!
Em Uyên chợt nói.
- Hả?
Mình buột miệng hỏi lại.
- Bài "Quên" của Noo đó, thuộc không?
Em Uyên chống cằm nhìn mình.
- Thuộc.
Mình gật đầu như cái máy. Gì chứ mấy bài hát của Noo mình khá thích nghe, nên thuộc không ít. Bài này cũng hay hát khi đi karaoke.
- Ừ, vậy hát bài đó đi. Hát hay có thưởng!!
Em Uyên cười nói. Nụ cười rất bình thường mà sao mình tự dưng nổi gai ốc.
- Vậy...
Mình nhìn qua chị Diễm, dù sao cũng định hát tặng chị chứ đâu phải em Uyên.
- Ừm, bài đó hay, T hát đi!!
Chị Diễm cười gật đầu.
Đúng là bài này em Uyên yêu cầu, nhưng nội dung và giai điệu cũng êm ái dễ nghe, hợp gu của chị.
Chị hai xăng xái chạy lại sân khấu đăng ký giùm mình.
Chắc chủ xị nên được ưu tiên, mấy ông kia vừa hát xong thì đến ngay lượt của mình. Ưỡn ngực đi lên trong sự cổ vũ nồng nhiệt của mấy người cùng bàn..
Mấy bác nhạc công chả biết chơi bài này, đòi quất theo điệu dance cho mình hát, giọng mình lại nhỏ, hơn nữa nhạc êm mà chơi kiểu dance thì hát làm sao được? Nên thôi, quyết định mở nhạc karaoke bài này có sẵn trong cây đàn Organ cho mình hát.
Nhạc lên thì chơi thôi, khán giả là củ khoai, mình rống khí thế, cũng múa may quay cuồng như ai.
Khi hát thỉnh thoảng mình nhìn về phía chị, mặt chị tươi rói, vỗ tay liên tục khích lệ gà nhà. Mình càng hưng phấn gào thét hơn, có bao nhiêu nội lực bung hết luôn, hỏng thanh quản cũng mặc, máu rồi..
Hát xong nửa bài, em Uyên bỗng cầm hai ly bia chạy lên sân khấu, ép mình uống với ẻm. Đang máu, mình với ẻm chơi 100% luôn, hơi bia xộc tứ tung trong người. Mà chẳng sao, có bia vào hát càng khỏe.
- Thưởng đây hả?
Mình cạn ly rồi hỏi.
- Không phải. Hát được đó, làm tiếp đi!
Em Uyên cười cười, rồi cầm ly bia chạy về chỗ ngồi.
Chị Diễm do tính tình nhút nhát, ngại chỗ đông người nên không dám lên.
Mình đứng hát nốt nửa bài còn lại, rồi về bàn. Có mấy chú kêu hát tiếp mà thôi, tự biết khả năng của mình, làm quá ăn dép vào mặt thì khổ.
- Hay hem?
Vừa ngồi xuống, mình ghé tai chị hỏi nhỏ.
- Hay.. Sao T không hát nữa?
Chị cười.
- Thôi, để người khác hát nữa chứ. Một bài tặng chị đủ rồi, muốn nghe về nhà em hát cho chị nghe mệt luôn hè hè..
- Nhớ nhen, mai hát đó!!
- Ờ... mà có thưởng không?
- T muốn thưởng gì?
- Hát một bài, hôn một cái..
- Hứ... không chịu...
- Ax... chứ sao?
- Hát một bài, hôn 10 cái đi hi hi...
- Ax...
Chị Diễm nay biết giở trò hư với mình nữa, nghe mà máu nóng dâng trào, thèm kéo chị về ngay, không ở lại đây thêm phút nào nữa hết.
Đang cười hí hí, mình vô tình ngó lên thấy em Uyên nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Không lẽ ẻm nghi ngờ gì rồi? Mình hơi lo nên làm như không có gì, cầm chén chè lên ăn. Hạn chế nói chuyện với chị, mất công ẻm phát hiện thì phiền to.
- Nè..
Em Uyên cầm chai bia rót đầy ly mình.
- Không uống nữa, mai còn đi học.
Mình nhăn mặt.
- Phải con trai không vậy? Uyên mời mà từ chối à?
Ẻm khích mình.
- Ờ, gay chứ ai nói con trai đâu.
Gì chứ khích mình thì xưa rồi, không uống là không uống, muốn nói gì nói.
Thấy không khí có phần hơi căng thẳng, anh Quân cầm ly bia lên, nói:
- Thôi, để anh uống với Uyên hén!!
- Không được. Em sẽ uống với anh sau, giờ uống với T đã..
Em Uyên cầm ly, đá lanh canh vào ly bia của mình. Thật chả hiểu gì luôn, mắc gì cứ ép mình uống, định chơi mình hay sao ấy??
- Uống trả nợ đi, mời mà không nể mặt hả?
Ẻm cười cười.
Nợ quái gì mà trả? Nhậu xỉn rồi lú lẫn à???
Thấy ẻm mời hoài cũng kỳ, mình không nỡ làm ẻm bẽ mặt, đành cầm ly bia lên.
- 100% đó.
Ẻm nói.
- Ừ.
Mình uống cạn ly, thật ra nãy giờ chưa thấm tháp vào đâu. Tại không thích uống thôi.
Lúc này bàn mình cũng về gần hết, chỉ còn anh Quân ngồi lại. Được một lúc, em Uyên lại rót đầy ly mình, mời tiếp. Mình bực lắm rồi, nhất định không uống là không uống. Ẻm ép một hồi không được, cười cười cầm điện thoại bấm bấm gì đó. Rồi mình nhận được một tin nhắn.
"Không muốn Uyên nói ra thì uống đi."
Tn của em Uyên rất đơn giản, nhưng làm mình toát mồ hôi hột.
Đầu mình xoay như chong chóng, chẳng biết ẻm muốn ám chỉ chuyện gì? Chuyện của mình và chị Diễm? Có phải mình đã quá nhạy cảm, có tích nên nhúc nhích khi bị ẻm hù dọa vu vơ?
Không gian xung quanh ồn ào quá, mình không thể nghĩ được gì ra hồn. Em Uyên thì cứ nhìn mình cười đểu, sôi gan thật.
- Uống đi T!
Ẻm đá ly vào ly mình.
Mình ngồi trừng mắt nhìn em Uyên, bực lắm! Thèm cầm ly bia tạt vào mặt cho ẻm tỉnh người ra, đừng làm chuyện vớ vẩn nữa, nhưng cố kìm lại. Giờ mà nổi nóng thì có mà chết.
Em Uyên tính khí mưa nắng thất thường, lúc này lại đang có men bia, mặc dù nhìn ẻm còn rất tỉnh táo, nhưng sao biết được ẻm có say hay chưa?? Mình không dám thử, rủi ẻm điên lên rồi nói ra chuyện mình và chị ngay tại chỗ này... thật không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy đến với bọn mình nữa.
Mình bấm bụng cầm ly lên, cụng mạnh vào ly ẻm rồi uống.
Cứ thế, hết ly này lại đến ly khác, mình chẳng nhớ nổi uống bao nhiêu ly nữa. Em Uyên tửu lượng rất mạnh, nốc bia cứ như uống nước lã, cũng may khi trước mình hay đàn đúm bạn bè, nên vẫn cố theo được.
- Tiếp đi!
Ẻm lại rót đầy ly.
- Thôi, hai người đừng uống nữa!! Say hết rồi..
Chị Diễm thấy uống nhiều quá, bắt đầu cản không cho mình uống tiếp.
- Diễm nói đúng đó Uyên, đừng uống nữa! Con gái uống nhiều không tốt đâu!
Anh Quân nãy giờ vẫn nhìn mình và em Uyên bằng ánh mắt khó hiểu, cũng lên tiếng khuyên can.
- Uống đi! Lâu lâu vui mà, có gì đâu chị..
Em Uyên phớt lờ anh Quân, kêu mình uống tiếp, một mặt quay sang trấn an chị Diễm.
- Thôi đủ rồi! Mai T học nữa..
Mình lắc đầu, người cũng lâng lâng rồi.
- Nhiêu đó thấm tháp gì, nhìn mặt T còn tỉnh mà!!
Em Uyên cười, nhưng mắt lại nhìn mình vẻ uy hiếp.
- Ly cuối đó. Không uống nữa đâu à!
Mình trừng mắt, nổi điên rồi. Ẻm mà ép nữa chả biết mình sẽ làm gì.. chịu đựng hết nổi rồi.
- Ừm, ly cuối. Mà khoan đã...
- Gì?
- Uống vầy không đã, cụng chai đi.
Nói rồi em Uyên cầm hai chai ken khui ra, đưa mình một chai.
- Uống không đá?
Mình ngớ người.
- Ừ, hết chai này thì thôi.
Ẻm nhướng mắt, mặt đầy sự khiêu khích.
Được rồi, thích thì chiều. Xem đứa nào chết.
Mình cầm chai bia đá cộp vào chai ẻm, rồi tu ừng ực. Uống không đá khó nuốt kinh, ráng lắm, làm mấy hơi mới hết chai. Mình thở phì phò nhìn sang, em Uyên đã uống hết trước mình rồi. Mặt ẻm vẫn chưa đổi sắc, làn da chỉ hơi nhợt nhạt một chút.
- T uống cũng gớm thật!!
Ẻm cười hi hi.
Mình không nói gì, rủ chị ra về. Em Uyên cũng không buông tha, đi về theo.
Chạy trên đường, mình không thèm nói chuyện với ẻm tiếng nào. Muốn nói với chị lại không tiện, nên cứ thế im lặng về đến nhà.
Bia bây giờ mới ngấm, mình hơi choáng nằm ngay ghế salon xem tivi. Em Uyên cũng ngồi lại, chẳng chịu lên phòng, mặt ẻm vẫn tỉnh bơ, chả thấy mệt mỏi gì.
- T uống nước chanh đi, giã bia rượu tốt lắm!!
Chị lo lắng pha ly nước chanh nóng không đường cho mình uống.
- Ủa, sao có một ly vậy? Phần em đâu?
Em Uyên hỏi.
- Uyên có xỉn đâu mà đòi! Thiệt tình không biết hai người sao luôn, tự nhiên ép nhau uống dữ vậy?
Chị cười, nhưng nhìn mặt có nét không vui. Hình như cũng hơi giận em Uyên vì ép mình.
- Đâu có sao, vui nên uống chút thôi!
Em Uyên thản nhiên.
- Vui hén T!
Ẻm đá chân mình.
- Ừ, vui lắm!!!
Mình hầm hừ, rồi bỏ lên phòng.
- T ngủ sớm đi nhen cho khỏe, mai học nữa!
Chị nói với theo.
- Ừm, em biết rồi!
Mình lên phòng nằm một chút thì đỡ mệt, cũng nhờ ly chanh của chị. Nhưng giờ đầu lại đau, không phải vì say... mà vì tin nhắn của em Uyên khi nãy...
30/9.
Trung Thu đến rồi! Đầu tiên xin được gửi lời chúc vui vẻ đến... các bé, con em của những ai đang xem truyện này nhé!!!
Với mình, Trung Thu cũng chả khác ngày thường là bao. Qua rồi những ngày bé thơ tay vác lồng đèn, tay cầm miếng bánh chạy khắp làng khắp xóm. Dường như càng lớn mình càng trở nên vô cảm với những lễ hội truyền thống, có lẽ nhiều người cũng có cùng cảm giác như mình.
Mọi năm, đến Trung Thu mình lại đi chơi cùng cô gái nào đó, cũng có năm đi với Thanh sida, nói chung là có ra đường, nhưng đi chơi cho có phong trào vậy thôi.
Năm nay lại khác, đây là dịp Trung Thu đầu tiên mình được đón cùng chị, cảm thấy cực kỳ náo nức, như được nhỏ lại để nhìn lên cung trăng mơ ước một ngày được bay lên đó đá đít chú Cuội, sánh vai cùng chị Hằng.
Từ chiều chị và em Uyên đã rộn ràng chuẩn bị quần áo, đầu tóc. Đêm nay, em Uyên lại bám theo như mọi hôm, mình chịu thua. Tin nhắn hôm trước ẻm gửi cho mình vẫn còn nguyên trong máy, đến giờ vẫn đang ám ảnh mình rất nhiều. Tình hình khi đó căng thẳng và không có nhiều thời gian để nghĩ, mình đành chìu theo ý ẻm. Nhưng hiện giờ mình có rất nhiều suy đoán trái chiều về việc này, cái chuyện em Uyên hù dọa nói ra, liệu có phải chuyện tình cảm của mình và chị Diễm không? Hay chỉ là một chuyện nào khác, do mình quá nhạy cảm nên đã hiểu theo hướng có lợi cho ẻm và tự hại mình??!
Mình cũng không dám tùy ý hỏi rõ ẻm việc này, thế khác nào mình chẳng biết ẻm hù dọa việc gì mà lại nghe lời răm rắp. Trong trường hợp em Uyên thật sự không biết gì chuyện mình và chị, ẻm muốn nói về việc khác, vậy ẻm có thể dựa vào câu hỏi của mình để suy ra một việc nào đó mà mình cực kỳ sợ ẻm biết được, thế càng không có lợi cho mình.
Suy đi tính lại kỹ càng, mình quyết định tạm thời lơ việc này, thời gian sẽ trả lời vậy. Hoặc khi nào đó thích hợp, mình sẽ tìm cách khai thác ẻm, giờ thì không được.
Sau bữa cơm chiều, cả nhà mình quây quần cắt bánh Trung Thu ăn cùng bình trà nóng. Nói thật bánh này mình chả có hứng thú gì để ăn, nhất là loại nhân thập cẩm, gà xào, yến sào gì gì đấy... dầu mỡ hạt dưa này nọ ớn chết được. Mình chỉ ăn được bánh dẻo hoặc bánh nhân đậu xanh, khoai môn thôi.
- Ăn bánh nè T!
Chị Diễm đưa mình một góc bánh nhân đậu xanh.
Chị có cùng sở thích với mình, cũng chỉ ăn bánh đậu xanh. Em Uyên thì tém gọn tất cả các loại, ẻm ăn nhiều thật, hèn gì cơ thể nở nang thế chứ..
- Hai chị sắp qua chưa mẹ?
Mình hỏi.
- Tụi nó còn ghé nhà chồng nữa, chắc qua hơi trễ.
Mẹ mình nói.
- Vậy chắc tụi con đi trước..
- Ờ, Diễm với Uyên, hai đứa coi cất nữ trang, tiền bạc ở nhà hết đi, đường đông người cướp giật nhiều lắm..
Chị Diễm khi trước không đeo nhiều trang sức, vì gia cảnh khó khăn, nhưng từ khi lên nhà mình ở, mẹ mình mua cho chị khá nhiều, dây chuyền, bông tai, nhẫn, lắc... đủ cả. Chị rất nghe lời mẹ, tháo hết ra ngay. Em Uyên lúc thường ương bướng nhưng nghe mẹ mình kêu cũng ngoan ngoãn làm theo, chẳng dám nói nửa lời.
Tầm 7h tối, bọn mình ra khỏi nhà, hòa vào dòng người đông nghịt chen chúc đón... Trung Thu.
Lúc chiều trời tự dưng chuyển mưa dữ dội, làm mình cứ tưởng phải trùm chăn nằm nhà rồi, may sao bỗng trời quang mây tạnh. Hôm nay là chủ nhật nên mình có dẫn chị Diễm đi lễ, em Uyên cũng đi cùng. Một điều đáng ngạc nhiên là em Uyên cũng đạo Thiên Chúa như mình, và là một con chiên khá ngoan đạo. Buỗi lễ diễn ra bình thường như mọi ngày, trừ khá nhiều ánh mắt soi mói hai cô gái đứng cạnh mình, ngoài ra không có gì để nói nhiều.
Do đặc thù tỉnh mình sinh sống, nên cứ đến Trung Thu thì rất nhiều khách hành hương từ mọi miền đất nước đổ xô về tham dự. Đường phố ken chặt người xe, tiếng còi, tiếng kêu nhau í ới, tiếng rao bán... quang cảnh cực kì hỗn loạn, huyên náo. Chị và em Uyên đều không mang gì theo cả, không túi xách, không trang sức, không điện thoại... do cả hai đều mặc váy. Thế nên mình phải bám rất chặt vì sợ lạc nhau thì mệt.
Đường phố chen chúc thế này, bất giác khiến mình nhớ lại những ngày tháng huy hoàng ở Sài Gòn khói bụi lúc nào cũng kẹt xe, lòng hơi chút bùi ngùi... Thỉnh thoảng lại có vài thằng choai choai lượn lên trêu chọc, bị em Uyên phang cho vài câu vào mặt lật đật té ngay. Để chị Diễm đi cùng em Uyên dù sao mình cũng rất yên tâm, đố ai bắt nạt được.
- Đi đâu đây?
Em Uyên quay sang hỏi.
- Vô chùa chơi.
Mình nói, mặt vẫn lầm lì vì còn bực chuyện ẻm ép uống bia hôm trước.
- Vô đó có gì mà người ta kéo đi đông dữ vậy?
Ẻm hỏi.
- Có múa rồng nhang với chưng trái cây đẹp lắm! Năm nào chị cũng lên chơi hết à!
Chị Diễm cười đáp thay mình.
- Múa rồng nhang là sao?
- Là... dạng giống như múa lân vậy, mà là con rồng, có cầm nhang múa nữa...
Mình đáp đại. Thật ra ở đây từ nhỏ đến lớn, có mấy khi dịp Trung Thu mà mình vào chùa đâu, toàn đi tán gái rồi uống café loanh quanh thôi. Chỉ nhớ hồi nhỏ xíu có lần ba dẫn mình vô xem múa rồng nhang, trong ký ức của mình là con vật hình rồng được một đám người cầm múa cùng những cây nhang đỏ chót. Ngoài ra chẳng nhớ được gì nữa, cũng không biết múa rồng nhang có thật là như thế không.
- Chán chết vậy! Thôi đi chỗ khác đi..
Em Uyên nhíu mày.
- Đi đâu? Trung Thu chỉ có chỗ này thôi.
Mình hỏi.
- Đi bar chơi đi, lâu rồi không được nghe nhạc sàn!
Chỉ chờ có thế, em Uyên cười toe đề nghị.
- Thôi, chị Diễm không thích vô đó mà!
Mình lắc đầu.
- Có gì đâu. Trong đó tối thui, không ai thấy chị đâu mà ngại! Đi hén!
Em Uyên nghiêng đầu nói với chị.
Chị hơi ngần ngừ không quyết, chắc cũng tội em Uyên khi cứ từ chối hoài. Mình thì lại không muốn đưa chị vào mấy chỗ hỗn tạp như vậy, sợ đầu độc tâm hồn ngây thơ của chị. Nhưng nhìn em Uyên có vẻ rất muốn đi, giờ từ chối cũng chẳng xong. Rủi ẻm nổi khùng lên đem cái điểm yếu của mình ra hù dọa nữa thì khốn.
- Vô chùa chơi chút đi, rồi về đi bar sau!
Cực chẳng đã, mình đành hứa lèo cho qua chuyện. Chút kiếm cớ không đi sau vậy.
- Ừ, vậy cũng được. Đừng mong nói cho qua đó!
Như hiểu mình đang suy tính gì trong đầu, em Uyên liếc nhìn đe dọa.
Gần đến chùa, mình và ẻm kiếm chỗ giữ xe. Do em Uyên mặc váy không có túi nên đưa thẻ xe lẫn chìa khóa cho mình giữ giùm. Nhìn hai cô nàng váy áo xúng xính, mình thấy khá lo lắng. Giờ chen vào đám đông nghìn nghịt này, dê xồm không thiếu, thấy con gái mặc váy thế này dễ gì bọn nó không dở trò? Thế nên mình để hai người đi trước, mình đi tò tò ngay phía sau, ngăn trở bọn yêu râu xanh hành sự.
- Gì mà đông dữ vậy nè? Mệt quá!!
Vừa chen lấn, em Uyên vừa than thở.
- Bar không chen chúc chắc?
Mình lừ mắt.
- Bar có nhạc khác, ở đây toàn nghe đọc kinh, chán chết được!
Ẻm trừng lại mình.
- Thôi mà, đừng cãi nhau nữa! Mình vô trong kia coi chưng trái cây đi!
Chị Diễm níu tay mình.
Mình nắm tay chị len lỏi chen vào dòng người. Ở đây đông quá, nắm tay tránh để lạc nhau, thế nên chả có việc gì phải lo lắng em Uyên nghi ngờ cả. Ẻm cũng nắm tay chị Diễm đó thôi.
Từng bàn trái cây chưng theo đủ hình rồng, phượng cực kỳ hoành tráng và rất đẹp. Mình với chị vừa xem vừa xuýt xoa, phải nói thật nể phục những nghệ nhân khéo tay tạo ra các tác phẩm tuyệt vời đến thế này. Mình lấy điện thoại ra, kêu chị tạo dáng bên những tác phẩm lung linh đầy sắc màu, chụp lia lịa. Chị lúc đầu ngại ngùng, nhưng nhìn quanh thấy nhiều người cũng đang tạo kiểu chụp liên tục, nên thoải mái tự tin hơn, hào hứng làm mẫu ảnh cho mình sáng tác.
- Uyên chụp không? Kêu T chụp cho nè!
Thấy em Uyên đứng xớ rớ, chị Diễm gọi.
- Không. Điện thoại xấu hoắc mà chụp gì?
Em Uyên lắc đầu.
Nhìn mặt biết ẻm rất muốn chụp hình rồi, tâm lý con gái người nào chẳng thích chụp ảnh, trừ khi lacoste, cơ mà lacoste cũng nhiều em thích tự sướng ra phết. Nhưng sĩ diện với mình, ẻm đành lắc đầu, còn cố troll một phát. Mình lờ đi, chả quan tâm. Em Uyên càng tỏ ra tức tối, mình càng khoái.
- Khát quá! Hồi nãy ăn bánh quên uống nước, ở đây có chỗ nào bán nước không?
Đang loay hoay pose ảnh cho chị, ẻm chợt hỏi.
- Không. Trong đây không cho hàng rong vào đâu, lại bên kia có bình nước công cộng kìa.
Mình chỉ ra xa.
- Nước đó bao nhiêu người kê miệng vào uống, ghê chết được!
Em Uyên nhăn mặt.
- Vậy ráng nhịn đi! Chút về nhà rồi uống.
Mình thản nhiên. Gì chứ cái tính tiểu thư của ẻm, mình không ưa nổi.
- Chừng nào mới ra khỏi đây?
Ẻm hỏi.
- Vài tiếng nữa, còn xem múa rồng nhang này nọ mà..
- Làm gì lâu vậy? Khát sắp chết rồi!
- Vậy chịu khó lại kia uống đi!
- Có thấy đâu?
- Đi thẳng tới trước, quẹo trái là thấy.
Em Uyên liếc mình thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống, rồi thiểu não lê bước theo hướng mình vừa chỉ.
Thật ra, mình cũng có biết cái bình nước công cộng nằm ở chỗ nào đâu, định củ hành ẻm tí cho vui thôi. Nghĩ bụng tìm không thấy, ẻm sẽ tự động quay lại. Ai dè chụp hình cho chị đã đời rồi, mà vẫn chẳng thấy ẻm trở về, không lẽ đi lạc sao?
- Sao bé Uyên còn chưa lại nữa vậy T?
Chị lo lắng hỏi.
- Ai biết đâu nè! Chắc gặp anh nào đẹp trai, có khi hai đứa đi bar luôn rồi.
Mình nhún vai.
- Nói bậy không à, bé Uyên đâu phải loại con gái dễ dãi..
- Sao chị biết? Em thấy đúng vậy thì có..
- Bé Uyên hay tâm sự với chị lắm! Trước giờ bé Uyên mới yêu và quen có một người thôi à!!
- Nhỏ đó nói xạo thì có, vậy mà chị cũng tin!!
- Không nói với T nữa, giờ đi tìm bé Uyên..
- Hả? Biết nó ở đâu mà tìm?
Mình ngơ ngác.
- Thì lại cái bồn nước hồi nãy T chỉ đó!
Chị gợi ý.
- Có bồn nước nào đâu mà tìm..
Mình gãi đầu.
- Là sao? Hồi nãy nghe T chỉ bé Uyên rõ ràng mà??
Chị cũng ngơ ngẩn theo mình.
- Em nhớ khi nãy có đi ngang cái bồn nước uống, nhưng không rõ phải nằm ở hướng đó không.
Mình cười khổ.
- Trời! Vậy là T cố tình chỉ bậy cho bé Uyên đi kiếm hả? Ác quá vậy!!!
Chị cau mặt liếc mình.
- Tại... nhỏ đó cứ đứng càm ràm hoài, định chọc tí cho vui thôi!!
- T chơi ác quá à, chắc bé Uyên bị lạc rồi đó! Đt thì không mang theo, tiền cũng không có, thẻ xe với chìa khóa lại đưa T giữ, bé Uyên biết sao đây?
- Cùng lắm thì đi taxi về nhà lấy tiền trả, có gì mà chị lo! Lớn già đầu, đâu phải nhỏ nhít không biết gì. Nó lại dữ như chằn, đố thằng nào dám động vào..
- Biết là vậy, nhưng dù sao bé Uyên cũng là người ở nơi khác lên đây, đâu có rành đường sá. Rủi có chuyện gì thì sao? Mình đi kiếm đi!
Chị nắm tay mình kéo đi. Thật là... chuyện em Uyên bị lạc dù không cố ý làm, nhưng vẫn rất đúng ý mình. Không có ẻm quấy rầy, mình tha hồ tận hưởng đêm rằm hạnh phúc, riêng tư bên chị. Định nói cho chị hiểu, nhưng nhìn thấy thái độ lo lắng của chị, mình đành im lặng đi theo. Nói ra không khéo chị lại nghĩ mình là thằng ích kỷ, chỉ biết sung sướng bản thân, không nghĩ gì đến người khác thì khổ nữa.
Vừa đi tìm mình vừa lầm bầm chửi trong đầu, đã vắng mặt mà vẫn còn ám mình, không biết kiếp trước mắc nợ gì con nhỏ này nữa. Đi loanh quanh, chen lấn gần nửa tiếng đồng hồ, mình và chị cũng tìm được vị trí cái bồn nước khi nãy, nhưng em Uyên thì vẫn chẳng thấy đâu.
- Sao giờ T?
Chị rất lo lắng.
- Chắc Uyên về nhà rồi.
Mình nói đại.
- Về rồi thì phải đt báo cho T biết chứ, T có cầm đt theo mà?
- Nhiều khi nhỏ đó cố tình làm vậy, cho mình lo lắng đó! Nãy giờ trúng kế nó rồi..
- Không có đâu mà! Lớn rồi, phải biết chuyện gì nên, chuyện gì không nên giỡn chứ..
- Nó mà biết em cùi!!
Thật ra mình cũng thấy hơi lo, nói cứng thế thôi. Dù sao em Uyên cũng lạ nước lạ cái, trong người lại chả mang theo tiền bạc, rùi gặp người xấu hay gì đó không hay, chắc mình lãnh đủ. Phải ẻm xấu xí mình chẳng hơi đâu mà lo, đằng này ngược lại, công nhận hôm nay ẻm cực xinh và quyến rũ. Chai sạn như mình nhìn thấy còn khó chịu, huống chi những thằng dê xồm quanh năm thiếu hơi gái, thấy ẻm chẳng biết còn manh động thế nào nữa.
- Để em gọi cho mẹ hỏi thử coi sao.
Mình móc đt ra.
- Gì vậy con?
Mẹ alo bên kia đầu dây.
- Uyên về chưa mẹ?
- Chưa. Mấy đứa đi chung với nhau mà? Có chuyện gì rồi hả?
- Dạ, không có. Tại Uyên đi mua nước hơi lâu nên con hỏi thử vậy thôi à!
- Ừ, cẩn thận coi chừng lạc nghe chưa?! Nó mới lên không rành đường đâu.
- Dạ, con biết mà! Thôi nhen mẹ!
- Không có hả T?
Mình vừa tắt máy, chị hỏi ngay.
- Không.
Mình ỉu xìu, thấy lo thật rồi. Sao mọi thứ cứ đổ xuống đầu mình thế này?
Giá em Uyên có mang tiền theo thì mình chả lo, không về nhà có khi ẻm đi bar hay đi ăn nhậu gì đó rồi. Nhưng đằng này ẻm lại chẳng có đồng nào trong người, muốn đi đâu cũng không thể được.
"Thế là toi đêm Trung Thu đẹp trời, con khùng này, tìm được chết với ông!" - Mình rủa thầm.
- Sao đây T? Hay mình đi mấy chỗ khác tìm thử xem!
Chị lo lắng đề nghị.
- Người đông như kiến thế này, biết kiếm đâu đây?
Nhìn dòng người chen lấn xô đẩy, mình ngán ngẩm thật sự.
- Đi, lại chỗ cũ chờ thử coi sao! Không tìm được bồn nước, nhỏ đó phải biết quay lại chỗ cũ tìm mình chứ.
Mình nắm tay chị kéo đi.
Nhưng hi vọng ngày càng tắt dần, mình và chị quay lại chỗ cũ vẫn chẳng khá hơn, chả thấy ẻm đâu. Đứng đó chờ thêm cả tiếng đồng hồ, em Uyên vẫn biệt tăm. Mình mấy lần muốn đi chỗ khác tìm, nhưng sợ trong thời gian đó ẻm quay lại chỗ này không gặp nữa. Cũng định cho chị đứng đây chờ, còn mình đi kiếm, nhưng lại thấy lo, sợ chị đứng một mình gặp mấy thằng mê gái lại chọc phá làm bậy càng khổ hơn. Cuối cùng chỉ có một chọn lựa là hai người cùng đứng đó chờ.
Không khí cực kỳ ngột ngạt, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm lưng áo mình, đêm Trung Thu tuyệt vời mà mình mơ ước, hóa ra lại là một đêm hành xác thế này. Điên không chịu nổi!! Mà nghĩ đi nghĩ lại cũng tại mình chơi ngu, cố cắn răng mà chịu, biết trách ai đây?!
- Trong thời gian chờ đợi, chụp hình tiếp hén!
Thấy chị lo lắng tội quá, mình cố cười đề nghị.
- Thôi, lo muốn chết! Tâm trí đâu mà chụp nữa... hix...
Gương mặt đáng yêu của chị cũng thấm chút mồ hôi.
- Em xin lỗi! Tại em giỡn ngu quá...
Mình lấy khăn giấy lau cho chị.
- Giờ T tự trách có được gì đâu! Quan trọng là bé Uyên, không biết ra sao rồi..
Chị buồn thiu.
- Haizzz... chắc la cà đâu đó thôi. Chị đừng lo quá!!
- Có đồng nào trong người đâu mà la cà..
- Ờ...
Vừa chờ ẻm, mình vừa đi dạo loanh quanh mấy chỗ trưng bày trái cây, ngắm tới ngắm lui. Trước đó khá lâu cũng có múa rồng nhang om sòm, mọi người bu quanh nhưng mình và chị vẫn ở chỗ cũ, chả thấy hào hứng gì nữa, lòng không yên nên cũng chẳng còn tâm trí để thưởng thức, mọi thứ trở nên chán ngắt.
Mình nhìn đồng hồ, cũng gần 10h rồi, thế là xong đêm lễ hội trung thu, thật tràn đầy kỷ niệm đáng nhớ.
- Thôi mình về đi!
Mình nói với chị.
- Còn bé Uyên thì sao?
Chị ngơ ngác trước đề nghị của mình.
- Về nhà đã rồi tính sau. Có khi Uyên về nhà rồi, mà cố tình không gọi cho em.
- Nếu bé Uyên về rồi, ít ra dì cũng đt báo cho mình biết chứ?
- Thường 9h mẹ em ngủ rồi, lấy gì báo nè!
- Ừm... cũng có thể. Mà T gọi cho Uyên thử xem..
Mình đt cho ẻm, không ai nghe máy, chẳng lẽ chưa về nhà thật?? Càng lúc càng thấy lo, mình cùng chị ra bãi giữ xe, chị chạy xe em Uyên, mỗi người một xe về nhà.
Đường phố còn rất đông, lết được về đến nhà cũng mệt phờ râu. Chỉ tội chị, định đem đến niềm vui trong ngày tết Trung Thu cho chị, không ngờ tự mình phá hỏng tất cả. Chán chường chồng chất, chưa bao giờ mình thấy ức chế như lúc này.
Việc đầu tiên khi về đến nhà là mình và chị chạy lên lầu ngay, em Uyên vẫn không có trong phòng. Đang rầu rĩ thì chị bỗng có phát hiện.
- A... giỏ xách với đt của bé Uyên không thấy trong phòng T ơi..
Chị reo lên vui mừng. Vì điều này đồng nghĩa với việc em Uyên đã về nhà lấy đồ rồi đi tiếp.
- Con điên này!!
Mình nghiến răng, cái đầu muốn bốc hỏa vì tức.
- Gì vậy?
Thấy chị cầm đt, mình hỏi.
- Để chị gọi bé Uyên thử..
- Kệ nó! Biết nó vẫn khỏe re là được rồi..
- Thôi, chị muốn xác minh lại cho chắc chắn. Vậy mới yên tâm được!!
- Alô, Uyên hả? Trời ơi, đi đâu làm chị với T lo muốn chết!!!
Chị cầm đt nói với em Uyên khá lâu, không mở loa ngoài nên mình chẳng nghe được. Nhưng qua cách chị nói chuyện, thì đúng là ẻm đã mò về nhà lấy tiền rồi đi chơi tiếp. Trong khi mình và chị lo lắng đứng ngồi không yên, điên thật!!!
- Nè, T nói chuyện với bé Uyên đi!
Chị đưa đt cho mình.
- Em không muốn nói với nhỏ khùng này!
Mình bực bội đẩy ra.
- Hình như Uyên say rồi, đòi nói chuyện với T đó!!
Chị lại đưa, miệng hối thúc.
- Gì đó?
Cực chẳng đã, mình đành cầm đt lên nghe.
- Hì hì... tìm Uyên mệt không?
Giọng em Uyên nhừa nhựa.
- Đi chết đi!!!
Mình gầm gừ.
- Hi hi... làm gì nóng dữ vậy? Ra đây chơi..
Chắc em Uyên say thật rồi, giọng nhão nhẹt.
- Không hứng. Thôi à!!
Mình bực dọc, định tắt máy.
- Ra rước Uyên về giùm đi, mệt quá..!!
Ẻm bỗng than thở.
- Đi được thì tự về được, kêu taxi mà đi! - Mình hừ mũi.
- Uyên say rồi... đi taxi sợ nó làm bậy... T rước Uyên về giùm đi... hix...
Em Uyên càng nói càng nhão, cứ như đang nhõng nhẽo với mình vậy. Đầu óc mình quay mòng mòng, trước giờ toàn thấy ẻm đốp chát, chanh chua... chưa bao giờ mình thấy ẻm như con mèo ướt thế này.
- Đi nha... rước Uyên về giùm đi... đừng bỏ Uyên...
Ẻm tiếp tục thỏ thẻ.
Mình nghe mà nổi cả da gà, em Uyên say thật rồi, để ẻm đi taxi về chả biết có an toàn hay không? Rủi thằng taxi nổi máu dê, lợi dụng ẻm hoặc trộm đồ thì cũng khổ...
- T đi rước bé Uyên đi! Để vậy không hay đâu!
Đang phân vân, chị chợt kêu.
- Ở đâu vậy?
Mình hỏi.
- Quán nhậu ngay ngã ba nè...
- Quán tên gì?
- Domino...
- Rồi, chờ đó T tới liền!
- Cẩn thận nha T!!
Chị dặn dò.
- Ừm, chị ngủ trước đi. Em về liền à!!
Mình gật đầu, xuống nhà lên xe chạy đi.
Quán Domino khá lớn, thuộc loại quán nhậu hải sản sang nhất nhì chỗ mình, khách cũng toàn dân giàu có, xe hơi dựng đầy mặt tiền. Em Uyên mới lên đây mà biết quán này, công nhận pó tay thiệt.
Mất 10p để mình đến nơi, đẩy xe vào bãi rồi ngó quanh quất tìm ẻm.
- Đây nè T!!
Ngó sang bên trái, thấy em Uyên đang ngồi "độc ẩm", mình vội đi lại.
Lúc đi vào khá nhiều người nhìn mình, phần do em Uyên kêu to quá gây sự chú ý, phần chắc nãy giờ bọn họ cũng tăm tia ẻm, thành ra tò mò với sự xuất hiện của mình. Trên mặt vài thằng công tử đeo rõ cái biển khinh khỉnh dành cho mình, kiểu như không nghĩ bạn của em gái xinh đẹp sành điệu kia lại là thằng ôn con chạy AB cùi bắp. Mình cũng phớt lờ, chả thèm bận tâm.
- Uống gì dữ vậy hả?
Đi tới bàn, ngó xuống thấy vỏ chai la liệt, mình gai hết đầu, cả chục chai ken chứ chẳng chơi. Ẻm ra đây chắc mới hơn một giờ thôi, chả biết uống kiểu gì kinh thế này.
- Thích... ngồi xuống đi...
Em Uyên chống cằm nhìn mình cười tươi.
- Tính tiền rồi về thôi, trễ lắm rồi!!
Mình vẫn đứng đó.
- Ngồi xuống đi...
Em Uyên kéo mình, bắt ngồi xuống cạnh ẻm.
Cực chẳng đã, mình đành ngồi.
- Cho thêm một cái tẩy..
Ẻm quay vào trong ngoắc em phục vụ.
- Không uống. Mai T thi rồi!
Mình lắc đầu nói nhanh.
- Vài ly thôi..
- Không là không. Về thôi.
- Đi mà... hôm nay Uyên buồn lắm...
Em Uyên bỗng nắm tay mình kèo nài, mặt xịu xuống.
Đến hôm nay mới thấy được bản chất thật của ẻm, hóa ra cũng yếu đuối như bao cô gái khác thôi, bình thường lại hay tỏ ra mạnh mẽ bất cần.
- Một ly thôi đó!
Mình cũng tội.
- Ba chai...
Ẻm giơ ngón tay lắc lắc trước mặt mình.
- Một chai thôi.
- Ba chai...
- Một, mai T thi nữa.
- Một hay ba khác gì đâu, đô của T cả két sợ còn chưa xi nhê...
- Không dám... T đâu được như Uyên...
- Ba chai... rồi về liền. Không nói nữa, quyết định vậy đi.
Chị Diễm gọi cho mình, chắc lo lắng không ngủ được.
- Tới chưa T?
- Rồi. Uyên say quắc cần câu, em đang chuẩn bị chở về nè!
- Ừm, cẩn thận nha!
- Ừ, chị ngủ trước đi. Hôm nay mệt lắm rồi, đừng chờ nữa, không sao đâu!!
Mình chúc chị ngủ ngon rồi tắt máy.
Em Uyên rót bia cho mình, tràn cả ra miệng ly, sau đó cụng ly chan chát.
Mình bấm bụng cố uống lẹ cho xong. Phải nói ẻm nhồi bia kinh thật, uống liên tục, chả có thời gian để nghỉ. Quất xong ba chai, mình cũng thấy lâng lâng.
- Rồi đó, tính tiền về đi!
Mình đứng dậy kéo ẻm.
- Ba chai nữa đi rồi về...
Ẻm ghì lại.
- Đủ rồi! Nói tiếng nữa T bỏ về trước đó.
Mình trợn mắt.
- He he... về thì về... làm gì ghê vậy?
Em Uyên hai mắt hơi lờ đờ, gọi tính tiền.
Hóa đơn 2m2, mắc kinh dị. Nhìn qua bàn nhậu có vài con cua biển, tôm nướng, với mớ sò ốc còn y xì, chắc ẻm toàn uống chứ chả ăn. Đúng là quán dành cho đại gia.
- Khỏi thối...
Em Uyên móc ví ra xấp 500k, hình như là 5 tờ.
- Còn thừa 300k đó, boa luôn à?
Mình sợ ẻm say rồi lú lẫn nên hỏi.
- Ờ, T thích thì lấy đi..
Ẻm cười hi hi. Chẳng biết sao hôm nay hào phóng với mình thế, cười suốt.
- Chẳng thèm!
Mình nhún vai, kéo ẻm ra xe.
Em Uyên say thật rồi, lảo đảo vịn vai mình bước theo. Kiểu này chả biết sao ngồi xe máy đây? Mình đau đầu nghĩ.
- Hay Uyên đi taxi hén, T kè theo!
Mình hỏi.
- Không, đi xe T..
Ẻm lắc đầu.
- Xỉn vầy sao ngồi vững? Xe AB bèo lắm, không xứng với Uyên đâu..
Mình tranh thủ đá đểu.
- Ờ... bèo thật... nhưng mà thích đi đó... rồi sao..??
- Không sao. Thích thì chiều!
Mình lấy nón bảo hiểm đội cho ẻm, vất vả lắm mới kéo được lên xe, ngồi yên ổn sau lưng mình.
Vừa đề máy, hai tay ẻm tự động vòng qua, ôm chặt eo mình. Nói thật là mình hơi xốn xang bởi sự đụng chạm này, người ẻm gần như tựa sát vào lưng mình, bao nhiêu cảm giác mềm mại êm ái truyền đến... Nhưng ẻm đang say, ôm mình cũng phải thôi, buông ra có mà té đập mặt xuống đường đi đời nhà ma.
Mình chạy chầm chậm, một tay giữ chặt hai tay ẻm vào eo mình, phòng có gì còn chụp lại kịp.
- Đi đâu đây T?
Ẻm hỏi, giọng vẫn nhão như cháo loãng.
- Về chứ đâu.
Mình đáp gọn.
- Uyên không muốn về...
Ẻm lắc đầu quầy quậy.
- Ax... 11h rồi, không về còn muốn đi đâu nữa?
- Đi dạo...
- Thôi, em lạy chị, tha cho em đi!! Quắc cần câu rồi, chạy lông nhông cơ động nó hốt vào chuồng mệt lắm!
- Vào chuồng hai đứa mình ngủ chung... vui chứ sao... he he...
- Ax...
Ẻm say quá rồi, ngồi sau cứ nói lung tung, mình cũng chẳng để tâm. Lời nói của người say, không tin được.
- Đừng về T...
Được một đoạn, ẻm lại lè nhè.
- Không về chứ muốn đi đâu hả?
Mình cũng điên với ẻm rồi.
- Đi hotel đi...
Ẻm thản nhiên cứ như nói chuyện gì đó rất bình thường.
- Hả?
Mình giật thót người, một cảm xúc lạ lẫm và hưng phấn bỗng xuất hiện.
- Đi hotel...
Ẻm nhắc lại.
- T và Uyên đi hotel?
Mình ngẩn người.
- Ừm...
- Vào đó làm gì?
- T muốn làm gì cũng được...
- Không giỡn nữa à!
Nghĩ ẻm say quá rồi nói nhảm, mình làu bàu. Định đem mình ra làm trò cười nữa sao?
- He he... không muốn hả?
Ẻm cười to.
- Không.
- Xạo... mê muốn chết bày đặt...
- Tùy, muốn nghĩ sao nghĩ.
- Không đi thật hả...?
- Không.
Biết ẻm đang xỉn, nói gì sợ còn chả biết, mình không để ý nữa. Im lặng chở ẻm về đến nhà, mặc ẻm muốn nói gì thì nói.
Đẩy xe vào trong, rồi mình lại ra dìu ẻm lên lầu. Cả người ẻm tì hết lên mình, nặng kinh khủng, hết cả hơi mới đưa được ẻm lên tới tầng trên.
Vừa lên lầu, tự dưng ẻm xô mình ra, rồi xăm xăm đi vào phòng mình.
- Đi đâu vậy? Phòng Uyên bên này nè...
Mình vội bước theo kéo lại.
- Cho vô tham quan chút...
Em Uyên hất tay mình ra, rồi lảo đảo bước vào.
Mình ngán ngẩm đi theo sau, lòng bắt đầu thấy ngán cô nàng này rồi. Xỉn lên quậy quá cỡ, ngày nào cũng thế này chắc mình chết mất. Chị Diễm có lẽ mệt quá nên ngủ quên rồi.
- Ê, đừng nằm đó chứ..
Bỗng em Uyên ngả người lên giường mình, hai mắt nhắm lại. Mình vội đi lại kêu dậy.
Nhưng vừa bước tới, đang khom người định khiêng ẻm về phòng, hay tay em Uyên chợt ôm chặt lấy mình kéo xuống.
- Làm gì vậy???
Mình sựng người.
Em Uyên không nói gì, dùng lực ghì mạnh mình ngã ra giường, công nhận ẻm khỏe thật, mình lại bất ngờ nên không kịp phòng bị.
Em Uyên nằm đè lên người mình, đôi môi đỏ mọng mở ra ngậm lấy môi mình hôn tới tấp. Lưỡi ẻm lùa vào miệng mình, quậy tưng bừng trong ấy.
Bất ngờ quá, mình chả biết làm gì, nằm đơ mất mấy giây. Đến khi hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đầu óc mình đã mất đi sự tỉnh táo, mơ màng... choáng váng... mụ mẫm theo từng nụ hôn dồn dập cuồng nhiệt của ẻm... cảm giác rất nóng... nóng hừng hực...
Mình biết chuyện tồi tệ đang diễn ra, nhưng mình không thể khống chế được cảm xúc... em Uyên hấp dẫn quá... nóng bỏng quá... lại còn chủ động hiến dâng... mình chỉ muốn nghiền nát thân xác ẻm ra thôi...
Trong mơ màng... mình say mê đáp lại... nụ hôn của em Uyên thật khác với chị Diễm... ẻm hơn chị ở sự từng trải... sự điên cuồng... và cả nghệ thuật tình ái...
Vừa tiếp nhận từng nụ hôn của ẻm... đầu óc mình vừa vô thức nhận xét... hình bóng chị Diễm dịu dàng ngây thơ bỗng xẹt lên trong đầu mình...
"Không được... mày đang làm cái quái gì thế hả T? Chị đang ở bên kia, bên này mày lại ôm con khác hôn hít... mày thật khốn nạn..."
Câu nói này vang lên trong đầu mình thật không biết bao nhiêu lần... nhưng bản năng đàn ông đang trỗi dậy quá mạnh mẽ, muốn đè bẹp lý trí của mình... mình cứ phớt lờ đi... say sưa tận hưởng làn môi mềm mại rực lửa... cho đến khi đôi tay em Uyên lần mò vào người mình, đó giống như tia chớp chợt lóe sáng trong đầu, soi lối cho mình thoát khỏi sự u mê ham muốn...
Mình vùng dậy, mạnh tay đẩy em Uyên sang một bên, vội vã bước xuống giường.
- Sao vậy?
Em Uyên hơi ngơ ngác nhìn mình, môi cười mỉm.
- Về phòng đi.
Hóa ra ẻm chưa say như mình nghĩ, muốn đùa giỡn với mình thôi.
- Không muốn Uyên sao?
Ẻm cười đầy sự khiêu khích.
- Không. Đi lẹ!!!
Mình làm mặt ngầu.
- Vậy ai vừa mới hôn Uyên say mê thế?
Ẻm hơi bĩu môi.
- Bản năng thôi.
Mình thản nhiên, thật ra lòng đang rối bời.
- Vậy cứ để mặc bản năng đi, cản nó lại làm gì??
- Sống mà chỉ có bản năng thì khác nào con chó?
Mình quệt môi như muốn xóa đi dấu ấn ẻm vừa lưu lại, cười khẽ.
- Khá hơn Uyên nghĩ đó! Lần đầu tiên thấy T ra dáng đàn ông! T ngủ đi, cảm ơn về nụ hôn!
Em Uyên cười vỗ tay đầy ngụ ý, đứng dậy, khi đi ngang khẽ đưa tay vuốt mặt mình, rồi biến về phòng.
- À, không méc chị Diễm đâu, khỏi lo!!
Ra đến ngoài, ẻm chợt xoay lại cười nói thêm một câu.
Mình đóng sầm cửa lại, ngồi vò đầu. Vậy là hai năm rõ mười rồi, em Uyên thật sự biết chuyện của mình và chị. Thế còn sự việc tối nay, là ẻm muốn gì đây? Đùa giỡn với mình sao? Hay có dụng ý gì khác?
Mình thật sự chả hiểu những chuyện quái quỷ gì đang diễn ra nữa. Mọi thứ cứ nhảy múa lung tung trước mặt, mờ mờ ảo ảo... Càng ngày tình hình càng rối ren, rồi đây sẽ còn những việc gì xảy đến? Chị sẽ như thế nào khi biết được nụ hôn của mình và em Uyên? Mình có nên nói dối để giấu chị không? Mình chẳng biết phải làm thế nào nữa... Dần dần, tất cả mọi thứ ngày càng thoát khỏi tầm kiểm soát của mình. Thật mệt mỏi!!!
Click links dưới để đọc truyện :
( 1/10->5/10 )
Chia sẻ bài viết Facebook