Chap 21: Trăm hoa đua nở
Mình chạy ngay sau lưng, cách em chừng vài bước. Cũng may em chay cũng chậm trong khi mình thì thuộc dạng chạy khá nhanh, ở VN đi với đám bạn mà có đánh nhau thì toàn chay (trốn) dẫn đầu ^^. Đuổi theo vài bước thì mình sắp bắt kịp em rồi. Bỗng nhiên mình nghe tụi nó gào lên om sòm thì giật bắn cả người ko hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy bọn nó nhìn hướng hết về phía hai đứa đang chạy. Trong đầu lúc đó vẫn ko biết lý do là mình đang vung vẩy cây súng trên tay, theo phản xạ thì mình chồm tới chộp lấy vai em và giựt ngược lại, sợ em chay tới gần bọn nó thì sẽ xảy ra chuyện. Kéo em giựt ngược lại, mình vòng tay qua xoay người ôm lấy, thú thực cái này chỉ là phản xạ tự nhiên, ko phải cái kiểu trong phim, thấy đối thủ rút súng bắn, đạn chưa tới nơi đã bay ra hứng dùm các kiểu, có mà là thánh mới làm được như thế . ĐOÀNG... Mình nghe tiếng súng nổ thì biết chắc là ko hay rồi, cũng chẳng biết từ hướng nào, trong đầu chỉ thấy hoảng sợ cực độ, mình liền đẩy em ngã ra rồi nằm đè lên, ra sao thì ra Tiếng súng nổ vừa dứt thì nghe giọng lão J gầm lên, thằng L với hai ông A B cũng nhảy xổ ra, chắc là định ăn thua đủ với thằng vừa bắn. Tiếng chửi rủa, tiếng la hét của đám đông bắt đầu nổ ra vô cùng lộn xộn, mình đoán là đang có một vụ choảng nhau khác xảy ra ở chỗ bọn nó.
Mặc kệ chuyện gì xảy ra, mình chỉ lo cho S, ko biết phát súng vừa rồi có trúng em ko. Đang hoang mang thì... đau...đau lắm lắm luôn các thím ợ cảm giác cái đùi trái của mình nó... thốn vcl. Biết ngay là dính chưởng rồi, mình chẳng dám quay lại nhìn, mình có 1 cái tính xấu nữa là ko bao giờ dám nhìn thẳng ngay lập tức vào sự thật, lúc nào cũng tránh né đến lúc hết né được nữa thì thôi. Ngay cả tình thế bây giờ, cảm giác nếu như quay lại nhìn thấy cái đùi nó nở hoa thì bất tỉnh cmn ngay ko phải vì đau mà vì sợ . S nằm dưới nên quan sát rất rõ thấy từng biểu hiện của khuôn mặt mình, từ sang rồi đột nhiên cuối cùng là chuẩn bị sang trạng thái , em cũng loáng thoáng đoán được mình bị gì. Mình ráng cắn răng, xoay lại nhìn đám đông, thấy bọn nó lùm xùm hỗn loạn chắc cũng ko còn chú ý nhiều tới hai đứa, do đó ráng nhích sang một chút để S chui ra. Mợ nó, nhích cái chân có một chút xíu thôi mà cảm giác cái đầu như co giật từng cơn, phải nói là đau lên tới óc, mấy thím tưởng tượng có con gì nó đục vào người mấy thím một lỗ rồi cạp cạp vào xương mỗi lần cử động nhẹ là hiểu, thốn vô cùng
S vừa chui ra là nhổm dậy nhìn sơ qua sau lưng mình ngay. Vừa thấy cái chân đầy máu me của mình là em hét lên, chộp ngay lấy chỗ bị dính đạn. , ôi ko lẽ mình vừa hứng một viên cho em xong, giờ lại quay sang em nó. Mình cắn răng cắn lợi rồi... xỉu cmnl, giờ nghĩ lại mà xâu hổ vãi ra, chưa gì hết mà ngất mịe nó rồi . Tỉnh dậy thì thấy đã nằm trong bệnh viện, cái đùi băng 1 cục, bên cạnh có 1 anh police dẹp giai khoai chắc khủng bố ngồi kế bên nhìn mình lắc lắc cái đầu... Thôi xong, cái xui này chưa hết thì cái xui khác đã tới, dính vào mafia đã khổ, giờ lại thêm police thì coi như chuyến này cấm chắc vé về VN khỏi học hành học tỏi khỉ gì nữa rồi.
Chán nản thở dài, quay qua bên kia thì thấy S đang ngồi gục trên ghế sofa cạnh giường. Hỏi ra mới biết em ngồi đây từ trưa hôm qua đến giờ mà ko chịu về nhà nghỉ, chắc lo cho mình quá đây mà, haizzzz. Mình với tay khều khều em, em giậc mình tỉnh dậy mà nét mặt vẫn còn lộ rõ vẻ bàng hoàng, chắc đang nằm mơ thấy ác mộng, tội nghiệp... Mình bảo em về ks nghỉ ngơi đi, đằng nào mình cũng ko về nhà được, khoẻ một tí là anh trai khoai to kế bên sẽ hộ tống mình về đồn ngay. Thuyết phục em mãi, cuối cùng em cũng đồng ý về ks nghỉ, nhưng bắt mình phải gọi cho em ngay nếu như mình xuất viện ngay trong hôm nay. Mình thì cứ ừ cho xong chuyện, gì thì mình củng chẳng muốn em dính gì tới mấy chuyện này nữa, giờ tự lo cho mình đã mệt, nghĩ thêm phần của em nữa e rằng mình ko đủ sức.
Nằm một lúc trời sáng thì bác sĩ tới tháo băng ra nhìn nhìn, lúc này mình lấy hết can đảm liếc sơ qua chỗ bị thương, tóm lại nhìn cũng ko kinh như mình tưởng tượng. Bác sĩ sau khi gắp đạn ra, đi vài đường kim thì cái đùi mình lúc này nhìn cũng tạm ổn, hơi giống cái miệng bao bố vừa mới khâu một tí thôi hehe, đùa chứ vết may chỉ khoảng 3 đốt ngón tay, ko biết cha bs có rạch cho nó to ra để dễ gắp đạn ko nữa hình thì đã có up ở post #1 từ trước cho mấy thím muốn xem hoa hehe. Bác sĩ nói vết thương ổn rồi, có thể xuất viện, sau đó lấy cái xe lăn đặc dụng cho bệnh nhân... trĩ đưa cho mình Ậu oá sĩ nhục nhau vl, nhưng mà cũng phải cắn răng ngồi thôi, ngồi xe thường nó cấn vết mổ thì có mà khóc tiếng miên. Cha cảnh sát ko nói ko rằng, đẩy mình ngay vô xe police và phi về đồn...
Lần thứ 2 mình xuất hiện trong một đồn cảnh sát trong vòng chưa tới 2 tháng... sắp nổi tiếng cmnr. Lần này còn được các chú ấy chăm sóc rất ân cần, đẩy vào một phòng lấy khẩu cung, trong đó có camera, may ghi âm, ghi hình các kiểu. Một chú cảnh sát chắc tầm 40 tuổi cùng một chú non choẹt, chắc là tập sự, mình đoán chỉ chừng 20 tuổi, cả hai bước vào phòng và bắt đầu màn lấy khẩu cung. Quả thật lúc này mình chả biết khai như thế nào, khai hết từ A tới Z thì lão J chắc sẽ thịt mình trong một nốt nhạc, còn ko khai thì giải thích thế nào cho cái lỗ tròn tròn cách ass vài phân bây giờ . Suy đi nghĩ lại thì mình quyết đinh khai 50%, nói từ cái chỗ đang đi cùng bạn gái ra sân bay thì bị đuổi, bị quây abc... như thế nào thì kể ra hết, chỉ dấu nhẹm phần mình cũng có cầm hàng và lý do tại sao bị quây thì mình nói chả biết. Cũng may các chú police bên đây khá lịch sự, mình sợ nó mà đem dùi cui hay dụng cụ tra tấn gì gì đó ra thì khỏi cần đánh, mình sẽ phọt ngay ra hết ngay và luôn
Sau khi lấy khẩu cung, mình biết chắc thế nào bên police cũng điều tra và sẽ phát hiện các tình tiết sơ hở cũng như đáng nghi khác trong lời khai của mình nhưng thôi mặc kệ, mình cứ đóng vai giáo sư mít đặc, cái gì cũng ko biết cho xong. Các chú ấy dẫn mình đến một cái phòng be bé, đưa chi mình tấm bảng be bé, bảo mình đứng dựa vào một bức tường cũng be bé nốt rồi làm cơ số các cơ số ảnh, số đo ba vòng etc... dự là mình sẽ được lên tạp chí playboy trai giam một ngày gần đây, haizzzz tập 2. Sau khi chụp ảnh, các fan cuồng hâm mộ còn xin chữ ký và vân tay của mình, thậm chí còn lấy cả ADN, mình thấy mấy chú này còn cuồng hơn cả Kpop fan chứ chả chơi
Thủ tục xong hết, mình được nhập buồng tam giam. Buồng tạm giam rất sang các thím ợ, maximum là 2 người một buồng, đèn đuốc sáng trưng, hai vách tường kê 2 tấm nệm cho phạm nhân. Một bức vách làm từ kính chịu lực, bên ngoài có thể quan sát mọi hoạt động ở trong, đối diện là bệ xí, phạm nhân có nhu cầu ngồi bệ thì các chú canh buồng hay còn tạm gọi là quảng giáo đi qua đi lại sẽ được chiêm ngưỡng sướng con mắt
Cũng may mình đang bị thương nên các chú police ưu ái cho một buồng riêng ko có người. Nếu lỡ như phải vào chung với một chú nào đó chắc nó thông mình thêm 1 lỗ nữa cho cân xứng quá . Đang ngồi tủi thân trong buồng tam giam, khốn nạn thiệt, đang sướng, hưởng thụ đủ kiểu, tư dưng giờ lại thành ra thế này, vừa ăn đạn suýt nữa tét cả đít, giờ lại còn bị giam, đời mình tới đây chắc là chấm hết . Ngồi suy nghi miên man được một lúc lâu chắc cũng phải gần nửa ngày thì bỗng nhiên quản giáo tới gọi mình ra, thì ra là S cùng luật sư tới các thím ạ. Công nhận S nhanh nhạy thật, mới đó mà đã có luật sư rồi. Sau một số thủ tục thì mình được S đóng một số tiền rồi bảo lãnh ra ngoại, làm thêm một số giấy tờ bàn giao hồ sơ trình diện cho cảnh sát Auckland rồi mình lại được tự do, thế là thoát cảnh bị giam rồi, thật may qua.
Ra khỏi chỗ đó, mình và S đáp may bay về lại Auckland ngay trong ngày. Vì mình đang bị thương khá bất tiện trong việc di chuyển và sinh hoạt hàng ngày, do đó quyết định dọn qua ở chung với S một thời gian...
Chap 22: Em, tôi và biển cả
Nếu có người hỏi bạn định nghĩa của hạnh phúc là gì, bạn sẽ trả lời như thế nào? Chắc hẳn mỗi người đều có cảm nhận riêng về hạnh phúc, có khi nó vô cùng phức tạp nhưng đôi lúc lại đơn giản đến bất ngờ. Vậy suy nghĩ về hạnh phúc của mình là gì?
Milford XX/08/200X,
Ánh nắng len lỏi qua khe màn cửa sổ, tiếng chim hót ríu rít, mọi thứ đang náo nức đón chào bình minh, một ngày mới đang đến. Mình khẽ cục cựa vì ánh nắng rọi thẳng vào mắt khá khó chịu, xoay sang bên trái để tránh né sự mời gọi của thiên nhiên, mình chợt nghe một giọng hát khe khẽ... Âm thanh rất trong trẻo, hoà lẫn với tiếng chim ríu rít như một bản hoà tấu du dương, chắc sắp tiễn mình vào giấc ngủ thêm lần nữa . Khẽ mở mắt hé nhìn, em đang nằm mân mê những ngón tay của mình, vừa nghịch, em vừa khe khẽ hát lên những giai điệu của trẻ con: "Old McDonal has a farm, I ai I ai Oh...", hết bài này đến bài khác, toàn là những ca khúc dành cho thiếu nhi. Mình sững sờ, thời gian ngừng đọng trong khoảnh khắc đó, em nằm đó, đúng nghĩa là một thiên thần. Trong em toát lên một hình ảnh, một trạnh thái khác hẳn với cái vẻ lọc lõi từng trải lần đầu tiên mình gặp trong quán bar. Em vẫn ko biết mình đang lặng lẽ ngắm nhìn, vẫn hồn nhiên cất tiếng hát líu lo, cảm giác đây mới chính là con người thật của S, một con người ngây thơ không vấy chút bụi trần, như một hoa sen lặng lẽ khoe sắc giữa muôn vàn bùn hôi mà vẫn toả mùi hương thơm ngát. Và cứ như thế, mình đã định nghĩa được hai chữ hạnh phúc.
Choàng vai qua chộp lấy mặt em hôn cái chóc làm em giật bắn người, mình cười, em cũng cười khúc khích. Mình bảo em hát nữa đi, hát thật nhiều vào để cảm giác hạnh phúc thế này ko bao giờ chấm dứt. Em chớp mắt nhìn mình rồi lại cười, lắc lắc cái đầu bù xù vì mới ngủ dậy ko chịu hát tiếp, thế là một trận hỗn chiến xảy ra, mình chọt lét, còn em thì phi gối liên tục, hai đứa giởn một trận tưng bừng, lông gà lông vịt văng tung toé... đúng là một cách bắt đầu ngày mới ko giống ai .
Em rất thông minh, các bác chắc cũng biết vụ em dùng mật mã để thử mình. Bởi vì trước đây em làm việc trong môi trường giáo dục, tiếp xúc nhiều với các giáo viên nên học hỏi được rất nhiều kiến thức, ko ít lần khiến mình điên đầu vì sự thông minh đến ma mãnh của em . Mình còn nhớ một lần ngồi chán ko có gì làm, em rủ mình chơi viết chữ uống nước, cái thể loại kiểu như đít em dính với đầu anh , em viết một từ, sau đó mình phải viết ra một từ mà chữ bắt đầu phải là chữ cái cuối cùng của từ em viết, cứ bí một chữ thì phải uống 1 ly nước to . Cái trò này thì cũng khá thông dụng thời học trò của mình ở VN nên mình cũng chả ngán, cho dù đó là ngôn ngữ ruột của em. Mới chơi được vài chữ thì mình phát hiện rơi vào thiên la địa võng của em, chơi kiểu gì mà chữ của em viết cách nào cũng toàn kết thúc bằng ký tự "y", cầm cự được vài chữ thì mình cụt vốn, móc mãi ko ra chữ nào bắt đầu bằng y nữa cả, thế là hôm đó uống nước đã đời và ngủ luôn trong toilet
Sau buổi sáng hôm ấy, mình phát hiện ra là em rất thích hát. Em hát bất cứ lúc nào rảnh rỗi, nhưng lại rất ngại khi có người xung quanh, bởi vì mình ở chung nhà nên thỉnh thoảng cũng bắt gặp em nghêu ngao hát đủ thứ bài trên trời dưới đất. Thế là mình lên kế hoạch để giúp em mạnh dạn hơn bộc lộ cái tài năng cũng như sở thích ngầm của mình. Vết thương trên đùi đã tạm lành, mình có thể đi lại tương đối thoải mái ko cần phải chống nạng như trước nữa, tranh thủ lúc em đi làm, mình tót ra ngay trung tâm Auckland, tìm một cửa hàng bán dụng cụ âm nhạc và rinh về một cây guita. Thực ra mà nói trình dộ guita của mình chỉ thuộc dạng amateur, cũng có thể đánh đệm theo nhịp nhạc nhưng phải tập trước một lúc, ko thì lúc chơi sẽ lộn xộn cả lên. Sẵn tiện ở Auckland, mỉnh đi shopping mua thêm một số thứ như nến, hoa, đồ trang trí ... và một con gà tây to vật vã, cứ như chuẩn bị cho giáng sinh ấy
Về nhà mình trang trí sơ cái phòng ăn, cũng cắm nến cắm hoa các kiểu, bắt chước như mấy cảnh trong phim Mỹ . Phần nấu nướng thì mình chả biết cái mợ gì, đem con gà tây ra rửa sạch, rắc chút muối xung quanh rồi tọng luôn vào lò nướng cho xong . Chuẩn bị xong hết, mình ngồi dợt lại vài bài guita tủ rồi tắt hết đèn, đốt nến lên chờ em về là làm quả bất ngờ ngay. Một lúc sau thì có tiếng xe vào gara, em bước vào nhà thấy cảnh tượng đó thì cũng rất ngạc nhiên và sững lại một lúc. Sau đó thì cứ tíu tít như em bé được cho kẹo, chạy nhảy lon ton giúp mình bày biện bàn ăn, rất đáng yêu... Mình lấy hàng trong lò nướng ra thì... ậu mợ con gà mắc ôn, nhìn ở ngoài thì chín vàng đẹp vô cùng, cắt ra bên trong sống nhăng, làm em với mình phải cắt đôi cho vô lò ngồi hóng tiếp . Trong lúc hai đứa ngồi chờ đợi bên bếp lò, mình lấy đàn ra bảo em hát, mình sẽ đệm làm nền cho ca sĩ trình diễn. Em lại thêm một lần bất ngờ nữa, lần này nhìn mình với ánh mắt rất khác, đôi mắt của em rất biết biểu lộ cảm xúc, mỗi lần nhìn vào là mình biết ngay em đang nghĩ gì, lần này có vẻ như là chuẩn bị bay vô ôm hôn mình đây . Cầm cây đàn gảy từng tưng một lúc cho em lấy cảm hứng, rồi em bắt đầu hát, bài đầu tiên em chính thức hát cho mình nghe trọn vẹn, đó là bài "I'm yours", mình bất ngờ với bài hát em chọn, và rồi vô cùng xúc động khi cảm nhận được rằng bài hát đó là cảm giác của em dành cho mình, giống như tên của nó vậy. Buổi tối đó diễn ra thật tuyệt vời, đồ ăn ko ngon nhưng bù lại là cảm xúc thăng hoa, em đã gột bỏ được sự ngại ngùng ban đầu để mở lòng hơn với sở thích đã cố kìm dấu lâu nay.
Em hát nhiều hơn, mình cũng cùng em lang thang khắp nơi, lúc thì trên đỉnh một ngọn núi đón hoàng hôn, khi thì bên vách đá nghe sóng vỗ rì rào, cảm xúc của em tuy có lúc thay đổi, nhưng lúc nào cũng bộc lộ rất mãnh liệt mỗi khi cất giọng hát. Mình thì luôn âm thầm theo từng bước chân em, động viên và giúp đỡ. Một tháng bên em là một tháng đáng nhớ nhất cuộc đời cho đến tận bây giờ, cảm giác đó luôn khiến mình bồi hồi mỗi khi nhớ lại, nó là động lực để mình phấn đấu mãnh liệt hơn sau này để được gần em.
Một tháng sau, cũng tại một nơi từ lâu đã trở nên quá quen thuộc với em và mình, một vách đá cheo leo bên bờ biển, nơi có thể nghe sóng vỗ suốt cà ngày mà ko chán. Em ngồi đó, mắt ướt đẫm, hai đứa vừa quyết định là em sẽ đi Mỹ, dứt khoát trước những lời lôi kéo của hai ông anh. Đó là một quyết định vô cùng khó khăn, em ko muốn phải một lần nữa phải cho vơ giữa một đất nước khác, bỏ lại mối tình mà em đang cố gắng vun đắp từng giây từng phút. Mình cũng vô cùng đau đớn, từ lâu em đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình, em đi rồi mình sẽ lại bơ vơ đơn độc, sẽ lại đắm chìm trong những thứ vui vô bổ quên ngày tháng...
Một bên là tình yêu day dứt, một bên là tương lai và sự an toàn của em. Mình ko có quyền lựa chọn, đánh đổi hạnh phúc của cá nhân với tương lai của người mình yêu là qua ích kỷ. Mình chỉ biết tỏ ra cứng rắn và khuyên nhủ em hết lòng, hi vọng em tạo lập được một tương lai mới ở nơi mà ai cũng gọi là vùng đất hứa.
Ngày 16/10/2012, vẫn nơi cũ này, mình viết những dòng tâm sự gửi vào sóng biển, biết đâu nó sẽ vượt đại dương và đến được với em. Ở một nơi đối với em có lẽ chỉ còn là quá khứ, có một người vẫn đang âm thầm phấn đấu không ngừng nghỉ. Rồi một ngày ko xa, chúng ta sẽ lại cùng nhau ngồi bên vách đá, hát cho nhau những bài tình ca yêu dấu phải không em...
Chap 23: Sụp đổ
Tình yêu day dứt, nhưng một khi đã quyết định vì tương lai của người mình yêu thì nó lại trở thành một động lực thúc đẩy mình làm mọi cách để S rời NZ sớm nhất có thể. Ngoài mặt lúc nào cũng vui vẻ giúp em sửa soạn và chuẩn bị mọi thứ, nhưng có ai biết rằng đang có một kẻ đau khổ núp dưới cái mặt nạ tươi cười để em có thể thanh thản ra đi tạo lập một cuộc sống mới. Mình biết rằng chỉ có mình chứ ko một người nào khác có thể tác động khiến em ra đi, nếu như mình để cảm xúc lấn át lý trí lúc này, em sẽ mãi mãi ko bao giờ thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn của thế giới đen tối mà ngóc đầu lên được.
Mình tỏ vẻ cứng cỏi, em cũng ko có vẻ gì là yếu đuối, nhưng mình biết hàng đêm em vẫn khóc... Em đợi mình ngủ say để được bộc lộ hết nỗi lòng, có lẽ em cũng ko muốn những hình ảnh yếu đuối đó tác động tới cảm xúc vốn dĩ đã ko được tốt lắm của mình. Đã nhiều lần mình bắt gặp em như thê, giữa đêm khuya chỉ biết ôm em vào lòng, yên lặng đón nhận nỗi thổn thức của người con gái yếu đuối bé bỏng. Mình có thể làm gì bây giờ, cảm giác bất lực luôn luôn dày xé bản thân, tự trách mình chỉ là một đứa vô dụng, ước gì mình có thể cùng nàng đi khắp chân trời góc biển, nhưng thực sự là lực bất tòng tâm.
S chuyển một phần sở hữu cty của em và giao quyền quản lý lại cho mình. Mình trên danh nghĩa góp vốn, đưa một số tiền cho em để xoay sở khi qua xứ sở mới. Mọi việc sắp xếp ổn thoả và khá nhanh chóng, tròng vòng 2 tháng kể từ ngày đưa ra quyết định, em đã lên đường xây dựng một cuộc sống mới, cả hai đều ko chắc chắn về tương lai nhưng co lẽ đều thầm hứa hẹn một sự tái ngộ trong tương lai không xa. Và như thế, mình đã xa em...
Cuộc sống lại quay về với cảnh độc thân. Nói thật, một thằng con trai rủng rỉnh tiền bạc, ko có người yêu bên cạnh chắm sóc chẳng khác gì một con ngựa hoang sút dây cương. Mình lại bắt đầu đâm đầu vào những cuộc chơi quên ngày tháng. Đầu tiên là việc học hành sa sút, hoc kỳ đầu tiên mình rớt hết 3 trên 4 môn học, một kết quả vô cùng thảm hại, thật sự mình chẳng dám nói với ai, ngay cả gia đình và đặc biệt là em, cố gắng giấu nhẹm và tình trạng học hành bê bết cứ kéo dài không hề được cải thiện. Tiếp theo là cờ bạc, mình bắt đầu dính vào một thú vui mới, đó là đua ngựa...
Bên đây mỗi khi đi nhậu nhẹt, các quán bar hay hết hợp có một khu vực riêng dành cho TAB, một công ty cung cấp hình thức các cược từ đua ngựa, đua chó đến bóng đá, rugby, tenis... nói chung là tất cả các thể loại thể thao. Mình trong một lần tò mò đã bị hút hồn vào những trò cá cược như thế này. Đúng thật là cờ bạc luôn đãi người mới, lúc nào mới chơi mình cũng thắng rất to. Trong lúc say xỉn, mình cược lung tung cả lên, lúc thì chó, lúc thì ngựa, đặt cược chả theo một quy tắc nào cả, đối với mình vài chục $, vài trăm $ lúc đó co đáng là bao, cứ quẳng tiền như rác qua cửa sổ. Lúc mới chơi có khi mình thắng cả chục ngàn $ một ngày, nhưng thắng thì một lúc, thua cả đời, càng đám chìm vào các trò đua ngựa, tiền bạc cứ theo vó ngựa mà bay, chẳng mấy chốc mình thua gần hết số tiền mặt đang có, gần 30k$ và chỉ còn lại tầm 20k$. Với đầu óc một kẻ bất cần đời như mình lúc đó thì chẳng nghĩ được gì, càng thua càng cay cú, mình lại đâm đầu vào casino, bắt đầu cho một chuỗi ngày đen tối trước mắt.
Vào Sky casino lúc này, mình đã được cấp thẻ VIP, được chơi ở phòng Platinum, chỉ dành cho khách Vip và chơi rất to, chẳng khác gì casino của thế giới ngầm. Hết ngày này sang ngày khác, mình liên tục lai vảng trong casino, có lúc 2-3 ngày ko về nhà, cứ lang thang tróng đó mà chẳng cần ngủ nghỉ. Đương nhiên chơi bài thì có lúc thắng lúc thua, nhưng chơi kiểu của mình thì gần như không bao giờ thắng được cả. Suốt ngày cắm đầu vào casino, một bên vốn quá ít như mình và một bên vốn gần như không đáy là casino, càng chơi lâu thì mình chỉ càng thiệt. Đánh bài như cái biểu đồ hình Sin, lúc thắng lên tới đinh điểm rồi thì cũng sẽ phải tuột xuống, tuy nhiên lúc xuống tới đáy rồi thì làm gì còn vốn để mà leo lên nữa??? Mình cứ chết dần chết mòn trong vũng bùn casino như thế .
Có lúc cạn sạch cả tiền, mình lại rơi vào cái tình cảnh như mấy ngày đầu mới đến NZ, trong túi ko còn 1 xu về xe, các bác có biết lúc túng quẫn nhất mình làm gì ko? Mình đi mót từng cen lẻ trong mấy cái máy đánh bạc, cứ đảo vòng vòng casino, thấy máy đánh bạc nào mà khách chơi vất lại 1-2 cen trong máy thì mình lại sà vào bấm bấm 1-2 cái, may thì trúng được một vài $ lẻ, ko thì lại đảo vòng vòng tìm máy khác. Đói thì canh me mấy người ăn thừa vứt lại trên bàn, lén lén bỏ vào túi xong đem vào toilet, ăn ngủ luôn trong ấy. Mình chẳng khác gì một con chó, một thằng ăn xin đúng nghĩa vật vờ trong cái thế giới mê ảo phù phiếm nhưng lại đầy tủi nhục. Tình trạng của mình như thế được vài ngày rồi cũng bị bảo an casino phát hiện. Hệ thống camera đã xác định được các hành động mót tiền của mình, đối với casino thì đó là hành động ăn cắp cho dù chỉ là 1-2 cen lẻ. Mình bị bắt và trục xuất với lệnh cấm bước chân vào casino trong vòng 2 năm, cũng may họ ko gọi police, nếu ko chắc mình bị trục xuất khỏi NZ luôn rồi bởi vì vẫn còn ở trong thời gian tại ngoại điều tra.
Trong người ko tiền, ko chỗ bấu víu, mình bỏ bê tất cả, từ việc hoc hành đến chuyện cty. Tất cả mọi thứ đều trở thành màu đen, để có tiền chi phí sinh hoạt, mình cứ thậm thụt tài sản của cty đúng nghĩa như một thằng ăn cắp, thứ mà dường như đã trở thành quen tay đối với mình. Một cuộc đời không biết đến ngày mai, ko tương lai, ko ý chí phấn đấu. Quá xấu hổ với gia đình, với S, có lúc mình nghĩ tới cả cái chết, nhưng lại không có đủ dũng khí làm điều đó, đúng là một thằng hèn đúng nghĩa. Đêm về quay quanh 4 bức tường, mình đau khổ dằn vặt bản thân, nhưng mỗi ngày trôi qua mình vẫn ko thay đổi, vẫn đắm chìm vào cái thê giới mê tưởng, có đồng nào là lại nướng vào cờ bạc, vào TAB, sẵn sàng nhịn đói cả tuần chỉ để dùng hết tiền cược vào một vài con ngựa. Quả thật mình điên mất rồi...
Mọi việc vẫn tiếp diễn theo cái chiều hướng đen tối như thế, cuộc đời của mình bây giờ chỉ có 3 việc: ngủ, tìm cách xoay tiền và đánh bạc. Cho đến một ngày...
Chap 24: Tội phạm
Đang chìm đắm trong vòng xoáy cờ bạc, trong mình lúc nào cũng túng quẫn thiếu thốn tiển bạc thì thằng L gọi...
Nhắc lại về vụ đánh nhau giành địa bàn ở Wellington. Sau khi mình bị bắn và vào bệnh viện, cả đám mafia đã kịp xoá hết dấu vết và rút êm thắm. Lão J giành được một phần địa bàn và bắt đầu công việc kinh doanh casino của mình ở thủ đô, nghe đâu cũng khá là phát đạt. Nhưng các nguồn thu nhập chính của các băng nhóm mafia ko phải dựa vào casino mà lại là ma túy. Nói đến ma túy thì các nhóm mafia có muôn vàn cách tuồng hàng vào NZ, mà nguồn chính là từ nước hàng xóm Australia. Các băng nhóm mafia của NZ có liên hệ khá mật thiết với các nhóm mafia của Úc, chủ yếu là quan hệ mua bán hàng cấm. Mafia NZ nhận hàng từ các đầu nậu của Úc rồi tìm cách tuồn vào NZ, chủ yếu là thông qua đường biển, đường hàng không rất hiếm bởi vì chịu sự kiểm soát gắt gao của hải quan và các loại máy móc hiện đại.
L gọi mình đến một quán bar trong thành phố, không nói rõ mục đích mà chỉ đại khái là lâu ngày muốn gặp mặt bạn bè. Mình cũng lúc đó chẳng có gì để mất nên cũng ko ngại đến gặp nó. Khi đến nơi thì thấy vẫn là nhóm của lão J như trước kia, nhưng lần này lại có thêm một nhóm khác người châu Á nữa. Nhập cuộc nhậu, mình mới biết là bọn nó đang bàn bạc một phi vụ mua bán ma túy mới, lão J sẽ đứng ra nhận hàng, tuồn vào Auckland và phân phối cho các đầu mối nhỏ khác. Băng châu Á kia là một nhóm đại diện cho nhóm mafia người Việt bên Úc đến thương lượng về giá cả và cách thức giao hàng. Cầm đầu nhóm là một tay VN nhìn sơ qua khá là ngầu, có vẻ tầm trên dưới 50 tuổi, bên cạnh lão là một thằng VN loắt choắt bé tí con, chắc chỉ chừng 20t, ngồi làm phiên dịch. Lý do lão J gọi mình ra đây là cũng làm phiên dịch cho lão , mình thắc mắc tại sao có người phiên dịch rồi mà cần mình nữa thì J nói đó là quy tắc làm ăn của lão, nếu như thằng phiên dịch kia vô tình hoặc cố ý làm thay đổi giao kèo của hai bên thì phi vụ có thể đổ bể, lão muốn có người của mình làm phiên dịch để chắc chắn là ko có gì sai sót. Mình thì ko muôn dính vào các thể loại tội phạm như thế này, cơ bản là đã dính đến quá nhiều rắc rối cho bản thân rồi, lần này dây vào chỉ thêm mang họa. Đang chần chừ thì lão J ko đợi mình quyết định, đã đi ngay vào chuyện đàm phán, mình cũng chặc lưỡi thôi thì giúp lão 1 lần rồi thôi vậy.
Chuyện làm ăn của các băng nhóm mafia thì mình ko đi vào chi tiết, sau vụ đàm phán đó thì mình cũng ngồi tán gẫu với L, kể sơ qua tình trạng của mình thì nó lại có ý lôi kéo mình vào các phi vụ phạm pháp của nhóm bởi vì bọn nó làm ăn rất nhiều với các nhóm mafia VN ở Úc nên việc có người VN trong team là rất thuận lợi trong chuyện giao tiếp và liên lạc . Quả thật lúc đó chẳng biết mình nghĩ gì, một phần là do tình trạng thiếu thốn tiền bạc liên miên, phần vì đang trong trang thái bất cần đời, mình chằng thể suy nghĩ chính chắn nữa mà đã gật đầu cái rụp. Thế là vừa đẩy S ra khỏi hai ông anh, mình lại bước một chân vào cái chính thòng lọng đó, đời ko ai lường được chữ ngờ.
Sau một thời gian hỗ trợ việc liên lạc giữa các nhóm mafia, cả hai bên đi đến quyết định giao nhận hàng trên một vùng biển giáp ranh hải giới NZ. "Hàng" sẽ được vận chuyển trên một tàu container chở hàng bình thường, đến "địa điểm" thì sẽ được thả trôi xuống biển cho một tàu du thuyền của nhóm J vận chuyển vào bờ, tránh sự kiểm soát của hải quan. Ngày giờ đã định, lão J ngồi ở bờ chỉ đạo, L cùng mình và một nhóm đệ tử của lão sẽ đáp thuyền ra điểm hẹn và chờ đợi, đâu biết rằng sự kiện sắp xảy ra lại đẩy mình một lần nữa vào lằn ranh giữa sự sống và cái chết ...
Chap 25: Bão
Đúng là đi buôn không coi ngày, cái hôm hẹn giao hàng là một ngày vô cùng u ám, gió giật đùng đùng. Thím nào ở NZ chắc cũng biết gió ở cái xứ này thì nó khủng khiếp như thế nào, có khi đang đi ngoài phố, gió nó giật phát muốn bật ngửa ra sau luôn chứ nói gì đi tàu trên biển. Biển động, mưa lất phất báo hiệu một cơn giông đang kéo tới. Lão J thì đầu to, bướng khỏi phải nói, một hai cứ bắt phải ra lấy hàng cho dù thời tiết có thế nào đi nữa , cả bọn ngán ngẩm nhìn trời mây đen vầng vũ mà thở dài...
Ra khơi được tầm 30p thì mình bắt đầu... ói. Cái kiểu biển động, lại thêm cái du thuyền bé tí, chỉ chở được khoảng 5-6 người, liên tục bị sóng nhồi lên dập xuống. Cảm giác như đang đứng trên một khối sương sa khổng lồ, người cứ bấp bênh, lềnh bềnh, đứng giữ thăng bằng thôi mà khó vãi ra. Mình chịu không nổi, chui tọt vào ngay cabin dưới tàu nằm bẹp 1 đống, trước giờ ko đi biển nên cái bụng cứ lỏng bỏng, mỗi lần sóng nhồi là cứ muốn tuông ra cả mật xanh lẫn mật vàng . Nằm một lúc lâu chẳng biết thời gian như thế nào chắc phải 3-4 tiếng hơn thì bỗng cảm giác yên ắn lạ thường, tàu ko còn tròng trành nữa nên mình cũng lồm cồm bò dậy leo lên khoang ngóng tình hình. Quái, biển mới động ầm ầm đây sao giờ tự nhiên êm re, tuy còn mưa lất phất nhưng chẳng có chút gió giật nào nữa, thôi thì cũng may, đỡ khổ cho cái bao tử . Tàu đi chậm dần rồi ngưng hẳn, đã tới điểm hẹn, phía xa xa là một con tàu chở container to đùng, chắc cũng phải gấp trăm lần cái du thuyền của nhóm. Chiếc tàu tiến tới gần, vẫn không giảm tốc độ có lẽ vị trí của hai tàu cách nhau khá xa, ko cắt đường chạy của nhau nên ko ảnh hưởng đến lịch trình đi chuyển của nó. Chiếc tàu vận tải lướt qua tạo nên mấy cột sóng nhấp nhô, thuyền mình lại tròng trành và cuộc vui với cái bao tử của mình lại bắt đầu .
Từ trên đuôi chiếc tàu kia bỗng có vài bóng người quẳng vài cái phao to đùng, mỗi phao đều đính chặc vào một khối hộp cũng khá to, chắc hẳn là "hàng" đây. Đợi chiếc tàu container rời đi xa, ba lão hộ pháp trên tàu ko nói ko rằng cởi phăng đồ, mặc đồ lặn vào và nhảy ùm xuống biển hướng về phía các gói hàng vừa được thả xuống. Kéo lại gần chiếc du thuyền, mình tưởng các lão ấy sẽ đem hàng lên tàu nhưng ko phải vậy. Tháo các phao ra, lần lượt các gói hàng được 1 lão ôm và lặn xuống đáy thuyền, ở đây có một khoang ngầm thiết kế chỉ có thể được nhìn thấy và mở ra khi có người trực tiếp lặn xuống và làm các thao tác đóng mở thủ công bằng tay. Nếu như chẳng may bị chặn lại và lục soát bởi bảo vệ bờ biển thì cũng ko lo việc bị phát hiện hàng trên tàu. Sau vài đợt trồi lên lặn xuống, tổng cộng 5 gói hàng khá to đã được yên vị trong khoang ngầm, mình liên lạc với lão J và nhóm thuỷ thủ Vn trên tàu container báo cáo việc giao nhận đã hoàn tất. Cả nhóm thở phào và bắt đầu hướng ngược trở về đất liền.
Loay hoay giúp việc lặt vặt trên bong, bông nhưng mình thấy phía xa chân trời mây đen lại vần vũ kéo đến, gió bắt đầu thổi mạnh hơn và biển bắt đầu gào thét. Thôi đúng rồi, từ nãy giờ tàu đang nằm trong mắt bão, như vậy là cả nhóm phải chuẩn bị tinh thần đón một cơn bão khủng khiếp đang từ từ tiến đến gần. Mình vô cùng lo lắng không biết liệu con tàu du thuyền mỏng manh này có đủ sức cầm cự với một cơn bảo to như vậy ko nữa. Thằng L và mấy lão trên tàu la hét um sùm, mở bản đồ và rada tìm kiếm một hòn đảo gần nhất đề tránh bảo, con tàu có vẻ yếu ớt này mà lật thì cả đám chắc làm mồi cho cá mập. Tàu hướng hết tốc lực về hướng một hòn đảo trên bản đồ, tính ra cũng cách khoảng hơn chục hải lý. Với vận tốc như bây giờ thì chắc phải 1 giờ nữa mới tới, cho dù mưa gió giật ầm ầm lạnh buốt mà cả nhóm ai cũng muốn toát mồ hôi, bây giờ là chạy đua với thời gian, tình thế hết sức cấp bách.
Tàu phóng hết tốc lực chừng 30p thì cơn bão ập tới, không thể tránh né nữa rồi, cà nhóm ra sức bấu víu điều khiển con tàu theo đúng hướng đã định. Mình mệt lã, phân vì say sóng, phần vì thể trạng rất yếu sau khoảng thời gian sa đoạ vừa qua nên chỉ biết loay hoay đứng nhìn mà chẳng phụ giúp được gì nhiều, chỉ tổ làm vướng tay vướng chân mọi người . Sóng lúc này đã cao gần 2m rồi. Mỗi lần vỗ vào man thuyền là y như rằng cả con tàu chao đảo như muốn lật úp, mình ko chịu nổi nên chui tót vào cabin, ôm chặt một góc giường mà cầu trời phật. Gió càng lúc càng mạnh, kết hợp với sóng to khiến con tàu mỗi lúc một chao đảo mạnh hơn. Có thể nói bây giờ cả nhóm gần như mất điều khiển hoàn toàn đối với con tàu, mặc cho sóng to gió giật, cả nhóm chui hết vào cabin khoá trái cửa, đúng trên bong không khéo sóng đánh văng xuống biển là xong đời...
Mưa xối xả, con tàu hết nghiên qua trái rồi lại qua phải, nâng lên rồi lại rớt xuống giống như một món đồ chơi trước sự phẫn nộ của thiên nhiên. Ai trong khoang tàu cũng bộc lộ vẻ lo lắng nhưng bây giờ thì chỉ còn cách phó mặc cho số phận. Radio liên tục được sử dụng gọi vào đất liên cầu cứu nhưng giữa con bão thế này, khả năng được cứu hộ là rất mong manh.
Rắc... rắc... rắcccccccc, tiếng thân tàu nghiến lên theo từng đợt sóng làm mình ê buốt hết cả răng. Nhìn qua cửa kiếng thì hỡi ôi, một cơn sóng chắc cao cũng phải hơn 4m đang tiến thẳng về phía mạn sườn tàu, nếu nó đập thẳng vào thì tàu ko vỡ cũng lật ngang. Mình thét lên tuyệt vọng, mọi người cũng đã nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đó, đến lúc này thì ko thể ngồi yên chờ chết được nữa, tuy đã mặc một lớp áo cứu hộ, mình với thêm cái phao tròng vào người và chờ đợi sẵn sàng cho cú va chạm. Ai trong khoang cũng vơ vội lấy bất cứ thứ gì có thể bảo vệ được mạng sống của mỉnh, níu chặt lấy các vị trí cố định và chờ đợi.
Con tàu đột ngột được nâng cao lên, cọtttttttt.... cọtttttttt, tiếng gỗ nghiến vào nhau nghe mà hãi hùng. Nâng lên được một ít, mình thấy mọi thứ bỗng nhiên đảo lộn, vật dụng trong tàu văng tứ tung, tuy đã níu chặt vào các cây cột chắc chắc nhưng vài lão bên kia tàu cũng lộn nhào la hét ỏm tỏi. Thoáng chốc mình treo lơ lửng giữa ko trung, tay bám chặt vào một góc giường, tàu nghiên được một góc 45 độ rồi từ từ lật úp hẳn, quang cảnh chập choạng chỉ còn lại ánh sáng chiếc đèn pin văng nơi góc phòng, đồ đạc văng khắp nơi, nước bắt ào vào khoang...
Mình buông hẳn tay ra, nhắm về phía cửa ra vào nhằm thoát ra khỏi cái hộp chết chóc này nhưng bất lực. Nước tràn vào rất mạnh, đẩy mình bật ngược lại phía sau hết lần này đến lần khác, phen này coi như cầm chắc cái chết rồi . Xung quanh mình thì thằng L chắc gãy tay đang nằm nhăn nhó, mấy lão kia tuy ko bị thương nặng nhưng có vẻ cũng bất lực trước sức đẩy quá mạnh của dòng nước đang ùa vào. Trong lúc hoảng loạn, mình lấy một cái ghế sắt liên tục phang vào ô cửa sổ để phá vỡ nó nhằm thoát thân. Khốn nạn, cái cửa sổ làm bằng kính chịu lực nên dù có phang đến cỡ nào nó vẫn cứ trơ trơ ra ko hề hấn. Mấy lão kia cũng ra sức giúp mình nhưng ko có vẻ gì là ăn thua. Mình vô cùng hoảng loạn, trước đây có nghe ai bảo rằng chết đuối là cái chết đau đớn nhất, cơ thể sẽ bị ngạt từ từ, não sẽ bị tác động của việc thiếu oxi sẽ khiến tâm trí trải qua các trạng thái bức rức hoảng loạn cùng cực, sau khi ko thể nhịn thở được, theo phản xa tự nhiên cơ thể sẽ há miệng để hít vào. Nước sẽ tràn ngập vào phổi, phá vỡ mạch máu và cơ quan phổi và tạo nên sự đau đớn khủng khiếp, sau đó thì từ từ tận hưởng cái chết...
Mình ko muốn chết, nhất là cái chết khủng khiếp như thế, tại sao cuộc đời mới còn yên ổn tươi đẹp, cách đây vài tháng mình còn vui sướng trong vòng tay gia đình mà giờ đây đã phải lần thứ hai đối mặt với tử thần thế này... Mặc kệ sự hoảng loạn của mình, nước vẫn liên tục tràn vào khoang, dâng lên tới ngực, tới cổ... và rồi chỉ còn cách trần một khoảng nhỏ vài phân...
Click links dưới để đọc truyện :
( chap26->30 )
Chia sẻ bài viết Facebook