Chap 6: Lạc
Lủi thủi cuốc bộ mà không có định hướng rõ ràng. Mình chỉ đi theo quán tính, theo con đường mà mình nhớ mang máng lúc xe taxi chở mình từ nhà vào khu trung tâm. Có một sự thật mà lúc đó mình không biết, đó là khoảng cách từ casino về tới khu mình ở là khoảng 30km (đường chim bay ), còn thực tế nếu đi lòng vòng theo đường quốc lộ thì còn xa hơn nữa cộng với việc rất nguy hiểm vì trên highway bọn nó toàn đóng ~ 100km/h và rất ít thậm chí không có lane dành cho người đi bộ.
Đi được một lúc tầm hơn 1h, mình đã dần ra khỏi khu trung tâm, nhà cửa bên đây nói chung cũng rất rộng rãi và thưa thớt nếu như ra xa khỏi khu trung tâm, đất rộng người thưa mà. Đi trên highway rất sợ, cũng may trên tay cầm được tấm map xin được ở i-site (đại loại như nơi cung cấp thông tin cho khách du lịch, ở NZ thì thành phố nào cũng có ít nhất 1-2 cái i-site để khách du lịch liên lạc xin thông tin), mình quyết định đi đường tắt (đường chim bay), băng qua 1 ngọn đồi nhỏ, sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Quyết định này suýt nữa trở thành tấm vé một chiều một đi không bao giờ trở lại, bây giờ nghĩ lại vẫn còn hãi hùng.
Mình tả sơ một chút về mô hình phân bố dân cư của NZ. Khu trung tâm đô thị thì họ chỉ sử dụng làm văn phòng, khu mua bán và làm business, tuyệt đối không sử dụng làm mục đích nhà ở bình thường. Dân cư thì sẽ ở ngoài rìa trung tâm và các khu đô thị lân cận, và đặc điểm của NZ là đồi núi rất nhiều, thông thường xung quanh các khu dân cư thường hay có các ngọn đồi hay núi được quy hoạch sử dụng làm công viên, vô cùng rộng lớn, bên trong các khu vực này thường được sử dụng làm đường chạy bộ tập thể dục hay đơn giản là di dạo ngắm cảnh cho người dân. Mình thấy có đường mòn, cũng có vài người chạy bộ khu vực bên cạnh nên cũng yên tâm rảo bước tiến vào khu rừng trước mặt.
Thời tiết lúc này đang chuẩn bị sang đông nên cũng hơi lạnh tuy mình đã mặc đến 3 lớp áo, tuy nhiên không khí lạnh ẩm ướt trong rừng lại làm mình cảm thấy dễ chịu đi chút ít, giúp nguội bớt cái đầu nóng vì vừa thua sạch túi. Càng đi lên dốc mình càng thấy đường mòn nhỏ lại ôm sát vào sườn núi, phong cảnh đẹp cực kỳ. Lang thang vừa leo dốc vừa ngắm cảnh, mình chợt giật mình vì thấy con đường mòn càng lúc càng nhỏ lại, ôi cái đệch ko lẽ đường cụt , nãy giờ lội bộ trèo lên tụt xuống cũng gần 30p ko lẽ quay ngược lại . Cú ko chịu được, nhưng dẫu sao đường vẫn còn phía trước, dọc theo vách núi, hi vọng không phải là ngõ cụt như mình nghĩ, vẫn tiếp tục rảo bước tiến về phía trước.
Xoẹttttttt, mình dẫm vào lớp lá mục, bên dưới chắc là lớp đá đầy rong rêu mà mình ko nhìn thấy được. Trượt một phát từ giữa ngọn đồi xuống dưới dốc, rơi tự do....1s...2s...3s... mình kinh hoàng tìm bất cứ thứ gì có thể bấu ví được nhưng chỉ là vô vọng. Bộp, mình đáp xuống một bụi cây rậm rạp, bên dưới là lớp lá mục cũng khá dày, mình bắt đầu... lăn tiếp xuống dốc, cũng may xung quanh có nhiều cây, vừa trượt mình vừa bấu víu vào các gốc cây xung quanh nên tốc độ cũng giảm dần, xước hết cả tay nhưng lúc đó hoảng quá rồi nên chẳng thấy đau gì cả . Sau một lúc lăn lộn hên sao ko bị đập đầu vào đâu ko thì toi cmnr, mình đáp xuống một khu vực giống như cái lòng chảo, xung quanh toàn cây cối rậm rạp, tuy trời còn sáng nhưng ánh mặt trời khó khăn lắm mới len xuống đên khu mình nằm. Nhìn lại thì 2 tay xước hết cả, rướm đầy máu, một chân bị lật sơ mi, chắc là bong gân, ko thể đứng dậy nổi. Rờ vào túi thì ôi thôi, cái dt rớt đâu mất tiêu, trong đầu bắt đầu hoảng loạn, thời tiết ở NZ ban đêm nhất là mùa đông lanh cực kỳ có thể xuống dưới âm vài độ C là chuyện thường, ban ngày mà mình mẳc 3 lớp áo còn thấy run cầm cập, nếu như kẹt ở đây thì mình e rằng ko thể qua khỏi đêm nay. Nỗi sợ hãi tràn ngập, mình bắt đầu gào lên, hi vong rằng có ai đó nghe được và đến trợ giúp....
Chap 7: Tuyệt vọng.
Sợ hãi, bấn loạn, tuyệt vọng, đó là tất cả những gì đang diễn ra trong đầu, mình liên tục gào thét với một hi vọng có một ai đó vô tình đi ngang qua và nghe được. Mùa đông ở NZ trời tối rất nhanh, từng tia nắng tắt dần theo thời gian, bóng tối đang chậm rãi trùm lấy mọi thứ xung quanh mình. Quả thực tình cảnh của mình lúc ngày là ngàn cân treo sợi tóc, người ta hay nói giành giật, chay đua với thời gian để cứu lấy sự sống, nhưng nó chỉ đúng khi bạn được hỗ trợ và giúp đỡ của người khác. Giờ đây, trơ trọi giữa một khu rừng vắng, ngay cả việc đứng dậy đi lại cũng khó khăn thì mình giành giật, chạy đua với thời gian cho dù bằng niềm tin thì cũng gần như vô vọng .
Kêu gào khản cổ, tiếng mình tắt dần kéo theo đó là hi vọng mong manh được giải thoát lụi tàn, mình đã khóc. Có người nói con trai khóc lóc là yếu đuối, mình cũng công nhận điều đó, mình cũng chưa từng khóc cho dù đối mặt với bất cứ khó khăn gì đi chăng nữa, bởi vì mình biết bên cạnh mình lúc nào cũng có sự hỗ trợ từ mọi người xung quanh. Nhưng giờ đây, thứ mình đối mặt là ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, đơn độc và thân thể đầy thương tích, thử hỏi ai có thể kìm được dòng nước mắt, dẫu sao khóc cũng chỉ là bản năng trong mỗi con người, giúp họ giải tỏa trạng thái bức bối của tâm lý. Mình đã khóc như thế, khóc rất nhiều, hình ảnh bố mẹ, gia đình liên tục ùa về càng khiến mình thổn thức và nức nở nhiều hơn...
Sau một thời gian ngắn nữa, trời tối hẳn, mình không nhận thức được thời gian nữa (mình có thói quen không đeo đồng hồ, chỉ xem giờ bằng điện thoại). Tuy nhiên sau khi khóc một trận đã đời, mình cũng lấy lại được môt chút bình tĩnh, bây giờ vấn đề lớn nhất bây giờ là làm sao sống sót qua khỏi đêm nay, chống chọi với cái lạnh cắt da cắt thịt đang từng chút một len lỏi vào mọi ngóc ngách của cơ thể mình. Đêm trong rừng nó khủng khiếp lắm các bác ạ, ko một chút ánh sáng nào lọt được tới chỗ của mình cả, giơ bàn tay 5 ngón lên trước mặt mà cũng chẳng thấy được tay của chính mình.
Tự an ủi bản thân mình, dầu sao mình vẫn còn may mắn vì ở NZ không có rắn và muỗi, ít ra cũng còn đỡ hơn các chú bộ đội ngày xưa phải chống chọi với rừng thiêng nước độc, rắn rết côn trùng bọ xít đầy chất độc còn khổ hơn gấp trăm lần. Mình vơ vội lá khô xung quanh, gom thành một đống to, chui tọt vào đó với hi vọng giữ được chút nhiệt cho cơ thể (quả thật lúc đó ước gì mình có cái quẹt gas, đốt đống lửa lên sưởi ấm, không khéo có người thấy được tưởng cháy rừng kéo đến thì sướng, tiếc rằng mình ko hút thuốc ). Cơ thể đầy thương tích và mỏi mệt, mình lim dim định thiếp đi, đột nhiên sực nhớ đến các bộ phim tư liệu về các vận động viên leo núi bị mắc kẹt trên đỉnh Himalayas, nếu như lỡ thiếp đi là coi như không bao giờ tỉnh lại được nữa. Một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng, mình cố gắng hết sức mở mắt ra và chống chọi lại cơn buồn ngủ, mình phải thức, mình phải sống để còn gặp lại gia đình nữa chứ .
Soạt, soạt... Tiếng động vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, mình giật bắn người. Trong đầu ánh lên tia hi vọng mong manh nhưng cũng kèm theo một nỗi sợ hãi mơ hồ. Mình hét lên "HELLO?????, ANYONE THERE??????", không một câu trả lời, không lẽ mình bị ảo giác chăng? Trong đầu đang vô cùng hoang mang với vô số câu hỏi thì tiếng động đó lại vang lên, gần chỗ mình hơn lúc trước, soạt, soạt, soạt....
Chap 8: Hồi sinh
Không gian tĩnh mịch, cái lạnh cắt da thịt và bóng tối bao trùm càng làm nỗi sợ hãi nhân lên gấp bội. Mình có thể nghe được từng âm thanh vang lên từ chính cơ thể của mình, tiếng hơi thở, tiếng tim đập dồn dập, mình cố hết sức dùng mọi giác quan để nắm bắt cái thứ gì đó đang tiến dần về phía mình. Hai tay giờ đây đang vô cùng đau nhức, các vết thương liên tục nhói đau. Cái lạnh tê buốt càng khiến mình dường như mất điều khiển hoàn toàn tứ chi của cơ thể, bây giờ cho dù có là cài gì tiến tới mình đi nữa thì cũng chỉ biết nhắm mắt mà chịu trận vậy.
Thơi gian như ngừng trôi, từng giây trôi qua chậm chạp chỉ khiến cho nỗi sợ hãi tăng lên tột cùng. Cái âm thanh đó giờ đây lại vang lên dồn dập hơn, không ngắt quãng nữa, loạt soạt, lạo xạo... tiếng lá khô vang lên đều đặn, hướng thẳng đến chỗ mình đang nằm....
MIEOOOOOOOO, Cái lồng gì thế này, wtf đệt mợ con mèo hoang làm bố mày sợ vãi cả ra quần nãy giờ. Khổ thân cái hoàn cảnh của mình như lúc bây giờ mà cũng phải phì cười một tiếng, cái con mèo mắc ôn chắc nghe tiếng mình gào từ chiều giờ nên tò mò chạy lại xem đây mà. Thôi thì lời kêu cứu của mình ít ra cũng có sự đáp lại, tuy chỉ là một con mèo nhưng ít ra cũng làm mình thấy an ủi phần nào. Trong bóng tối hai mắt con mèo nhìn chập chờn, nếu như ko nghe tiếng của nó trước thì chắc mình cũng được một phen thất kinh. Mình chu mỏ gọi nó nho nhỏ, con mèo sau một lúc chần chừ cũng tiến lại phía mình một cách thân trọng. Cố dùng hết sức, mình lấy tay vuốt ve nó một chút rồi ôm vào lòng, ôi sao mà ấm áp thế, nhớ hôm qua cũng ôm một em mèo trắng trẻo xinh đẹp, phải mất cả 200$ cho 1h mà sao cái cảm giác ấm áp nó chẳng bằng 1 góc so với con mèo hoang này . Con mèo cũng dạn, nó ko nhảy ra khỏi tay mình mà nằm yên cho mình vuốt ve (tự nhủ nếu qua khỏi kiếp nạn này thì mình sẽ nuôi nó suốt đời ), nó nằm với mình đến giữa đêm thì một sự kiện bất ngờ khác lại xảy ra.
"Ôi khi bên em thơ ngây, mà dằn lòng đừng nói ra, nghe con tim trinh nguyên vương tình sao chất ngất..." Tình đơn phương, đúng là tình đơn phương rồi (bài này đang hot thời đó ), bản nhạc chuông dt của mình vang lên trong đêm tối ko lẫn vào đâu được. Mình mừng quính, quên cả đau đớn ngồi bật dậy, 1 tay ôm con mèo lết từng bước về phía tiếng nhạc chuông dt cầu mong sao nó đừng tắt vội để mình còn kịp định hướng. Mình cắn răng lết mà như chạy về phía tiếng nhạc, mặc kệ qua quẹt liên tục vào cây cối xung quanh vì ko thấy rõ đường. Kia rồi, ánh sáng mập mờ của chiếc điện thoại trên triền dốc, vừa lúc đó thì nó vụt tắt. Mọi thứ lại bao trùm trong không gian tĩnh mịch, ko ánh sáng, ko tiếng động. Mình hít một hơi thật sâu, bình tĩnh xác định phương hướng rồi tiến từng bước một mò mẫm về phía chiếc dt. Mình ko phải đi nữa mà là bò, vừa bò vừa dùng tay quơ xung quanh cố gắng tìm kiếm chiêc dt thân yêu (tay kia vẫn ôm con mèo ). Sau một lúc loay hoay vẫn ko cách gì tìm được thì chợt ánh sáng lại bùng lên, cách mình tầm 1 bước chân. Tút tút (low battery) đậu moá, cuộc đời sao mà khốn nạn thế ko biết sao lại sắp hết pin ngay lúc này . Mình chộp lấy cái dt, run run bấm ngay 111 số điện thoại khẩn cấp và trình bày sơ lược tình hình cho một anh trực tổng đài, mình ko dám nói nhiều, chỉ nói là đi dạo gặp nạn ở khu vực xyz và dt sắp hết pin, làm ơn đến giúp nhanh nhất có thể.
Sau đó anh trực tổng đài cho mình một số dt, bảo là chuyển sang nhắn tin cho đỡ tốn pin, 5' update thông tin cho họ 1 lần. Sau này mới biết là họ sử dụng tính hiệu phát đi từ điện thoại của mình đến cột thu phát tín hiệu gần nhất, sau đó tính toán ra vị trí của mình rồi lập tức cho chó nghiệp vụ và trực thăng tới cứu nạn. Mình năm đợi khoảng 30p sau thì nghe tiếng chó sủa um trời, ánh đèn pha sáng loá mà mừng muốn rơi nước mắt, thế là sống rồi, kể ra cũng còn may mắn, nếu như dt của mình bị vỡ trong lúc rơi hay hết pin ngay lúc nói chuyện với police thì ko biết số phận của mình sẽ ra sao .
Vài phút từ lúc nghe tiếng chó sủa, các nhân viên cứu hộ đã xuất hiện (tí nữa thì mấy con chó thịt mất con mèo của mình ), mình được chăm sóc sơ cứu nhanh rồi cho lên ngay trực thăng đên bệnh viện, không quên ký gửi lại con mèo cho mấy chú police . Thế là ngày thứ 2 của mình kết thúc mà có phần còn hoành tráng hơn cả ngày thứ thất.
Chap 9: Phục thù
Lần đầu tiên trong đời được đi trực thăng, quên cả đau các thím ợ . Cảm giác hơi sốc hơn so với máy bay thường và đặc biệt là ồn vãi cả lọ, cái cánh quạt nó xoay tao ra âm thanh muốn điếc tai, may sau một chú police đi kèm thấy mình nhăn nhó biết ý nên đeo cho cái headphone nên cũng đỡ ồn . Bay chừng 10p là đáp xuống bãi cỏ sát bên bệnh viện Auckland City hospital, mình lúc đó mình nhìn loáng thoáng thấy cái tên của bệnh viện là "National Women hospital", trong đầu nghĩ "Bỏ mợ, ko lẽ gấp quá nó cho mình vào bệnh viện phụ sản ". Cũng may cái đó chỉ là cái tên, trong bệnh viện có đủ các khoa cho đủ mọi loại bệnh nhân.
Bác sĩ đẩy mình vào phòng chụp X quang các kiểu, làm xét nghiệm đủ thứ. Phải nói nằm viện ở đây sướng gắp trăm lần ở VN, chế độ bảo hiểm tốt, bác sĩ lại hết sức nhiệt tình và thái độ phục vụ cũng vô cùng lịch sự, mình có cảm giác đang ở khách sạn chứ chẳng phải nằm bệnh viện nữa . Nằm lại bệnh viện một đêm, mình cũng tranh thủ chợp mắt được một chút, quá đuối rồi . Sáng hôm sau kết quả cho thấy mình chỉ bi chấn thương phần mềm và có thể ra viện ngay lập tức. Mình vừa bước ra khỏi bệnh viện, trong lòng còn nghĩ vẫn vơ làm sao về nhà thì 2 chú police cao to, đen, ko biết có hôi ko đã ập tới đứng hai bện mình . Thôi xong, chuyện gì nữa đây mẹ ơi. Thì ra các chú mời mình về đồn để lấy lời khai, tại sao mình lại ở nơi đó, vào thời điểm đó... vân vân và vân vân... Sau một lúc trình bày đi lạc rồi bị té các kiểu, mình ký vào biên bản rồi được 2 chú police hộ tống về tận nhà .
Một tuần sau đó, mình chỉ loanh quanh ở nhà, lo việc nhập học và một số thủ tục lặt vặt khi mới sang. Khá là bận rộn nên mình cũng ko nhớ gì đến cái casino nữa . Cuối tuần rãnh rỗi, đúng như ông bà mình hay nói: nhàn cư vi bất thiện, mình lại bắt đầu tơ tưởng đến cái casino . Không cưỡng lại được cái suy nghĩ đó, mình lại lọc cọc khăn gói lên Sky tower, lần này ko quên mua vé xe bus khứ hồi, lỡ như có cháy túi thì cũng ko đến nỗi thê thảm như lần trước .
Dự định là không đốt quá nhiều tiền vào cờ bạc nên mình chỉ đem theo 200$, đủ để chơi mỗi thứ một ít cho đỡ ghiền. Nhắc đến lại càng buồn, đúng là cái trò đời, bài bạc nó cuốn mình vào một cái vòng xoay mà ngay cả những người từng trải nhất cũng phải lao đao huống chi một thằng con trai mới chập chững vào đời như mình. Ngày hôm đó là một ngày đáng nhớ nhất cuộc đời của mình, và cũng là sự khởi đầu cho sự sa ngã không phanh của vòng xoáy tiền tình tù tội .
Chap 10: Jackpot và những trò đời
Bước vào casino, trong lòng không tự tin như lúc trước và mình cũng xác định là chỉ chơi cho vui, cho đỡ "ghiền" nên không có máu me ăn thua cho lắm. Cũng bắt đầu bằng việc chơi Black Jack, chỉ chơi 10$ 1 ván và đặt chỉ tiêu là quyết tâm thua hết 50$ thì nghỉ . Quả thật là trời không phụ lòng người, mình thua 50$ trong 5 nốt nhạc đầu tiên. Đậu móa đúng là một sự khởi đầu không gì đẹp hơn .
Thôi dẹp Black Jack, ko chơi nữa, mình lang thang qua chỗ chơi xí ngầu và mấy bàn domino. Cái trò domino này thì mình chịu ko tài nào hiểu được, chỉ toàn bọn chinese chơi, mỗi thằng vài con cờ domino xếp xếp rồi so bài với nhau, mấy thím nào xem phim cò bạc của HK thỉnh thoảng cũng thấy bọn nó chơi đấy. Đứng xem gần 15p chả hiểu cái khỉ gì cả, thôi ko chơi cái này, tiền đang ít, vào thử thì chỉ có mà cháy túi sớm, mình chuyển sang chơi xí ngầu.
Nói sơ qua xí ngầu thì đa phần mọi người hay nghĩ tới chơi tài (tổng điểm 3 con xúc xắc lớn hơn 9) xỉu (tổng điểm <= 9). Trong casino thì nó có nhiều loại cửa đặt hơn, nào là chẵn lẻ, một đôi .... và tỉ lệ chung cao nhất là 1 chung 180 (hình như thế, lâu qua ko nhớ chính xác) cho ngừoi chơi nào đặt trúng cửa 3 con giống nhau treble (phải chính xác nhé, ví dụ 5 5 5 hoặc 3 3 3), còn đặt cửa 3 con giống nhau bất kỳ thì tỉ lệ chung giảm xuống còn 30 hay 40 gì đó. Nhìn thì cũng dễ chơi, mình lại quyết định trích 50$ ngân sách ra chơi trò này. Lúc đầu đặt tài xỉu, tạch .... đặt chẵn lẽ, tạch .... đặt ..... tạch tạch tạch .... . Ôi clgt, hôm nay ra đường ko xem ngày hay sao mà đen vl vậy ta . Còn 10$ trong ngân sách 50$, mình chán ngán quẳng luôn vào khu treble, con chip rơi trúng ô 5 5 5, tạch nốt nhanh đi rồi trả dép bố đi chơi chỗ khác. Ngán ngẫm nhìn xung quanh xem chơi cái gì tiếp theo, bỗng nhiên nghe cả bàn ồ ồ ồ ........... Thằng dealer giở cái hũ ra, là 5 5 5 các thím ạ Vãi cả linh hồn, đúng là lên voi xuống chó, lúc cầu từng $ lẻ ko được, lúc chán nản chuẩn bị phủi đít đi thì lại trúng to. Thằng dealer xếp cho chồng chips 1,800$ trước anh mắt ngưỡng mộ của các anh giai khoai to và ganh tị của các chị gái xinh xắn đáng yêu , cuộc đời lại tươi phơi phới trước mắt mình.
Rủng rỉnh chips trong người, đi 1 vòng casino nữa, mình dừng chân tại một khu đông nghẹt dân chinese, phải nói 90% là dân chinese, 10% còn lại là các người chơi châu Á khác, chỉ có lèo tèo vào chú tây trong khu này. Trò gì mà tui chinese chơi đông vậy ta? Lò dò vào trong tìm hiểu, thì ra là Baccarat, một lọi bài kiểu như bài cào của dân VN mình. Trên bàn có 2 ô player và dealer, người chơi sẽ lựa chọn player thắng hoặc dealer thắng và đặt cược vào đó. Cái sẽ chia bài và tính điểm, 9 nút là cao nhất, thấp nhất là bù. Nếu hai bên hoà điểm nhau thì hoà tiền, ko ai thắng hoặc thua (nếu người chơi cược vào ô hoà thì sẽ được chung gấp 8 lần). Đại loại là thế, mình nghe bon chinese kháo nhau trò này tỉ lệ ăn thua với casino gần như là 50/50, khá là công bằng nên bọn nó chơi trò này đông lắm. Mình nhìn cũng thích, nhưng bựa cái là mình hơi bị ghét chinese, ở NZ mà xung quanh toàn nghe tiếng TQ nhức đầu ko chiu được, vậy là quyết định đi ra, quay trở lại trò Caribbean Poker (lý do mình thích trò này tuy tỷ lệ thắng của casino cao hơn rất nhiều là vì nó có jackpot, lỡ một ngày đẹp trời trúng phát là lên hương luôn )
Hôm nay cuối tuần, người chơi cũng khá đông, mình vẫn phải đứng xếp hàng chờ lượt chơi, nhìn lên cái bảng điện tủ Jackpot đã là 168,000$, thèm nhỏ dãi ra ). Đứng quan sát một lúc, thấy bàn mình đang đợi chơi có một chú Kiwi (người NZ da trắng hay gọi là Kiwi, dân đảo thì đặc trưng gọi là Maori) khá là vui tính, nói cười chọc ghẹo các chị em suốt ngày (ậu mợ, chơi ko lo chơi, toàn giỡn, vái trời cho thua sớm để bố mày vào chơi ). Đợi thêm một lúc nữa thì cũng có chỗ cho mình ngồi vào bàn, ngồi bên trái của chú Kiwi đó. Rút kinh nghiệm của lần trước, mình ko dám chơi to, chỉ giớn hạn 20-30$ là tối đa cho một ván (tuy trong túi cũng cầm gần 2k nhưng lần này già hơn, khôn hơn chút rồi ). Bài cũng ko đến nỗi quá xấu, mà cũng phải nói chắc là đang hên từ lúc thắng 1,8k bên bàn xí ngầu, ván nào bài cũng có 1 hoặc 2 đôi, tuy thỉnh thoảng cũng bị cái đè, nhưng phần nhiều là mình lớn hơn cái nên ăn cũng kha khá. Ngồi chơi bắt chuyện với chú Kiwi, chú ấy tên là Lancelot, Sir Lancelot (chắc là dòng dõi quý tộc gì bên nước Anh qua đây định cư, NZ trước đây là thuộc địa của Anh nên người Anh qua đây sống nhiều lắm), chú ấy lớn hơn mình 2 tuổi, từ đây xin được gọi bằng Lan cho nó tiện. Lan cũng khá thân thiện, nói chuyện một lúc nó đã mời mình một chai ken gọi là kết bạn. Mình cũng xã giao, vừa chơi vừa uống với nó hết 1 chai thì mình mời lại nó 1 chai khác, bắt đầu chuyển sang chế độ nhậu nhẹt . Hai thằng nói chuyện khá hợp gu, nó với mình đùa với nhau là nếu như ai trúng jackpot dù lớn hay nhỏ thì cũng phải chia cho thằng kia 10% gọi là tiền xe pháo , hai thằng bắt tay deal khá là vui vẻ. Chơi tầm 30p thì nó chợt có dt, mà quy định casino bên đây là ngồi chơi bài ko dc nghe dt nên nó phải đứng dậy ra ngoài để nghe, vậy là ván đó mình cầm bài của nó và thằng ngồi kế bên cầm bài của mình, đại loại là dịch sang trái 1 tụ.
Mình cầm 5 lá bài nặn nặn, mình thích nhất là nặn bài, no mang đến cho mình cảm giác rất kích thích mà cho đến bây giờ, cho dù đánh bài vui với mấy đứa bạn cũng ko bỏ được cái thói quen đó. Mình năn từng con một, con đầu tiên là J rô, tiếp theo là A rô, Q rô, K rô... Mình đổ mồ hôi tay, toàn thân bắt đầu thấy lạnh lạnh, ngước nhìn thằng Lan dang nói chuyện dt rồi nhìn lên cái bảng điện tử, tim mình đập tưng bừng, không khéo nó văng cả lên bàn mất . Tay run run cấm mấy con bài, mình năn con bài cuối, nặn từ bên hông, kéo từ từ từng chút một, hình ảnh đầu tiên "lú" ra là RÔ, ván này cầm chắc thùng rồi, phê phê mình nhích thêm một chút nữa, 4 chấm thẳng tắp hiện ra. Ôi kiểu này chỉ có thể là 9 rô hoặc 10 rô thôi, mình chỉ còn cách 160k$ 1 lá bài nữa thôi ...
Không đủ can đảm nặn tiếp, mình úp bài lại rồi để lên bàn, để mặc cho số phận quyết định. Chút nữa con dealer nó tự giở bài mình ra rồi sẽ hay, mình mà tự mở ra, dù 9 hay 10 thì mình cũng ngất cmnl . Dealer mở bài của nó ra trước, vừa mở ra, cả bàn 7 ngườii chơi ngay lập tức gào lên thất thanh.....
Click links dưới để đọc truyện :
( chap11->15 )
Chia sẻ bài viết Facebook