Chào mừng bạn đến với Wapsite - Chúc Bạn Online Vui Vẻ

Bài đăng mới nhất

Casino ký sự !!! ( chap36->40 )
Tác giả : Sh0cK

Chap 36: Thoát chết

Phẫn uất, bất lực, mình ngồi bệt xuống thuyền bất động. Phải làm gì bây giờ? Chết không được mà sống cũng không xong, tưởng chừng được cứu sống ngay trước mắt mà rồi niềm hi vọng từ từ lướt qua ko thể níu kéo . Điên tiết, mình muốn chảy ùm xuống biển chết mịe cho rồi, lúc đó mình như thằng điên mất hết mọi sự bình tĩnh, nếu như ko có lão B và thằng L cản lại có lẽ mình cũng chẳng còn ngồi đây lúc này mà gõ lóc cóc được nữa.

Trôi dạt trên biển hết ngày này qua ngày khác, mình dần mất hết cảm nhận của thời gian, chẳng biết là đã trên biển bao nhiêu ngày nữa, tính ra chắc cũng hơn cả tháng rồi chứ chẳng chơi, sống sót được đến lúc này có lẽ là một điều kỳ diệu chưa từng xảy ra từ trước đến giờ. Ông trời cũng rất buồn cười, giống như muốn đùa giỡn với mình vậy, có những lúc đói khát cùng cực, không có mưa cũng chẳng bắt được cá, cả nhóm tưởng chừng sắp chết đến nơi rồi thì bỗng dưng thấy có mấy trái dừa khô trôi lập lờ trên biển. Cái loại dừa mọc trên bãi biển, rụng trái xuống để nước biển đưa đi các vùng đất khác nhằm phát tán nòi giống kiểu như Mai An tiêm trồng dưa hấu thả xuống biển vậy á . Nhìn thấy mấy trái dừa như mấy cục vàng, bơi đến vớt lên, dùng báng súng đập ra thì bên trong đầy nước ngọt lịm và cơm dầy cui sướng vô cùng. Rồi có lúc dùng hết cả mồi mà ko bắt được con cá nào, cả nhóm đói meo mỏ thì bỗng nhiên từ đâu có mấy con cá chim bé tí tầm 15cm nhảy loi choi trên biển thế nào rớt luôn vào tàu , vậy là lại có thức ăn và mồi mới. Trải qua những việc như vậy mới thấy suốt cuộc đời mình xảy ra những chuyện hết sức kỳ lạ, ông trời bắt mình chơi một trò chơi quái đản mà không tài nào hiểu được. Có lẽ trước đây mình sống quá bạt mạng, ko biết quý trọng giá trị của cuộc sống nên bây giờ mình đang được dạy dỗ chăng? Cũng chẳng hiểu nổi, tuy có lúc oán trách số phận thậm tệ nhưng đến bây giờ mình vỡ ra được rất nhiều thứ. Cuộc đời không bao giờ bỏ rơi ai cả, nếu còn phấn đấu thì sẽ còn tồn tại, mình chỉ thực sự "chết" khi ý chí của mình "chết" mà thôi, số phận hay "ông trời" không bao giờ bỏ rơi mà ngược lại luôn tạo cơ hội cho ta, điều quan trọng là phải nhận ra và biết nắm giữ lấy nó .

Từng ngày trôi đi, ba người cứ sống lay lắt, mình cảm giác cơ thể chắc cũng sụt hơn chục kg rồi chứ chẳng chơi. Hai người kia cũng gầy sọp hốc hác, cả nhóm như 3 cái thây ma giữa biển khơi. Cái nắng vẫn tiếp tục thiêu đốt như mọi ngày, làn da bỏng nắng cũng dần dần chai sạn trước sự thiêu đốt đó, mình bây giờ đen chả khác gì dân đảo chính gốc . Lại một thời gian dài trôi qua, cuộc sống vẫn tiếp diễn trên cái khoang tàu chật hẹp, mình chỉ có vài việc đơn giản là tìm cách bắt cá và soi xem có dừa trôi gần đó ko. Cho đến một lúc trời không mưa suốt cả tuần, dừa dự trữ trên tàu cũng ko còn, cả nhóm đã nhịn khát hơn 3 ngày rồi, tuy có bắt được vài con cá ăn sống nhưng ko làm dịu đi cái khát cháy cổ . Theo mình biết thì con người chỉ có thể chịu đựng cái khát khoảng 4-5 ngày, có trường hợp cá biệt lâu hơn nhưng rất hiếm, cơn thể héo hắt vì mất nước, môi khô nứt nẻ toát ra chảy cả máu. Lần này thì hi vọng thực sự gần như tắt hẳn, nếu như ko có nước trong vài giờ nữa thì chắc chắn là sẽ chết. Đang quằn quại trong tuyệt vọng thì chợt nghe tiếng động cơ máy tàu, mình đang bị ảo giác chăng? Cả đám đang nằm bẹp dưới sàn tàu vì đuối sức nên ko nhìn thấy gì đang diễn ra xung quanh cả, mình lại vểnh tai lên nghe, đúng là máy tàu rồi, ko lẫn vào đâu được. Mình vùng dậy đạp vào hai người kia ra hiệu tình dậy rồi vẫy tay la hét điên cuồng, ba con người trần như nhộng nhảy loi choi gào như điên mong được nhìn thấy . Xa xa là một chiếc tàu câu cá ngừ đại dương đang chạy vòng quanh chắc đi dò nguồn cá, có vẻ họ đã nhìn thấy tín hiệu từ ba kẻ trần truồng sắp chết nên tiến về phía này. Ôi... cảm giác đúng là được sinh ra lần thứ hai...

Chiếc tàu cá kia đang tiến lại gần thì mình sực nhớ ra một chuyện, cầm hai cây súng len lén quẳng hết xuống biển, họ mà nhìn thấy súng bỏ chạy vì tưởng cướp biển thì bỏ mợ. Sau khi cập vào sát tàu mình, họ hỏi han nhiều thứ rồi cung cấp thức ăn và nước uống, sau đó điện vào bờ báo cáo với nhà chức trách về vụ việc vừa phát hiện. Hỏi lại ngày tháng thì mình mới biết là đã trôi dạt trên biển được 50 ngày , NĂM MƯƠI NGÀY... một con số thật kinh khủng, ko thể ngờ mình có thể tồn tại được trong chừng đó thời gian trong điều kiện ko có gì như vậy. Bởi vì tình trạng của bọn mình ko đến nổi nguy kịch, chỉ là thiếu nước và thức ăn trầm trọng nên thuỷ thủ đoàn quyết định không gọi cứu hộ khẩn cấp mà cho cả nhóm theo đoàn quay trở về cảng ở Fiji, hành trình chắc cũng gần 1 ngày. Mình nghe chữ Fiji mà ngoác mồm ra há hốc lần nữa , đậu mợ, ko lẽ cả đám trôi từ NZ lên đến gần Fiji, chắc cũng hơn cả ngàn km chứ chả chơi. Mình đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, đúng là một chuyến phiêu lưu để đời.

Mượn dt gọi cho lão J, mình kiếm một góc khuất trình bày sơ qua tình hình từ lúc đi lấy hàng, gặp bão rồi choảng nhau với lũ mafia như thế nào, tuôt tuồt tuột cho lão nghe. Nói chuyện dt mới biết rằng sau khi mất liên lạc, lão cũng cho người lùng khắp khu vực nhưng chừa địa phận của mấy hòn đảo kia ra bởi vì lão biết bước vào khu vực đó đồng nghĩa với chết. Không ngờ cả nhóm lại dạt đúng vào cái ổ đó mà còn an toàn thoát ra nữa, thật là kỳ diệu. Lão J hỏi rất nhiều, tuy nhiên khi biết tin thủy thủ đoàn đã báo cáo với nhà chức trách về trường hợp của cả nhóm, lão chửi cho một trận tơi bời, dặn dò cả đám im mồm ko được hé răng ra một chữ, đợi gặp lão ở Fiji rồi sẽ thu xếp. Mình nghe chửi mà uất hết cả người , đệt mịe, sống chết của cả đám ko lo, lo mấy cái chuyện im với chả lặng. Nhưng nghĩ kỹ lại cũng có lý, nếu chuyện này lộ hết ra thì ko chỉ băng của lão gặp rắc rối với cảnh sát mà còn dính đến nhóm mafia cỡ bự trên mấy hòn đảo kia nữa. Bọn nó mà lùng ra thì có mà chết cả lũ, nhóm mình ko chỉ biết bí mật của chúng mà còn đã "luộc" đến 7 người của bọn nó, thù này ko trả thì đâu còn gọi là mafia . Thôi kệ, tới đâu hay tới đó, mình cứ phởn ra, kể chuyện dặn dò sơ qua với hai người kia lời lão J (ko biết từ lúc nào mình đã trở thành leader của nhóm, 2 tên kia đều nghe mình răm rắp ^_^) rồi ăn ngủ, chụp hình lưu niệm với thuỷ thủ đoàn mà đâu biết cái việc bình thường đó cũng mạng lại rắc rối cho mình sau này.

Sau gần một ngày trên biển, tàu cũng cập bến. Đón mình ngay tại bến ko phải nhà chức trách mà là lão J , lão cùng hơn chục thằng hộ pháp đứng trên bờ vừa đợi tàu cập bến là nhảy ngay lên tàu, không chế hết thuỷ thủ đoàn. Cái mợ gì thế, ông aladin này lâu ngày ko gặp lại muốn đánh người hay sao đây . Sau một lúc trao đổi cộng hăm doạ với thuyền trưởng và thuỷ thủ đoàn tầm 7 người, lão lôi đâu ra 3 thằng người đảo đen nhẻm gầy nhom nhìn như sắp chết đói, xem ra còn thảm hơn 3 thằng mình tống lên tàu . Kêu bọn mình kể hết những chuyện đã xảy ra trên biển cho bọn nó nghe để nhớ mà thuật lại với nhà chức trách. Tóm lại câu chuyện được lão dựng lên là có 3 thằng nhóc người đảo ất ơ nào đó tự dưng mơ tưởng một em xinh xắn bên đảo khác nên chôm tàu của ông bà già đi thăm em ấy, xong bị lạc trên biển, chuyện làm sao sống sót suốt 50 ngày thì cứ theo những gì thực tế bọn mình trải qua mà tương vào. Mình nghe qua thấy phi lý bỏ mịe ra mà lão cũng bịa ra được , có cái là J đã vung tiền cho mấy thằng nhóc và gia đình bọn nó nên chắc cũng ko có vấn đề gì với cảnh sát. Thuyền viên của tàu thì vừa được cho tiền vừa bị hăm doạ cắt tiết nên chẳng ai dám hó hé gì. Lão J dặn sau khi cả nhóm rút hết thì thuyền trưởng mới được gọi cho nhà chức trách để bàn giao lại 3 thằng kia đúng như những gì đã báo cáo ngày hôm qua.

Quả thật lão J này cũng khá nhanh trí, dự đoán được mọi thứ có thể xảy ra. Ngay ngày hôm sau, tất cả các kênh truyền thông của NZ lẫn nước ngoài đã giật tít tưng bừng chuyện 3 thằng nhóc bị lạc trên biển 50 ngày được tìm thấy trong tình trạng ổn định và có phần bình tĩnh, được ra viện chỉ sau 1 ngày chăm sóc cho dù bị "đốt" suốt 50 ngày trên biển . Hình ảnh tràn ngập hết các báo, nếu như lão J ko kịp chơi trò trộm long tráo phụng thì chắc có lẽ tụi mafia đã nhận ra cả nhóm và đến phát kẹo rồi . Chuyện duy nhất ko lường được là một thành viên của thuỷ thủ đoàn ko biết vô tình hay cố ý bán tin cho một tờ báo nước ngoài, trong đó lại kèm theo một tấm hình của mình và thằng L lúc trên tàu. Lão J sau khi nhìn thấy trang báo đó thì tái hết mặt, lão ko biết là bọn mình có chụp hình trên tàu. Ngay lập tức J cho quân kéo rốc đi tìm thằng bán tin dằn mặt . Chắc là có hiệu quả nên ko thấy thêm tấm hình nào khác bị lộ ra nữa, có lẽ lão tịch thu và huỷ hết số hình kia rồi.

Mình và thằng L nằm liệt giường gần một tháng sau đó. Da bị bỏng gần như muốn lột hết hoàn toàn, phải chăm sóc đặc biệt bởi bác sĩ riêng của lão J thuê. Tính ra số mình cũng may mắn, lão J cũng ko trách móc gì chuyện số hàng bị mất, mình biết thêm chuyện hai lão Maori còn lại vẫn chưa tìm thấy, có lẽ đã vùi xác dưới biển sâu rồi . Sau cái kinh nhgiệm thập tử nhất sinh để đời đó, mình xin được rút hẳn chân ra khỏi cái "tập đoàn" tội phạm của lão J, chỉ giữ liên lạc bạn bè thỉnh thoảng nhậu nhẹt ăn uông vui mà thôi. Mình quyêt định quay về với chuyện học hành và kinh doanh mà đâu biết rằng cái thương trường đầy dẫy những con người ma mãnh nó còn khắc nghiệt hơn nhiều lần so với việc chống chọi sinh tồn với thiên nhiên hoang dã...

Chap 37: Những điều bí ẩn

Mình hồi phục nhanh hơn thằng L, có lẽ tay của nó bị gãy lâu ngày không được chăm sóc, cộng với việc trải qua thời gian dài lênh đênh trên biển nên thằng ku phải nói là đã chết đến 7 phần, chỉ còn lại 3 phần sống thôi . Dến bây giờ cái tay của nó vẫn còn di chứng, cong cong quẹo quẹo như người bị tật ấy. Một tháng dưỡng bệnh ở chỗ lão J tưởng chừng được nhẹ lòng nghỉ ngơi sau biến cố khủng khiếp vừa trải qua, nhưng thực tế không phải vậy. Trước mắt mình còn rất nhiều việc phải giải quyết, việc mình đột nhiên biến mất hoàn toàn trong mấy tháng liền không liên lạc với gia đình chắc chắn sẽ tạo nên một sự lo lắng không nhỏ, không khéo là bố mẹ đã tìm cách trình báo với cảnh sát về sự mất tích của mình rồi cũng nên . Rồi còn chuyện học hành, trước đây vốn đã rất bết bát vì sa ngã vào cờ bạc, nay mình lại bỏ học một thời gian dài, khả năng mình bị đuổi học cũng rất cao . Trời ơi, càng suy nghĩ càng cảm thấy một tương lai đen tối, một cái thòng lọng đã tròng vào cổ mà chẳng biết gỡ ra bằng cách nào...

Ngoài những dằn vặt về tinh thần đó, mọi chuyện khác đều diễn ra rất bình thường, thậm chí có phần xa hoa hơn mình tưởng tượng. Từ sáng tới tối luôn có người túc trực để phục vụ mọi nhu cầu của mình, từ ăn uống cho tới giải trí (trừ sex với dầu ăn ra nhé ), muốn gì đều được thoả mãn giống như là ông hoàng vậy. Có lẽ lão J cũng có phần cảm kích việc mình góp phần lèo lái cả nhóm thoát chết trở về nên tỏ ra rất ưu đãi chẳng tiếc gì cả. Mọi thứ cứ tiếp diễn êm đềm như vậy cho đến gần 1 tháng sau, khi lớp da bên ngoài của hai đứa dần bình phục, sức khoẻ cũng tốt hơn rất nhiều, thì lão J gọi mình và thằng vào phòng riêng của lão, vẻ mặt rất trầm trọng. Hai đứa nhìn lão như thế cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, lão J rất điềm tĩnh, ít khi nào thấy lão hoang mang như thế nên mình cũng hơi hoảng.

Vừa đặt đít ngồi xuống, chưa kịp nói gì thì lão đã cất cái giọng ồm ồm hỏi sơ qua loa về tình hình sức khoẻ của hai đứa, đại loại mình nghĩ là xã giao trước khi mở đầu một chuyện gì đó nghiêm trọng đây. Sau khi hai đứa nói là đã khoẻ hơn rất nhiều, lão J gật đầu, sau đó ko nói gì, đưa tay mở cái tủ chứa quần áo ra. Loại tủ quần áo này khá to, làm bằng gỗ và được đăt âm trong tường. Lão quơ tay móc hết đống quần áo trong tủ ra, vương vãi khắp sàn nhà , sau khi cái tủ trống hoác lộ ra lưng tủ cũng là một miếng gỗ cùng chất liệu. J đưa tay vào một khe hỡ nơi góc tủ và kéo mạnh, miếng gỗ dường như chỉ ốp nhẹ vào tường nên rơi ra ngay lập tức, lộ ra là cửa của một cái két sắt ngầm ở phía sau. Một vài thao tác diễn ra, lão J mở cái két sắt ra thì bên trong toàn hàng trắng . Quả thật đến lúc này mình nghĩ lão định trả công bồi dưỡng mình vì mấy rắc rối vừa qua bằng mấy bịch này chăng . Lão lấy tay gạt gạt moi móc một lúc thì lôi ra một cái hộp bằng gỗ đen bóng cũ kỹ, chắc có lẽ đồ cổ và chứa thứ gì đó rất quan trọng nên lão J mới dấu kỹ như thế. Đặt cái hộp trước mặt hai thằng, lão nhìn thằng L rồi chậm rãi nói: Đây là cái hộp để lại từ ông già lúc ổng hấp hối, trong đó là các thứ ổng tích góp được trong suốt cuộc đời lăn lộn khắp thế giới từ Nam tới Bắc, Đông đến Tây. Trong đó bao gồm nhiều hình ảnh kỷ vật có cả những thứ làm bằng vàng đúc...

J mở hộp ra cho hai đứa xem, trong hộp đầy những đồ vật linh tinh và rất nhiều hình ảnh trắng đen và màu. Nhìn sơ quan mình rất ấn tượng với bộ sưu tập tuy ít về lượng nhưng lại cao về chất như thế này, ví dụ như vài đồng tiền vàng có lẽ từ thời La Mã, một bản kinh thánh cổ viết tay ố vàng, một con nhân sư loại thường thấy ở các kim tự tháp Ai cập bằng vàng khối to cở nữa bàn tay... nói chung rất nhiều thứ có giá trị, gà mờ như mình mà nhìn sơ qua cũng đã thèm nhỏ dãi . Tuy nhiên lão J có vẻ không hướng sự chú ý của hai đứa về mấy cái món đồ đó, lão moi cuốn nhật ký từ đáy hộp ra, nhẹ nhàng đưa cho thằng L, bảo hai đứa đọc đi rồi sẽ hiểu. Mình chả hiểu cái mợ gì cả, chuyện gia đình hai ông trời con này thì tự xử với nhau đi, lôi mình vào đây chi , ko cho xơ múi gì bộ tính khoe của thôi hả .

Nghĩ vậy thôi chứ mình thấy đây có vẻ là chuyện riêng tư của gia đình lão, ngồi hóng thế này ngại chết được. Mình cười cười kiếm cớ đứng dậy chuồn ra, vừa nhổm đít dậy thì lão J nắm tay giật ngược lại, trừng mắt bảo ngồi xuống đọc với thằng L . Ờ... đọc thì đọc, nhảm shit thế là cùng, mình miễn cưỡng ngồi xuống đọc với thằng kia. Nó giở từng trang nhật ký, mỗi trang là một câu chuyện riêng của cuộc đời ông già thằng L, ông Victor Lancerlot (từ bây giờ sẽ gọi là V nhé mấy bác). Từ lúc thế chiến thứ 2 kết thúc, được cung phụng trong một gia đình hoàng tộc ở Anh, lão V ko thích gò bó và đã tự tách riêng đưa mình vào cuộc sống lang bạt. Ông trở thành một nhà phiêu lưu đích thực, hầu như tất cả những nơi bí ẩn trên thế giớ đều đã có bước chân của ông đi qua. Từ rừng rậm Amazon hung dữ, những di tích của nền văn minh cổ đại Inca, Maya ở Châu Mỹ cho đến Ai Cập với kim tự tháp, Tây Tạng huyền bí cùng những bí ẩn phương Đông... Ông đi rất nhiều, những trải nghiệm từ thú vị có một không hai cho đến dối mặt với bờ vực của sự sống chết đều được lưu lại cẩn thận trong cuốn nhật ký này. Từng trang giở ra như một cuốn phim chiếu châm hấp dẫn không thể nào dứt ra được. Tuy nhiên do không có thời gian để ngấu nghiến hết một lúc cuốn nhật ký đồ sộ này, lão J nói mình với thằng L lướt nhanh đến những trang cuối đi. Lật nhanh đến vài trang cuối, mình lướt qua mấy trang này của cuốn nhật ký đề năm 2012, WTF . Ông già V chết khá lâu rồi mà sao nhật ký vẫn còn cập nhật thế này, email từ dưới kia lên àh, hay cha J này troll đây .

Mình với thằng L ngơ ngác ngước lên nhìn lão J thì thấy lão cười khẩy lắc đầu tỏ vẻ không phải lão viết. Vậy chắc ông V lúc gần đất xa trời troll mấy thằng con đây . Nhìn xuống lại cuốn nhật ký thì thấy mấy trang giấy này cũ lắm rồi, chữ viết dùng cùng một loại mực với mấy trang đầu và vài chỗ cũng loang lổ ố màu, không có vẻ gì mới viết đây. Đọc nhanh một lúc thì tới trang đề thời điểm cách đây gần 3 tháng, trong đó ghi chính xác những thứ sau đây, vì nó tạo lại ấn tượng quá mạnh khiến mình như thuộc nằm lòng luôn (thề ko chém ):
"The storm hit us today. SHIPWRECK. My arm was broken, but lucky the boy saved me. We landed on an island next morning, what a miracle"

"We found other 2 crews member and tried to swim to the bigger island next to us. The sharks came and got away without hurting anyone, thank god. However we had to swim back because the shark took away out floats"

"Some guys tried to kill us. We attempted to escape and adrift in the ocean in the next two months..."

Đệt clgt, vừa đọc vừa lạnh toát cả người. Mấy trang trước thì mình ko hiểu rõ đúng sai thế nào, nhưng mấy trang này thì ko phải nói về thằng L thì là cái khỉ gì nữa . Điêu vl, cha J này muốn giở trò gì đây. Thằng L mặt xanh lét, giở ngược lại mấy trang, rồi giở lên mấy trang đọc ngấu nghiến. Lúc sao nó ngước mặt lên nhìn ông J ko còn một hột máu, lắp bắp hỏi cái này có thật là của ông già nó để lại không? Bởi vì trang cuối cùng của nhật ký để ngày 31/12/2015 (có khi nào tận thế ko ta ^^). Ông J gật đầu rồi nói trước giờ lão cũng chẳng bao giờ đụng vào mớ đồ của ông già, có chăng là lâu lâu kẹt tiền lấy vài món ra bán thôi =.= , mấy hôm trước đang định hốt thêm một mớ bán lấy tiền thì thấy cuốn nhật ký dưới đáy, tò mò lôi ra đọc thì phát hiện ra sự trùng hợp kinh hoàng này. Cả đám ngồi lặng thin, dm ông V này là thầy bói à, chết từ thời tám hoánh rồi mà phán trong nhật ký như phim. Phải chi ông phán thêm chi tiết mấy con ngựa đua thì con cháu đỡ khổ rồi không .

Thằng L, lật lật mấy trang tiếp theo thì thấy chẳng có gì đặc biệt, tuy nhiên tới năm tiếp theo thì là tả cảnh gia đình nhân vật đang đi thám hiểm Ai Cập, đại loại là tìm kho báu cái mợ gì đó . Thôi kệ tía, chuyện kỳ lạ như thế đủ rồi, đọc xong ù ù cạc cạc chẳng thà đừng đọc ngay từ đầu thì hơn. Mình kệ bà hai anh em đó xí xô xí xào gì về cuốn nhật ký đó, cáo mệt rồi lui về phòng, có ngờ đâu đó là mở đầu của một cuộc phiêu lưu mà kể ra khoa học viễn tưởng chẳng thua gì tiểu thuyết cuộc phiêu lưu vào lòng đất ...

Chap 38: Kết thúc và khởi đầu mới

Loáng cái mình đã ở chỗ lão J được hơn 1 tháng, cơ thể đã gần như bình phục hoàn toàn. Thấy ở lâu cũng không tiện, mình xin phép quay về nhà để giải quyết những chuyện rắc rối có thể xảy ra trong thời gian mình vắng mặt. Vừa về tới nhà thì thấy cửa bị niêm phong , đi vòng ra đằng sau nhìn vào cửa sổ thì thấy đồ đạc bị xáo trộn, khắp nơi đầy dấu niêm phong của cảnh sát. Thôi xong, kiểu này chắc chắn 100% ông bà già thấy mình mất tích mấy tháng trời, lo qua nên báo cảnh sát rồi đây . Rơi vào hoàn cảnh này mình cảm thấy bế tắc vô cùng, chẳng biết phải giải quyết như thế nào nữa. Cuối cùng đi đến một quyết định gọi điện thoại về nói chuyện với ông bà già trước rồi sẽ đi trình diện police. Cuộc nói chuyện đầu tiên với gia đình sau hơn 3 tháng diễn ra đầy nước mắt, mẹ mình bắt máy vừa nghe thấy giọng mình đã bật khóc nức nở, mình chẳng nghe thấy một lời nói nào cả, tất cả chỉ là tiếng mẹ khóc. Ôi cái thằng con bất hiếu khốn nạn này, chẳng thể hiểu tại sao mình có thể đối xử được với gia đình như thế. Chẳng thà nghe tiếng mắng chửi thậm chí bị đánh đập thậm tệ còn hơn phải nghe tiếng đấng sinh thành nức nở vì mình như thế kia. Lòng chết lặng, từng tiếng nấc của mẹ như vết dao cứa tan nát con tim, ước gì mình chẳng tồn tại trên cõi đời này, như thế mẹ sẽ bớt khổ hơn biết bao nhiêu.

Bố mình giật máy, giọng rất xúc kích động nhưng ko như mẹ mình. Ông gằn lên từng tiếng: "Mày chết ở đâu mấy tháng vừa rồi? Mày có biết gia đình rối tung lên hết vì mày không? Mẹ mày vì mày mà nằm viện hơn tháng nay, vừa về tới nhà tuần trước mày có biết không? Nếu không phải chăm sóc mẹ mày thì tao đã qua đó tìm và lôi cổ mày về rồi. Tao đã báo với cảnh sát khi nào tìm được mày thì cứ gô cổ lại mà tống lên máy bay về VN, tiền tao chi hết. Đồ thằng con bất hiếu..." Ông già làm cho một tràng khiến mình muốn tắt thở, tuy là bất đắc dĩ nhưng dẫu sao tất cả việc xảy ra cội nguồn đều do cách sống ăn chơi của mình mà ra cả, chỉ biết tự trách bản thân mình mà thôi. Đợi ông già trút cơn thịnh nộ xong, mình phịa chuyện gặp tai nạn cùng thằng bạn bị thương rất nặng, hai thằng phải điều trị mất vài tháng mới khỏi. Gia đình thằng bạn khá giàu nên cho hai đứa điều trị tại phòng khám riêng của bác sĩ tư... Giấy chứng nhận thương tích của bác sĩ thì mình nhờ lão J nói ông bác sĩ viết cho theo ý mình. Đặc biệt dấu nhẹm tất cả những tình tiết liên quan tới mafia và hàng trắng, nếu ông già biết được chắc lên tăng sông rồi bay qua giết mình luôn quá.

Khoa môi múa mép cố gắng thuyết phục ông bà già không lôi mình về lại VN, mình muốn cố gắng phấn đâu lại từ đầu, không thể để mọi thứ dở dang như vậy được. Mình còn sự nghiệp trước mắt, còn S đang phấn đấu cật lực và chờ đợi ngày hội ngộ với mình nữa. Nếu bây giờ quay trở về VN xem như mọi thứ trở lại số 0, mình không cam chịu viễn cảnh như thế. Thiết tha van nài ông già cho mình cơ hội để sửa sai, chuộc lại lỗi lầm, cuối cùng thì cũng khiến hai đấng sinh thành siêu lòng. Mình nhẹ nhõm một phần, xem như qua được một của ải khó khăn. Sau đó mình trình diện police, báo rằng đó chỉ là hiểu lầm trong gia đình, ông già cũng gọi qua nói đỡ cho mình nên họ gỡ bỏ lệnh phong tỏ và tìm kiếm mình, cuộc sống dần trở lại nề nếp cũ.

Nói thêm về việc học. Kết quả học tập quá bết bát trong vài năm liền, mình rớt không biết bao nhiêu là môn học, cộng thêm sự vắng mặt của mình trong suốt kỳ học vừa rồi, trường đã quyết định đình chỉ học mình trong vòng 1 năm . Việc học bị đình chỉ, mình chỉ còn biết dựa vào cái công ty của S để lấy xin visa làm việc trong thời gian bị đình chỉ nếu như ko muốn bị tống cổ về nước vì hết hạn visa du học sinh. Thời gian sau đó mình lao đầu vào việc kinh doanh của công ty, học hỏi nhiều thứ hơn chứ không thờ ơ như lúc trước nữa. Tuy nhiên ông trời đôi khi cũng trái khoáy, lúc mình nỗ lực học hỏi và thay đổi thì việc kinh doanh của cty không được thành công lằm, cả thế giới đang bước vào cuộc suy thoái kinh tế khiến tình hình kinh doanh chung của cty rất ảm đạm. Trong giới kinh doanh quảng cáo thì người mẫu rất quan trọng, nếu không có người mẫu độc quyền nổi tiếng thì rất khó cạnh tranh với các cty khác. Mà muôn thuê người mẫu độc quyền nổi tiếng thì quá đắt đỏ, mình quyết định cử vài gà nhà đi thi "NZ next top model" với hi vọng lăng xê được máy em lên để PR cho cty. Kết quả là rớt chỏng chơ , mình đúng kiểu gà mờ, không quen biết, không kinh nghiệm về cái ngành này như S mà cứ lao đầu làm ẩu nên thất bại liên tục. Việc kinh doanh ngày càng bết bát, khách hàng lần lượt quay lưng bắt tay với các cty cạnh tranh khác. Mình đứng trước viễn cảnh đẩy công sức tiền bạc của S vào bờ vực phá sản.

Thời gian đó phải nói là rất suy sụp, trước giờ mình luôn rất lạc quan, ngay cả chuyện sống chết của bản thân cũng không làm mình lo lắng như lúc này. Gánh nặng của việc kinh doanh thất bại một lần nữa đẩy mình vào con đường cờ bạc rượu chè bê bết, lấy cái say để quên đời, đúng kiểu lý luận của những thằng bạc nhược... Cty không có khách hàng, ko có việc gì để làm, mình lại đâm đầu vào cờ bạc, nó giống như một căn bệnh nan y, không thể nào trị dứt được. Có cố gắng lắm thì cũng chỉ có thể đè nén nó được một lúc mà thôi. Đến khi có cơ hội nó lại bùng phát dữ dội hơn và nhấn chìm mình trong cái cảm giác đam mê bên những lá bài. Không có nguồn thu nhập, bản thân lại nghiện ngập bài bạc, cuộc đời lại tiếp tục không lối thoát...

Một buổi sáng thức dậy, nhìn xung quanh mình chỉ toàn là vỏ rượu bia như mọi ngày, cái làm mình sửng sốt nhất là S đang ngồi bên cạnh giường nhìn mình ngủ, mắt ngấn lệ. Trơi ơi, em làm gì ở đây, ở cái chỗ nhơ nhớp như thế này. Mình xấu hổ không biết để đâu cho hết, trước giờ mình cố gắng dấu nhẹm tất cả mọi chuyện bê bết của bản thân với S, nhưng có lẽ tình hình cty như thế kia làm em lo lắng mà quay về chăng? Đối mặt với em trong tình trạng như thế này minh chỉ ước gì có cái lỗ nào đủ to để nhảy xuống lấp lại cho đỡ xấu hổ. Vậy là mình đã làm cho cả hai người phụ nữ quan trong nhất trong đời khóc, mẹ mình và S. Cả hai đều có một điểm chung là vì lo lắng xót xa cho mình mà rơi lệ, một thằng chết dẫm như mình đâu xứng đáng để được như thế .

S ở lại bên mình một thời gian ngắn, tuy nhiên nó giúp mình cân bằng lại rất nhiều. Em khoe những thứ đã đạt được, tuy nó càng khiến mình tủi thân hơn nhưng bù lại càm thấy rất hãnh diện vì người mình yêu, quyết tâm lại dâng trào. Không lẽ một thằng đàn ông lại thua kém người yêu về khoảng phấn đấu như thế, mình không làm chỗ dựa cho S được thì ko lý nào lại dựa dẫm vào em như vậy. Mình hết sức khuyên nhủ S quay trở lại Mỹ, vì một thằng như mình mà làm ảnh hưởng đến sự nghiệp là không đáng. Tính ra em chỉ ở lại bên mình được đúng một tuần nhưng thực sự đã làm thay đổi hoàn toàn con người bạc nhược của mình kể từ lúc đó. S lại ra đi, một lời hứa hẹn từ đáy lòng mình là nếu như không thay đổi được bản thân thì sẽ không bao giờ xứng đáng được nhìn thấy S lần nữa.

Thời gian sau đó, mình giải thể cty theo như thống nhất với S, em đã tin tưởng giao tất cả lại cho mình muôn làm gì thì làm, và mình cũng ko thể phụ lòng em được. Cố gắng thu hồi tối đa những gì có thể, mình gom góp số vốn còn lại mở một tiệm bánh Pizza nho nhỏ, những ngày đầu chỉ có một mình với 1 người phụ việc, mình quần quật đúng nghĩa như chó, từ sáng tới tối không lúc này nghỉ tay, có khi ngủ luôn trong tiệm cho tiết kiệm thời gian. Cho đến bây giờ thì mình đã mở rộng được thành chuỗi cửa hàng, không phải quần quật như trước nữa nhưng những ngày đầu tiên khắc khổ vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí của mình, khiến mình ko bao giờ lơi là dính dáng đến cờ bạc và nhất là cái casino chết tiệt kia nữa.

Quay trở lại thời gian chờ đợi giải thể và rao bán cty quảng cáo, mình có đôi lần qua lại với thằng L và biết được rằng hai anh em nó vẫn đang nghiên cứu cuốn nhật ký bí ẩn kia. Tuy là cuốn nhật ký có vẻ như tiên đoán được các sự việc sắp xảy ra với hai anh em nó, nhưng mọi thư viết rất chung chung, nếu như chưa trải qua thì cũng khó lòng mà biết chính xác được sự việc xảy ra cụ ở thể đâu và như thế nào. Một hôm thằng L với ông J gọi mình qua nhà lão để nhậu, ừ thì đi, ăn nhậu vui vẻ thì mình cũng chẳng từ chối bao giờ. Khi qua đến nơi, sau màn ăn uống bét nhè, đầu óc hơi lâng lâng thì hai anh em nó lại lôi tuột mình vào phòng, mở cuốn nhật ký ra và cho mình xem một trang, trong đó viết như thế này:

"The boy found a map, we need to follow him. A huge treasure is waiting for us in Egypt"

Ờ , nghe hấp dẫn đới, rồi sao? Mình quay qua hỏi hai anh em kia: "Map đâu?". Thấy hai anh em nó nhìn mình lom lom, "Map đâu?" lão J hỏi ngược lại mình. Map cái củ cải chứ map toàn hỏi cắc cớ giỡn mặt, mình muốn phát cáu với hai anh em dở hơi này. Trong cuốn nhật ký ghi "the boy" thì ai biết ám chỉ người nào đâu. Thằng L bật lại: trong mấy trang trước có ghi the boy tức ám chỉ mày cứu tau lúc đắm thuyền, giờ lại lập lại thì ko phải mày chứ là ai, map của tao đâu??? Đậu moá giỡn dai vl , nó nói cũng co lý nhưng mình lám khỉ gì có cái map nào, mông thì có chứ map thì miễn . Đang xỉn mà bị troll kiểu này chắc chút có quánh nhau quá, mà quánh nhau thì mình... chết chắc với hai ông thần kia hehe. Nói vậy thôi chứ cũng cố lần mò trong cuốn nhật ký xem có gợi ý gì không, tuy nhiên tất cả chỉ có thế, ko còn gợi ý gì thêm về cái map cả. Lôi trong đống đồ lưu niệm ra xem coi có thư gì gợi ý được không, chỉ có mỗi con nhân sư là có chút liên quan đến Ai Cập nên mình cứ cầm con nhân sư bằng vàng mân mê liên tục. Con nhân sư này được điêu khắc khá tinh xảo, bằng vàng đúc nên cũng khá nặng, nhìn quanh thì chẳng thấy có chỗ nào có thể dấu giấy tờ gì được cả. Mình quẳng qua cho hai ông kia coi thì cũng như mình chẳng tìm được gì.

Tiếp tục soi ky một lần nữa, mình nhìn thấy phần tiếp giáp ở phía đuôi của con nhân sư có vẻ không dính khít liền với đít nó . Lấy tay khụi khụi vặn vặn một lúc thì chẳng thấy xi nhê gì, mệt bở hơi tai. Suy nghĩ nát óc một lúc thì chợt nảy ra sáng kiến, bảo lão J kiếm cho mình cái đèn cầy, thắp lên. Giơ đít con nhân sư hơ trên lửa một lúc thì đúng như mình suy nghĩ, cái đuôi từ từ cong lên để lộ ra một cái lỗ (đít). Thì ra cái đuôi làm bằng một loại kim loại khác bọc với vàng ở bên ngoài, khi để tiếp xúc ở nhiệt độ cao thì hai thứ kim loại giãn nở khác nhau sẽ kéo cái đuôi cong lên. Lấy cây nhíp khều khều trong cái lỗ, mình moi ra được một tấm da cuộn tròn, trải ra thì to bằng lòng bàng tay. Trong tấm da vẽ chi chít cấu tạo của một kim tự tháp cùng các lối vào và mổi bật ở giữa kim tự tháp là một phòng có hình vẽ một cái hòm được mạ bằng một lớp vàng rực rỡ.

Thoả mãn với cái khám phá đó, mình ngồi cười sản khoái, HA HA HA... HA HA HA ... quay qua nhìn hai anh em nó đắc ý, miệng vẫn còn ngoác ra cười thì thấy hai ông thần đó hết chúi mũi vào cuốn nhật ký rồi ngước lên nhìn mình. HA Ha ha h......a....... HẢ??????? sực nhớ ra trong đó viết là hai lão kia phải theo mình đến Ai Cập, ko lẽ mình phải đi chuyến này nữa sao Dính vào hai anh em này thì toàn là rắc rối, lần nào cũng toàn nguy hiểm đến tính mạng nên mình cũng chẳng ham. Hết thằng L năn nỉ tới lão J hăm doạ, cái mặt mình đần thối ra, chằng biết làm thế nào, thôi thì cũng đang rảnh, làm một chuyến cuối xem sao, biết đâu có kho báu thật thì đổi đời mấy lúc .

Miễn cưỡng đồng ý với một điều kiện lão J phải cho mình mượn cuốn nhật ký để nghiên cứu chi tiết hơn các tình tiết trong đó. Lão cũng đồng ý ko quên dặn mình phải giữ kỹ cẩn thận vì nó là manh mối duy nhất. Đêm hôm đó đọc ngấu nghiến từ đầu cuốn nhật ký, mình mới rõ được vì sao lão V lại có được cái khả năng tiên đoán đáng kinh ngạc như thế...

Chap 39: Nhân quả

Ấn Độ năm 1953,

Khoát trên người một bộ quần áo đầy bụi bặm, chàng trai Victor đã lang bạt gần như khắp mọi ngóc ngách ở châu Mỹ và châu Âu, giờ đây chàng ta đang dồn hết bầu nhiệt huyết hướng về châu Á huyền bí. Điểm dừng chân đầu tiên ở cửa ngõ châu Á mà Victor lựa chọn đó là Ấn Độ. Với tính cách thích khám phá và tìm hiểu những thứ mới mẻ, chàng ta quyết tâm lê bước khắp mọi hang cùng ngõ hẻm để thoã mãn trí tò mò. Điều ấn tượng nhất ở đất nước này đối với chàng là có rất nhiều tôn giáo và tín ngưỡng. Khắp nơi nơi, từ đường phố cho đến những tu viện nguy nga đều có các nhân vật tự xưng là tu sĩ với đủ mọi "chức danh" đức cao vọng trọng. Đương nhiên ở cái nơi vàng thau lẫn lộn, với một nền tảng kiến thức được giáo dục khoa học từ nhỏ, V chẳng mảy may chú ý với các vị "thần thánh" này. Đối với chàng bọn họ chỉ ngang hàng với bọn lừa bịp đường phô ở quê nhà, lừa phỉnh những người nhẹ dạ chỉ để kiếm vài đồng bạc lẻ sống qua ngày mà thôi.

Trong thâm tâm của V, chỉ có những cấu trúc đền đài vĩ đại, những kỳ quan thiên nhiên hùng vĩ hoặc nhân tạo được thiết kế nên bởi các khối óc thông minh xuất chúng. Chàng tôn sùng những giá trị được tạo dựng bởi kiến thức khoa học và khinh thường các yếu tố tâm linh huyền bí. Một tháng trời ròng rã, đa số các danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất của đất nước này đều có dấu chân của chàng bước qua. Ngày cuối cùng theo hành trình của V ở Ân Độ, chàng dừng chân trước ngôi đền Gujrat hùng vỹ nhưng không kém phần thiêng liêng. Sau một vài vòng tham quan, chàng quyết định cất bước rời khỏi đất nước này để hướng xa hơn tới những vùng đất thú vị khác. Đang cất bước, bỗng một tiếng gọi trầm ấm vang lên khiến chàng khựng lại ngay tức khắc "Victor...". Quay người lại với ánh mắt tò mò, V nhìn thấy một vị tu sĩ ăn mặc không khác mấy với những người chàng đã tiếp xúc trước giờ ở khắp nơi trên đất nước này, những con người tự xưng mình là thần thánh một cõi...

Vị tu sĩ già này có ánh nhìn rất khác lạ, gương mặt già nua nhưng đôi mắt như của thanh niên đang tuổi đôi mươi, vô cùng tinh anh và minh mẫn. V không thể thoát khỏi được ánh mắt hút hồn ấy, từng bước tiến lại gần tìm hiểu vì lý do nào mà người này lại biết và gọi tên mình. Vi tu sỹ già mỉm cười cất tiếng nói ôn tồn bằng thứ tiếng Anh rất sành sõi: "đấng tối cao sai ta đến đây dẫn lối và soi sáng cho cậu". Ngán ngẩm trước những lời huyễn hoặc tương tự như những thứ chàng đã nghe không biết bao nhiêu lần từ bọn người lừa bịp, V mỉm cười lắc đầu định quay đi. Đột nhiên, chàng cảm thấy một thứ như ma lực dữ dội dâng trào trong cơ thể, đầu muốn đi mà chân không thể nhất bước, cứ vậy chàng đứng như trời trồng trước ánh mắt và nụ cười như khiến con người mụ mị đi của nhà sư già.

Ông ta cất bước, chàng ko hiểu tại sao nhưng vẫn ngoan ngoãn bước đi theo sau như một chú bé chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân. Đến một gian phòng nhỏ của tu viện, ông sư già mời chàng ngồi xuống và cả hai bắt đầu một cuộc nói chuyện vô tiền khoáng hậu, khai sáng cái trí óc trần tục của V giúp chàng mở rộng tầm nhìn hơn về cái thê giới rộng lớn xung quanh. Vị tu sĩ nhìn thẳng vào mắt V, không hỏi bất cứ điều gì và bắt đầu nói. Ông kể rõ vanh vách hoàn cảnh xuất sứ, cha mẹ anh em, những việc V đã trải qua trong quá khứ, từng lời ông nói ra khiến V như quên mất cả chính hơi thở của mình. Chàng cảm thấy choáng ngợp, ko thể nào có một người biết rõ tất cả những thứ về mình như vậy, người này là ai? vì sao ông ta lại nắm rõ về mình như thế? Sao một lúc kể ra vanh vách quá khư của V, nhà như lại nói về dự dịnh và tương lai của V. Thật sự chàng ko tin vào tai mình nữa, người ngôi trước mặt mình chắc chắn có thể đọc được suy nghĩ hoặc nhìn thấu tương lai và quá khứ. Tự khắc từ đáy lòng, như một bản năng tư nhiên, chàng vô thức gập người và quỳ lạy vị tu sĩ, người mà mới trước đây còn bị chàng khinh bỉ, chỉ bằng một vài lời nói đã xoay chuyển hoàn toàn con người vốn ương bướng như V.

Vị tu sĩ già mỉm cười tự giới thiệu mình không phải thần thánh gì cả. Tất cả những gì ông nói ra đều từ kiến thức chiêm tinh học được đúc kết và truyền thụ lại từ hàng ngàn năm về trước. Vị sư già giảng giải rằng con người ai cũng sống trong cõi luân hồi, có chết rồi cũng sẽ có tái sinh, những thứ ta làm trong kiếp trước là nhân thì chúng ta sẽ nhận lại được quả cho những kiếp sau. Tuỳ theo mức độ khác nhau mà sự tái hiện nhân quả cũng ứng hiện vào từng kiếp không giống nhau, giống như ta ném một quả bóng lên cao, tuỳ theo mức độ mạnh nhẹ khác nhau mà nó sẽ rơi ngược trở lại ta nhanh chậm tương ứng. Mỗi cái "nhân" được tạo ra sẽ phản chiếu lên các vì tinh tú, mỗi cá nhân, mỗi hành động xảy ra tại một thời điểm sẽ có sự phản chiếu tương ứng mạnh yếu khác nhau. Sau một thời gian tuỳ vào mức độ nặng nhẹ của cái "nhân" từ kiếp này và có thể cộng dồn từ nhiều kiếp trước nữa, nó sẽ quay lại tạo thành cái "quả" ứng vào chính người đó. Chiêm tinh học là một môn học huyền bí mà người thông thạo có thể "nhìn thấy" hoặc "cảm nhận" được sự phản xạ đó mà dự đoán những sự việc đã xảy ra và sắp xảy ra với từng người cụ thể.

Ở khắp nơi trên thế giới đều có các nhà chiêm tinh học, nhưng người đời gọi họ bằng nhiều tên gọi khác nhau, có thể là phù thủy, thầy bói v..v... nhưng về bản chất họ đều có cùng một lối chiêm nghiệm các vì tinh tú tương tự nhau. Điều này có thể thấy qua sự đúc kết của người phương Đông với các bản lá số tử vi, tuy nhiên người chiêm nghiệm qua các lá số này cũng chỉ cố gắng nắm bắt những cái cốt lõi chung chung bên ngoài, nếu có khả năng tìm tòi và đi sâu học hỏi thì họ mới có thể đạt đến cảnh giới cao hơn nhiều như vị tu sĩ này đây và hàng ngàn nhà thông thái đang ẩn dật khắp các nơi khác trên thế giới. V bị mê hoặc vào từng lời nói của nhà sư già trước mặt, giờ đây đứng trước một khối kiến thức huyền bí mà ông chưa từng biết đến, trí tò mò cộng ước muốn khám phá càng lúc càng thôi thúc ông gắn bó học hỏi nhiều hơn từ vị sư kia. Và thế là ròng rã mười năm tiếp theo, V dần dần không chỉ lãnh ngộ được kiến thức chiêm tinh học uyên bác mà còn thông suốt biết bao nhiêu điều huyền bí khác nữa. Từ giã người thầy mà nhờ cơ duyên ông đã gắn bó suốt mười năm của cuộc đời, V lại tiếp tục cuộc hành trinh khám phá thế giới, mỗi bước chân, mỗi sự việc ông trải qua đều được lưu giữ lại trong cuốn nhật ký của cuộc đời...

Christchurch 21/02/2011;

Hôm nay mình đi gặp một đối tác thương lượng chuyển nhượng lại quyền sở hữu và tất cả tài sản của công ty. Sau môt ngày dài thương lượng mệt mỏi, mình nằm dài ra trong khách sạn, mở tivi xem mà trong đầu vẫn liên tục suy nghĩ về chuyên đi với hai anh em lão J sắp tới. Visa hai người kia thì xong nhanh rồi, chỉ còn mình vì là người VN lai đang du học nên làm visa đi Ai Cập bị khó dễ mất thời gian đủ kiểu, nhiều khi cũng thấy bị phân biệt đối xử như vậy mà tủi thân vô cùng . Cả nhóm đi mà chẳng có mục tiêu gì cụ thể, chỉ dựa vào cuốn nhật ký có các trang ghi rất ngắn gọn, gần như mỗi tháng chỉ có một hai dòng cho những sự kiện đặc biệt và cũng rất mơ hồ khó đoán. Ví dụ như tháng 2 này trong đó chỉ ghi một dòng:

"We feel shaking, our crew member need help"

Quả thật đọc chẳng hiểu nó ám chỉ cái gì cả, càng nghĩ càng mệt, mình lăn ra ngủ mai còn dậy sớm đi thương lượng tiếp . Sáng hôm sau tiêp tục họp hành đến gần trưa, mình tranh thủ chạy qua văn phòng của ông bác sĩ riêng của lão J ở toà nhà CTV. Lão bác sĩ này phải nói là giàu vãi lọ, chắc nghề tay trái là làm bác sĩ riêng cho dân mafia nên tiền nhiều khỏi nói, lão có đến 3 văn phòng ở 3 thành phô lớn nhất NZ là Auckland, Wellington và Christchurch. Tạt ngang qua tầng 4 lấy bản copy cái giấy xác nhận "thương tích" để làm hồ sơ chuyển trường xuống đây với cái lý do sức khoẻ ko tốt nên kết quả học hành trước đây bê bết . Mình định rải hồ sơ xin nhập học ở vài trường khác nhau luôn để có gì ai nhận thì mình vào ngày, khỏi phải đợi 1 năm cấm túc của trường cũ . Cầm tập hồ sơ trên tay đợi thang máy, nhìn đồng hồ gần 1h kém rồi đói bụng rã rời. Vừa bước vào thang máy thì nhận được dt của thằng L hỏi han vụ visa, chắc hai anh em no nóng ruột lắm rồi đây . Thang máy đóng lại, đang chạy o o xuống gần đến tầng trệt thì... RẦM RẦM RẦM... Cả người mình chao đảo ngã lăn quay trong thang máy. Dường như cả tòa nhà đang rung lên dữ dội, điện tắt, thang máy ngừng hoạt động, mình nằm bẹp dí dưới sàn hai tay ôm đầu, nghe rõ tiếng ồn khủng khiếp của gạch đá rơi vỡ. Toà nhà sụp xuống chôn vùi toàn bộ mọi thứ trong đống đổ nát với hàng ngàn tấn gạch đá...

Chap 40: Khởi hành

Động đất, một chuyện xảy ra quá đỗi thường xuyên và bình thường ở NZ. Cũng như các nước quốc đảo ở Thái Bình Dương như Indo, Philippine, Nhật bản... NZ hình thành từ các đợt trồi sụt phun trào của các khe nứt gãy, đáy biển nâng lên tạo thành các nhóm đảo chính và nhỏ. Cả nước NZ nằm trải dài trên vài đường đứt gãy địa chất không ổn định và liên tục có các cơn rung chất xảy ra hằng ngày ở khắp nơi. Tuy nhiên địa chấn mạnh như cái thứ vừa xảy ra là rất hiếm và đa phần tâm chấn nằm ngoài biển. Lần này nó diễn ra rất mạnh, tâm chấn nằm ngay trong đất liền nên mức độ tàn phá khá cao. Cả toà nhà CTV rung lắc mạnh rồi không chịu nổi chấn động đã đổ sụp xuống chôn vùi vô số sinh mạng bên dưới trong cơn rung chấn khinh hoàng.

Nằm kẹt trong thang máy, nghe rõ tiếng gạch đá rơi ầm ầm xung quanh và ngay trên nóc, xung quanh bóng tối đặc quánh không một chút ánh sáng càng kiến nỗi sợ hãi dâng lên gấp trăm ngàn lần. Cơn rung chấn qua đi, tiếng rơi vỡ cũng đã chấm dứt, không thấy bị cục gạch nào bay trúng mình vội dùng hai tay quơ quào xung quanh xác định tình hình xem thang máy có bị đất đá đè sụp chưa, may mắn là xung quanh trống trái, như vậy mình vẫn an toàn trong cái hộp kín này. Móc điện thoại ra thì thấy vẫn có sóng, liền gọi ngay lập tức 111 cho cứu hộ yêu cầu giúp đỡ khẩn cấp. Xác định là mình vẫn còn may mắn hơn khối người giờ này có lẽ đang bị đè bẹp dí dưới hàng ngàn tấn gạch đá, mình chỉ ngồi hi vọng chờ cứu hộ đến có lẽ sẽ thoát.

Xung quanh tối đen, giác quan giờ chỉ còn lại thính giác đang hoạt động hết công suất, vểnh tay lên chờ đợi để nghe ngóng từng tiếng động của đội cứu hộ. Tuy nhiên tất cả những gì dội lại chỉ là các tiếng nổ nhỏ lép bép, chắc là chập điện, nghĩ tới đó mình đứng phắt dậy tránh dựa vào các chỗ kim loại trong thang máy. Nếu như quả thật có chập điện dính vào thang máy, mà mình thì lại không rành về khả năng thiết kế cách điện của hệ thống như thế nào, nhỡ đen nó giật cho phát thì chỉ có giãy bạch bạch rồi nghẻo thôi . Ngồi chờ đợi một lúc thì bắt đầu nghe tiếng người hò hét, cứu hộ đến rồi, mứng quớ, không phải khổ sở trần ai như biết bao nhiêu lần súy chết trước đây, mình mừng thấp thỏm xem như ông bà thương tình đỡ cho ko biết bao nhiêu là kiếp nạn

Nghe tiếng cứu hộ đào bới mãi mà vẫn có vẻ như còn xa tận đâu đâu, mình bắt đầu sốt ruột vô cùng. Dưỡng khí trong thang máy chắc cũng có hạn, không biết nếu bị kẹt như thế này thì dưỡng khí đủ để thở trong bao lâu nữa, đứng chờ đợi mà cứ nhấp nhổm không yên . Bỗng dưng mình cảm giác có cái gì đó ướt ướt rớt xuống đầu, một giọt... hai giọt... tóc tóc tóc... n giọt bắt đầu chảy xuống liên tục Chết mịa rồi, cái thang máy bị hở ở trên đầu, nước ở đâu tràn vô liên tục ngập đầy dưới chân, giờ mà ko chết vì điện giật chắc cũng toi vì ngộp nước Móa, đã sợ chết đuối vãi linh hồn rồi mà sao cứ bị vậy hoài nè trời, ko lẽ kiếp trước lỡ tay nhấn thằng nào chết chìm nên giờ cứ bị quả báo kiểu này liên tục . Đầu óc căng như dây đàn, đã vậy thằng L bắt đầu gọi liên tục hỏi tình hình, dm dt để dùng lúc khẩn cấp chứ đâu phải để tám lúc chết đến đít thế này . Chửi loạn xa rồi cúp máy, gọi lại cho 111 gào lên kể lể tình hình thì họ thông báo đang có cháy lớn ở khu vực toà nhà bị sụp, bắt buộc phải xịt nước chữa lửa hi vọng đẩy nhanh tiến độ cứu hộ. Thôi tèo, bọn nó quyết định hi sinh bỏ mặc mình chết ngộp để đánh đổi cơ hội cứu nhiều người hơn rồi . Đến nước này mình không tự cứu mình được thì chỉ biết bóp trym tự sát để khỏi phải đối mặt cái cảnh chết ngộp...

Dùng hai tay chẹt vô khe cửa thang máy mình nạy mạnh, nó khít quá chặt nên không len được các ngón tay vào giữa hai khe, không có thế nên nạy toạt hết cả móng mà chẳng thể suy chuyển gì. Mà cho dù có nạy ra được chắc có lẽ bên ngoài cũng không có lối thoát, mình đang đi trong hầm thang máy thì bị dừng giữa chừng, có lẽ bên ngoài chỉ là bốn bức vách bao bọc . Cách này không ổn rồi, nước vẫn cứ tiếp tục dâng lên càng lúc càng cao, chẳng mấy chốc đã gần đầu gối, bọn ngoài kia mà xịt nước tầm 30p nữa thôi là mình chết chắc. Chẳng còn thời gian sợ sệt điện giật nữa, nếu có điện rò ra thì đã theo nước chích mình như cá nãy giờ rồi, lựa thế mò mẫm leo tót đứng lên cánh tay vịnh hai bên, mình với được tới cái trần thang máy, cũng may cha me đẻ ra tương đối cao ráo, tay lại dài nên ko gặp khó khăn trong cái khoảng này (tự PR phát ). Theo trí nhớ của mình thì các thang máy hay có các lỗ thông lên trần để tiện việc bảo trì và sữa chửa cap, do đó mình cố gắng hết sức đẩy mạnh vài chỗ trên trần hi vọng nó sẽ thông lên được bên trên. Vì chỗ đứng rất hẹp, không có điểm tựa để bấu víu nên trượt chân té liên tọi, đau điếng nhưng vẫn ngay lập tức lồm cồm bò dậy thử tiếp, bây giờ mỗi giây tiết kiệm là sự sống còn, không có thời gian để than thở.

Sau một hồi loay hoay thì cũng cảm nhận được một góc của thang máy có thể nâng lên được một chút. Tuy nhiên có lẽ vì đất đá rơi đè lên nên mình ko thể nâng nó lên ngay được. Co mình lại, búng như tôm trên tay vịnh, nhảy lên tung chưởng vài lần vào cái chỗ đó mình cảm giác mỗi lần nhảy lên đẩy là nó nhích thêm được một chút, chắc là đất đá rơi lên không nhiều nên có thể cố vài lần nữa là mình đội đước nó lên hẳn luôn. Mỗi lần nhảy lên rồi rớt xuống sàn, mình cảm nhận được mực nước dâng lên rất cao rồi, chẳng mấy chốc mà đã sắp đến eo, nếu không khẩn trương lên, nước dâng cao hơn tí nữa qua ngang tay vịnh thì sẽ trơn trượt và tạo lực cản khiến việc nhảy lên là rất khó khăn thậm chí bất khả thi . Gồng mình làm thêm vài phát nữa, nắp thang máy bật tung, ánh sáng tràn vào khiến mình loá hết cả mắt. Đệt, hoá ra mình ko bị cả toà nhà đè như tưởng tượng, chỉ là nó đổ sụp ngang qua ngay bên cạnh, thang máy của mình là chỗ tiếp giáp giữa phần bị sụp và mảng còn nguyên của toà nhà . Thôi đúng là trong cái rủi có cái may, mình mừng thầm nhảy phóc lên bám vào trần thang máy và leo lên, luồng lách qua vài cục đá rơi rớt xung quanh, mình trèo được ra ngoài, xung quanh là quang cảnh như toà tháp WTC trong vụ 11/09. Cả một phần toà nhà 6 tầng giờ chỉ còn lại là đống gạch vụng, không biết bào nhiêu con người đang nằm dưới đống gạch đá này, liêu có ai may mắn thoát ra như mình ko? Chỉ biết cầu mong và hi vong thương vong sẽ ở mức tối thiểu .

Thoát ra khỏi khu vực đó trong tình trạng không bị trầy xướt gì đúng là một phép màu, và cũng bởi vì không bị thương gì nên nhảy ngoài tránh chỗ cho cứu hộ và cấp cứu dành hết tâm sức làm việc cứu người. Đứng hóng bên ngoài mới thấy cái sự thương tâm của thảm hoạ này, một số người bị kẹt bên trong có lẽ nấp đâu đó dưới gầm bàn liên tục gọi điện ra ngoài cho cứu hộ. Mình đứng gần khu chỉ huy cứu hộ nên nghe rõ mồt một tiếng người trực tiếp nghe điện thoại và chỉ đạo tại hiện trường. Các nạn nân sống sót qua cơn đổ sụp của đất đá giờ đây đang kêu gào trước sự tấn công thiêu đốt của lửa, một số khác lại khổ sở với mực nước cứu hoả đang khiến họ bị ngộp . Quả thực là quá hỗn loạn, lực lượng cứu hộ đang lâm vào tình trạng bế tắc hoàn toàn, cứu ai bây giờ và cứu bằng cách nào? họ vô cùng bối rối. Thảm hoạ qua đi đem theo sinh mạng của 115 người, trong đó có hơn 70 sinh viên quốc tế đang học tiếng anh trong trung tâm ngôn ngữ ở tầng 3 . Thê thảm hơn là có một đoàn học sinh người Nhật hơn 20 chục em vừa qua được hơn 2 ngày, chưa kịp làm gì đã vùi xác nơi đất khách quê người. Một số em còn kịp gọi về khóc lóc với bố mẹ nơi quê nhà trước khi ra đi mãi mãi càng khiến câu chuyện trở nên xé lòng mỗi khi nhắc đến. Mỗi bước chân mình đi qua, lại chứng kiến sự ra đi của biết bao người, nó làm mình cảm thấy sự ưu đãi của ông trời, khiến mình quý trọng cuộc sống hơn bao giờ hết. Mình tự nhủ rằng sự tồn tại của bản thân trên đời cho đến lúc này chắc chắn là phải có một lý do nào đó, phải làm hết sức để cho sự hiện diện của mình có ý nghĩa. Để sau này khi nằm xuống, ta có thể mỉm cười với đời là đã sống và chiến đấu hết mình, và khi ta ra đi sẽ không bao giờ nuối tiếc vì bất cứ thứ gì cả.

Thoát khỏi cái địa ngục đó, mình qua trở về Auckland ngay lập tức. Những kiếp nạn vừa qua tuy liên tục đẩy mình đối mặt với cái chết, nhưng cũng trui rèn tình chịu đựng và khả năng xoay sở của mình rất nhiều. Đến lúc này, mình tự tin là cho dù bất cứ khó khăn thử thách nào, nếu cố gắng hết sức thì mình sẽ vẫn vượt qua được . Vài tuần sau, cầm tấm passport với Visa nhập cảnh Ai Cập trên tay, mình cùng hai anh em lão J, ba người tiến bước vào một cuộc hành trình vô tiền khoáng hậu chỉ với một manh mối đầu tiên duy nhất là dòng chữ ngắn củn trong quyển nhật ký cùng bức phát hoạ nguệt ngoạc khu vực các kim tự tháp:

"Night fall, We shall begin our journey from the top off hidden pyramid"
(Tạm dịch theo yêu cầu của vài bác: "Màn đêm buông xuống, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc hành trình từ đỉnh của ngọn kim tự tháp bị ẩn giấu")

(Mình không được giữ cuốn nhật ký, lại làm biếng tự vẽ lại cái phát họa nên lấy luôn bức hình vẽ lưu niệm mua tại Ai Cập cho mấy bác dễ hình dung, nó cũng tương tự và thậm chí còn chi tiết hơn bức phát hoạ của lão V)

Click links dưới để đọc truyện :
( chap41->45 )
Chia sẻ bài viết Facebook

Chuyên Mục Blog

Xem nhiều nhất