Chào mừng bạn đến với Wapsite - Chúc Bạn Online Vui Vẻ

Bài đăng mới nhất

[Tình yêu giết người] Tự Truyện : Linh Hồn ( chap6->10 )
Tác giả : Spirit_Love3

Chap 6 : Plan

Phàm là giết người hay cua gái nó đều có điểm chung. Là phải tìm hiểu rõ về người đó. Tôi hiểu rõ nên cả ngày nay tôi ngồi lục tung cái facebook của thằng ranh kia để tìm kiếm info về nó. Để nắm hết các khả năng có thể xảy ra. Tôi lần lượt ghi chép lại mọi thứ về nó : sở thích, học hành, khả năng, gia đình v..v.... Đặc biệt quan tâm về các mối quan hệ. nó tên là Trần ****** **** Khoa. Hiện đang là Du học sinh Singapore. Thời gian này đang là quãng thời gian về nước nghĩ xã hơi chờ học tiếp Đại Học, nó qua đấy dc 1 thời gian nhưng chỉ để học Anh văn và thi vào trường đấy. Hiện đang relation ship với 1 người cũng ở Sin.

Xem xét qua các mối quan hệ thì nhận thấy gia đình nó khá giả, ba đang làm giám đốc phòng cháy chữa cháy ở Quận X. Còn mẹ cũng đang là trưởng phòng hành chính. Có vẻ khá căng đây. Dẹp qua hết thì thấy đám bạn bè nó cũng toàn dân ăn chơi bù khú. Toàn hình vào bar hút hít các kiểu. Đây cũng là 1 mấu chốt quan trọng cho tôi. Ghi chép hết Info về nó. Tôi gọi điện qua bên cung cấp dịch vụ Hosting để hỏi mua 1 cái VPS nhưng hiện tại bên đó toàn bán VPS Việt Nam thế nên kế hoạch của tôi bị phá sản lần 1

Tôi lần mò theo các đường dây Underground rồi tìm hỏi mua 1 cái VPS có địa chĩ và dãy IP xa lắc xa lơ đâu đâu gần khu vực Mỹ Latinh. Giá thuê 3 tháng là 600 ngàn. Khá chác nhưng không sao.

Đảo xe vài vòng tôi tấp vào chợ mua 1 lọ nước. 1 bộ quần áo mới, găng tay và 1 số thứ liên quan khác. Không quên Mua 2 cái cần câu rồi chạy xe ra về...
Liên lạc với thằng Ân và bảo nó 2 ngày nữa ra Quận 8 chờ tin tôi. Nó okie nhiệt tình rồi cúp máy.


Đêm nay..Tôi sẽ làm việc đó ngay tại phòng net này.

Tạch...Tạch...Tạch..Tạch..Tiếng đồng hồ nấc lên từng nhát như cứa vào tai tôi. Tôi đi đi lại lại trong quán net. Đang chờ hết khách để có thể làm việc đấy. 7h rồi 8h rồi 9h thời gian trôi qua lâu như chưa từng được lâu. Cho đến khi đồng hồ điểm 10h30 cũng là khi người khách cuối cùng bước ra khỏi quán. Tôi nhanh chóng kéo cửa lại khóa cẩn thân rồi mở máy tính lên.

Check qua email thấy dịch vụ đã gửi cho tôi Info của cái VPS tôi đặt mua lúc chiều. Nhanh tay vào Remote Desktop tôi nhập User/pass rồi log vào VPS. Sau khi kiểm tra đầy đủ thông số IP cũng như Info về chiếc VPS ấy để đảm bảo IP của nó là đủ xa. Tôi bắt đầu log vào...1 cái facebook clone mà vẫn ko quên bấm Ctrl + Shift + N để bật trình duyệt ẩn danh và tiếp tục cài đặt Proxy bên trong trình duyệt, Cẩn thận vẫn hơn. Để đánh lạc hướng đối tượng tôi đã add khá nhiều bạn bè và có ít nhất 30 bạn chung với tên Khoa Trần. Info tôi cũng đặt đang là du học sinh Singapore để có thể dễ bề tiếp cận.

Đúng 11h..Tôi click vào nút Add trên fb của nó và chờ đợi. Vẫn không có gì xảy ra. Hay là giờ này nó ngủ mất rồi? Không, không thể ngủ sớm thế được. Tiếp tục chờ...Trong khi đó tôi đọc báo và làm 1 số việc vớ vẩn khác. Tầm 20 phút sau đã có thông tin chấp nhận bạn từ nó.

- Ai thế?
- Khoa đấy à, bạn mới đây.
- Bạn nào? Tôi có quen bạn sao?
- À không quen nhưng có lẽ đồng cảnh. Mình cũng là du học sinh Singapore này
- Vậy à? Trường nào đấy?
- À mình học bên đại học quản trị SMU còn Khoa?
- Tôi học bên NUS. Thế qua đó đã lâu chưa?
- Cũng mới à, đang nghĩ hè. Còn Khoa?
- À tôi về đây nghĩ hè cũng khá lâu. 4 ngày nữa tôi bay qua Sin lại
- Trời trùng hợp thế nhỉ, mình cũng 4 ngày nữa qua đó lại. Thứ 6 đúng ko
- Uh đúng rồi thứ 6 bay chuyến 10h30
- Chà thế thì đi chung đi nói chuyện cho vui hen. Du học sinh qua đó thì có dịp còn giúp đỡ nhau!
- Uhm thế cũng dc có gì gần tới ngày cứ liên hệ tôi rồi đi chung nhé

Tôi ghi lại giờ giấc và ngày bay của nó rồi chat vớ vẩn luyên thuyên lấy thêm 1 vài thông tin nữa. Sau đó nó offline. Theo dự định của tôi sẽ canh tới ngày nó bay rồi giết chết nó trong nhà vệ sinh sân bay. Vì bên này lực lượng an ninh không nhiều. Nhà vệ sinh không có Camera. Chỉ cần điều kiện duy nhất là lúc đấy không có ai và điều kiện ra tay của tôi là hoàn hảo. Vì tôi chỉ có nhiều nhất là 2 phút để giết nó. Không, Không được, kế hoạch này quá lộ liễu, chỉ cần 1 người thoáng qua nhìn thấy là tôi sẽ bị phát giác ngay. Chưa kể trường hợp nó la hét. Ngồi ngẫm nghĩ, tôi vẫn chưa nghĩ ra được cách giết nó thế nào là hoàn hảo nhất. Bỗng nhiên tôi sực nhớ đến 1 chi tiết trong facebook nó. Nó có sở thích ăn Phở. Mỉm cười, tôi dường như đã nghĩ ra 1 cách khá hay ho để làm việc đấy.

Bật điện thoại gọi cho thằng Ân rồi báo nó : " Ngày mai bỏ 1 ngày đi khảo sát địa bàn đi, xung quanh đây có bao nhiêu quán phở, mày test hết theo yêu cầu này cho tao ....."

Tôi chúc thằng Khoa ngủ ngon rồi hẹn sẽ gặp mặt vào trong những ngày sắp tới để cafe cà pháo làm quen. Nó vẫn ok chấp nhận không chút mảy may nghi ngờ. Vậy là kế hoạch của tôi đã đi được gần 30%. Bây giờ chỉ còn trông chờ vào điều may mắn. May mắn để giết người à? thật nực cười, tôi đã hóa thành 1 con thú thèm khát được giết 1 ai đó. Có lẽ vì đã 1 lần xuống tay nên cảm giác phấn khích đã lất át đi nỗi đau đớn và dằn vặt tinh thần 1 năm qua. Tôi không rõ vì sao tôi muốn giết thằng này mãnh liệt đến như vậy. Bỏ rơi 1 đứa con gái, hẹn gặp để cưỡng hiếp có là lý do không. Hay lý do là tôi thương cô Linh kia rồi? Hay chỉ đơn giản Giết người làm tôi thanh thản?

Bao nhiêu câu hỏi tràn ngập trong đầu tôi mà không có câu trả lời. Có lẽ chỉ khi nhìn thấy thằng Khoa Trần nằm đó, trên 1 vũng máu của chính nó thì tôi mới biết được lý do của bản thân tôi. Coi mạng người như trải nghiệm cho câu trả lời của bản thân mình? Thật là khốn khổ....

Chap 7 : A little A little - Từng chút, từng chút một

Chống chọi với cái nắng gay gắt của buổi trưa. Tôi thấy thằng Ân chạy đôn chạy đáo nhiệt tình giúp đỡ tôi tìm kiếm quán phở theo yêu cầu của mình. Cả ngày nay tôi ngồi rình rập trên facebook thằng Khoa chủ yếu để lấy thêm thông tin về nó nhưng cũng không có gì mới lạ cả. Hôm nay cô Linh ra quán dở cơm cho mình ăn rồi ngồi lại chơi luôn . Đến 10h40 mình nhờ em coi tiệm giùm rồi thay quần áo rồi xách đồ đi.

6h chiều về tới nhà nghe thằng Ân báo cáo lại đã tìm được vị trí đúng như mong đợi. Rất tốt, kế hoạch hoàn toàn nằm trong dự đoán. Giờ là gọi điện cho bà Xuân.

- Chào bác Xuân. con Huy đây
- Gì đó con?
- À bữa giờ con thấy em cũng hơi buồn. Ko rõ là chuyện gì nữa nhưng con nghĩ em nên có 1 khoảng thời gian thư giãn
- Bác cũng thấy đúng đấy, nó dạo này lầm lỳ quá cứ về nhà là đóng cửa trong phòng lại ko chịu ăn uống gì
- Bác nên cho em đi du lịch để có thể thoải mái hơn. Bác và bác trai cũng thế, lâu lâu nên đi đâu đó cả gia đình để gắn kết tình cảm hơn
- Con nói cũng có lý nhưng hai bác cũng ko biết đi đâu bây h. Con Linh sợ nó ko chịu đi nữa thì mệt.
- Bác khỏi lo, con sẽ tìm tour nào đó gần gần để bác và em đi giải trí. con thấy đi Đà Lạt 3 ngày 2 đêm khá phù hợp, không khí lạnh cũng làm tâm hồn thoải mái hơn và cũng tốt cho người già.
- Được rồi bác sẽ bàn với bác trai. Con cứ xem giùm 2 bác đi nhé. Cám ơn con nhiều!

Tôi bắt đầu dò tìm trên các website du lịch cũng như các trang bán voucher để tìm kiếm tour du lịch theo yêu cầu. Loanh hoanh mãi cũng chọn được 1 tour của công ty Y. Đà lạt 3 ngày 2 đêm khởi hàng 6h sáng ngày thứ 6 và tối chủ nhật về. Bookmark lại thông tin rồi chờ bà Xuân gọi lại. Khoảng 3 tiếng sau đã có điện thoại confirm của bà Xuân là sẽ đi du lịch tuy nhiên em Linh có vẻ hơi khó chịu. Tính ra các khâu chuẩn bị dường như đã hoàn tất. Giờ chỉ còn vài bước quan trọng nữa thôi. Hôm nay đã là thứ 3 rồi. Còn 3 ngày nữa nó bay. Kế hoạch phải thật hoàn hảo.

Tôi kéo cửa quán lại rồi bắt đầu login vào VPS rồi chat với thằng Khoa trên Facebook. Vẫn là vài câu chuyện vớ vẩn. Có vẻ như đây là 1 thằng ăn chơi và xem thường con gái. Nó hay kể những chiến công tán đổ và đá bỏ con gái với tôi như đó là chiến tích vinh dự. Đặc biệt nó có nhắc tới Linh 1 cách nhạo báng

- Tôi cũng vừa đá 1 con nhỏ gần đây, khổ thật quen gần năm trời chả cho làm gì tới lúc đá rồi tôi mới tranh thủ 1 chút.
- Tranh thủ là làm gì thế?
- Thì cũng có đưa đẩy em nó 1 chút
- Tức là...?
- Phải con trai không vậy ba. Thì cũng có này nọ mà miễn cưỡng chút thôi
- Sao lại phải miễn cưỡng thế, ko phải 2 ngừoi là người yêu sao?
- Cũng có nhưng quen nó chán chết mẹ, toàn thứ tình yêu màu hồng tối ngày mơ mộng. Tới lúc đụng chuyện rồi mới thấy cũng là con gái thôi. Chả có gì đặc biệt
- Uh. Mai cafe chứ?
- Cũng dc, gặp mặt chém gió chơi cho vui. Gặp ông ở đâu?
- Mai ra Cát Đằng nhé. bên Sư Vạn Hạnh này. gặp ông ở đó 9h nhé.
- Okie okie, mai gặp.

Tôi gọi thằng Ân qua tiệm, nói rõ ràng với nó. Nó phải thay tôi để gặp thằng Khoa, nhưng nó từ chối quyết liệt. Bảo là không thể đi gặp vì ko biết phải nói gì làm gì. Vả lại nó ăn mặc như ăn mày. Tôi thảy cho nó bộ đồ tôi mua hôm trước rồi bảo vào ăn bận chải chuốc lên thử xem . Xong xuôi nhìn ông thần cũng ra dáng. Đi bán ắc quy dạo mà ăn bận đàng hoàng trông như dân bán vàng. Tướng tá nó khá bảnh bao và giống tôi ít nhiều. Tôi có nói rõ những chi tiết nó cần phải nắm về tôi, về thằng Khoa và về câu giữa tôi với thằng Khoa. Nó vâng vâng dạ dạ rồi đi về.

Sáng thứ 4 - 2 ngày trước khi giết thằng Khoa

- Alo, Linh hả em. Rảnh không?
- Chi vậy anh?
- Nói với mẹ là em cần đi đâu đó và cần anh chở đi.
- Chi vậy anh
- Làm ngay đi...

Chap 8 : Một ngày với em

- Anh lừa em à?
- Lừa cái gì mà lừa, em đang buồn. Anh đưa em đi chơi mà bảo là lừa à?
- Sao anh biết là em sẽ thích đi chơi với anh chứ
- Không thích thì đi bộ về đi
- Em có tiền đi Taxi đấy nhé, đừng có thách
- Ớ ớ ớ. Hôm nay nắng đẹp gớm...

Tôi chở Linh đi ăn sáng rồi dạo vòng quanh sài gòn. Khoảng 10 giờ tôi nhận được tin nhắn của thằng Ân báo nó xong việc rồi. Tôi liền chở em về ko quên hẹn em chiều 2h sẽ qua đón em đi. Hấp tấp chạy về quán thay quần áo rồi lại xách đồ đạc đi. 2 giờ qua chở em đi chơi. Tôi đưa em ra cầu Thủ Thiêm để hít bụi và ngắm xe.

- Sao em lại học ở Hà Nội mà không học ở HCM cho gần nhà
- Em muốn trốn chạy
- Điều gì?
- Mối tình đầu, gia đình, bạn bè v...v...
- Sao lại trốn chạy những điều đó??
- Dường như nỗi đau về mối tình đầu đã thay đổi suy nghĩ trong em, phần lớn thời gian ở gia đình em đều đóng cửa và ít nói chuyện với ai. Em mờ nhạt trong ngay cả gia đình của chính mình. Em chạy trốn thực tại ở nơi này chỉ vì muốn xây dựng 1 điều mới hơn ở 1 nơi mới hơn mà ko có ai thân thuộc bên canh để giúp đỡ hay vỗ về em
- Còn về thằng Khoa người yêu em?
- Em gặp anh ấy trong 1 lần giao lưu sinh viên trên diễn đàn du học sinh rồi sau những lần chuyện trò an ủi chúng em đã yêu nhau.
- Uh và rồi nó phản bội em?
- Uhm nó phản bội em, quen con khác rồi còn nhắn tin qua sĩ vã em. Lẽ ra em đã ko về đây nhưng nó hẹn em về. 1 con người khốn nạn lúc nào cũng chực chờ để chiếm đoạt em.
- Cái hôm nó hẹn em vào Hotel là để thế à?
- Vâng nó hẹn em vào chỉ để nói nhớ nói thương và lừa dối em, đến khi em cương quyết không cho nó đạt được mục đích thì nó sĩ vả, nhục mạ em. Nó nói nhiều điều khốn nạn về nó. Những điều mà thời gian yêu nhau em không thể nào tưởng tượng ra được
- Uhm anh biết rồi. Anh thật ra cũng không là gì của em, cũng ko biết tại sao lại quan tâm em như thế. Thật sự 1 cô gái xinh như em có thể làm bất cứ 1 thằng con trai nào điêu đứng chứ ko chỉ riêng anh. Có lẽ 1 phần cũng do anh đồng cảm, cũng từng bị bỏ rơi. Cũng từng đau buồn rất nhiều về tình yêu. Có thể vì điều đó mà anh chai sạn như bây h, hoặc cũng có thể vì những điều khác - Mắt tôi nghiến chặt lại.
- Thôi thế là dc rồi. Đi ăn gì đó nhé.

Tôi chở em đi vòng quanh Sài Gòn. Bên em tôi thật hạnh phúc, dường như tôi đã là tôi, là của tôi của ngày xưa. Em cho tôi cảm giác nhẹ nhàng, em cho tôi cảm giác lâng lâng của sự thanh thản. Không là những giây phút lo nghĩ hay phiền muộn. Dù tiếp xúc bên em không lâu nhưng tôi đã có cảm giác thật nghiện em. 1 chút mong nhớ ngày từng ngày đã làm tôi yêu em. Và tôi phải có em. Nhưng trước hết, em không thể yêu tôi vì sự tồn tại của thằng chó kia trong cuộc sống này. Tôi phải loại bỏ, cho nó biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của em. Có thế tôi mới có được em !!!
---
- Sáng nay mày với nó thế nào rồi?
- Cũng bt thôi ông, nó cũng ít hỏi gì tôi, cơ mà thằng này giàu đấy.
- Uh, nó có nói gì về vụ thứ 6 này bay ko
- Có chứ cha. Tôi sắp xếp theo ý ông rồi đấy
- Thế thì tốt. Cứ thế tới ngày là thi hành thôi
- Nhưng này ông Huy à, tôi thấy sao lại giết thằng này. Tôi thấy nó cũng đâu đến nỗi??
- Nó làm nhiều chuyện khốn nạn lắm, tao phải giết nó mới hả giận.
- Có cần thiết phải giết nó ko? Hay là đánh nó 1 trận là dc rồi
- Khôngggg - Tôi thét lớn lên làm thằng Ân im bặt, nó có 1 cái nhìn ái ngại với tôi
- Uh, nhưng tôi chỉ giúp ông đến thế này thôi nhé. Sau đó tôi không biết gì cả. Thực sự tôi cũng liều lắm rồi, chỗ anh em với nhau tôi giúp dc bao nhiêu thì giúp chứ tôi ko theo ông luôn đâu.
- Tao biết, tao biết, tao tin mày, mày cũng đừng phụ lòng tao được chứ.

Nói rồi tôi mở bóp lấy cho nó 2 triệu, tiền dành dụm từ khi đi làm, ngoài con Wave ghẻ là gia sản ra thì có lẽ đây là 1 số tiền lớn với tôi và cả 1 thằng bán ắc quy dạo như nó. Chả hiểu sao nó lại chọn cái nghề này nữa, khổ thân. Cầm tiền tôi đưa với lý do để mà ăn sáng, đổ xăng chạy việc cho tao mà nó mừng phát khóc. Chắc tiền lớn lắm đây !

Thứ 5 - 1 ngày trước khi giết thằng Khoa

- Alo bác Xuân ạ, bên Tour du lịch đã thông báo chuẩn bị cho chuyến đi. bên bác ổn hết chưa, có thiếu gì ko để cháu mua giúp
- Cũng tốt rồi cháu ạ. Bác với bác trai mới đi mua ít vật dụng cá nhân rồi
- Okie thế thì tốt rồi, à bác nè. Đợt này đi bác để con Nơ bên đó coi nhà nhé, bên tiệm có con với mấy thằng bạn coi chừng rồi nên chắc không sao đâu, để nó ở nhà giữ nhà
- Bác biết rồi, coi ngó tiệm cho cẩn thận nhé. Về bác sẽ mua cho 1 ít quà.
- Dạ cháu cám ơn. Mai xe sẽ qua tận nhà đón, 2 bác sắp xếp chuẩn bị nhé. Chào bác.

Sắp xếp xong tất cả tôi không quên gọi điện cho thằng Huy dặn dò nó kĩ lưỡng. 11h rồi. Thay quần áo rồi xách đồ đi.
.......

Chương 9 : There is no plan B - Không có kế hoạch B

Part 1

Đúng 8h tôi gọi điện qua nhà bà Xuân để chắc chắn ràng cả nhà đã đi du lịch. Đúng như dự đoán, không có ai bắt máy cả. Thằng Ân đã ăn mặc chỉnh chu hoàn toàn và còn có thêm 1 cái balo to tướng cho giống thật. Xem qua thì đúng chất du học sinh. Thằng này mà không bụi đời thì cũng lắm em theo.

8h30 - Tôi chở thằng Ân ra đầu Sư Vạn Hạnh như đã hẹn với thằng Khoa. Đúng 10 phút sau nó đi taxi ra để đón thằng Ân ra sân bay. Tôi chạy theo sau xe Taxi của nó 1 khoảng, rồi bất chợt chiếc Taxi dừng lại, tôi đứng cách đó 200 mét đủ để nhìn thấy nó và thằng Ân đang đi vào 1 tiệm bán Phở. Đúng như dự kiến. Hy vọng thằng Ân sẽ nhớ tới chai thuốc mà tôi đưa cho nó. Mong là không có gì bất trắc xảy ra. Tictac tictac từng giờ trôi qua. Tôi vẫn trông ngóng tin tức từ trong quán ra. Quá sốt ruột... Tôi chạy xe thẳng lại gần quán phở, rồi ngồi uống cafe ở đôi diện. Từ bên đây tôi có thể nhìn vào bên trong và nắm rõ tình hình hơn. Thằng Khoa đang ba hoa cái gì đó với thằng Ân trong khi đợi phở bưng ra. Tôi vẫn chăm chú nhìn kĩ vào thằng Ân. Hy vọng nó làm tốt theo kế hoạch. Quán phở khá nhỏ, dc chủ tiệm thuê từ 1 mặt bằng trống để bán nên chỉ đủ kê vài cái bàn và tất nhiên là không hề có nhà vệ sinh. Ai lại đi vệ sinh lúc sáng bao h !

Từ bên trong, thằng Ân nhè nhẹ rút ra 1 chiếc chìa khóa, nó nhẹ nhàng luồn dưới tay rồi....Leng keng...tiếng chìa khóa rơi mạnh xuống đất. Nó cười và nhờ thằng Khoa nhặt giùm. Thằng kia có vẻ hơi khó chịu rồi cũng cúi người xuống. Từ bên ngoài tôi có thể thấy rõ thằng Ân đang cầm chai nước của tôi trút vào tô phở của thằng Khoa nhưng đột nhiên. Cúi xuống nửa đường nó bật dậy nói gì đó và thấy toàn bộ cảnh thằng Ân đang bỏ thuốc vào tô Phở của nó. Ngay lập tức tôi thấy nó la hét lên và chửi bới om sòm. Nó đấm mạnh vào mặt thằng Ân rồi la lên : Cái đéo gì thế này, mày làm cái đéo gì thế. Mày muốn chơi tao à con chó. Nó đạp liên tục vào mặt thằng Ân trong sự ngăn cản của mọi người xung quanh. Tim tôi đập thình thịch từng hồi " cái đéo gì thế này, làm sao bây h, cái đéo gì vậy, hỏng rồi sao.. "

Thằng Khoa bực tức xách đồ đạc hất tung tô phở rồi bỏ nhanh ra ngoài ngoắc 1 chiếc taxi bỏ đi. Thằng Ân lồm chồm bò dậy rồi chạy ra ngoài quán phở, tôi ngoắc nó vào hỏi sự tình đéo gì mà ra nông nỗi này. nó bảo " Thằng kia đang lụm giùm tôi cái chìa khóa thì nó nhổm dậy kêu thôi lát ăn xong rồi lượm, thế nó mới thấy, tôi làm nhanh thế mà. địt mẹ con chó "

Trời ơi hỏng hết rồi, hỏng mẹ nó hết rồi - tôi la lên. Bây h phải làm sao, phải làm sao đây. khốn nạn thế này. Thằng kia đang ra sân bay rồi. Làm sao dụ nó quay về đây, trời ơi khốn nạn thật. Tôi điên cuồng lên vì vì cái kế hoạch ngu xuẩn và đơn giản đến thế mà còn thất bại thì làm sao mà giết người đây. Không thể được, không thể từ bỏ được. Trong cơn điên cuồng tôi ôm đầu và thở hồng hộc. Bỗng dưng 1 tiếng chuông điện thoại réo lên.........

Trời ơi hỏng hết rồi, hỏng mẹ nó hết rồi - tôi la lên. Bây h phải làm sao, phải làm sao đây. khốn nạn thế này. Thằng kia đang ra sân bay rồi. Làm sao dụ nó quay về đây, trời ơi khốn nạn thật. Tôi điên cuồng lên vì vì cái kế hoạch ngu xuẩn và đơn giản đến thế mà còn thất bại thì làm sao mà giết người đây. Không thể được, không thể từ bỏ được. Trong cơn điên cuồng tôi ôm đầu và thở hồng hộc. Bỗng dưng 1 tiếng chuông điện thoại réo lên.........

Thằng khốn nào còn gọi giờ này nữa, tôi chẳng muốn nghe máy. Vẫn ngồi đó mắt long sồng sộc như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả những gì cản đường mình bây giờ. Thật thất vọng. Giờ đây tôi ngồi như 1 thằng thất bại trong cái kế hoạch ngu ngốc của mình. Tiếng chuông điện thoại vẫn cứ réo inh ỏi trong cái không khí ảm đạm ấy.

- Có việc gì ko nói lẹ đi.
- Anh Huy phải ko ạ?
- Ai đấy nói lẹ đi, mệt quá
- Anh có sao ko vậy? Em Linh nè, anh ko nhận ra em à?
- À à, Linh à, có việc gì không em? - Tôi dịu dọng xuống
- Em đang trên xe đi này, mẹ bảo em gọi về nói anh là con Nơ nó nấu cơm ở nhà. Nếu anh ko ăn ngoài thì cứ gọi điện về để nó mang ra tiệm cho anh luôn
- Uh uh anh biết rồi. Còn gì nữa ko em
- Anh Huy ở nhà cẩn thận nhé!
- Uhm anh biết rồi. Em đi chơi vui nhé, chào em
- Chào anh

- Khoan, khoan. em còn đó ko
- Sao thế anh???
- Anh nhờ em 1 việc được không?
- Chuyện gì thế anh?
- Khó nói thật... Nhưng em tin anh chứ?
- Em tin anh mà, nhưng có việc gì
- Anh biết chuyện này sẽ rất khó nói. Nhưng em còn giữ số của thằng Khoa chứ...?
- Còn nhưng để làm chi ạ?
- Anh có thể nhờ em hẹn giúp anh 1 cuộc hẹn được không?
- Nhưng để làm gì, anh phải nói em mới biết được chứ.
- Anh muốn nói với nó vài việc thôi. Anh hứa sẽ không làm việc gì liên lụy đến em. Anh thật sự cần nói chuyện với nó
- Nhưng về vấn đề gì đã? Anh đâu có quen biết gì nó, sao lại muốn gặp nó, chắc phải liên quan tới em rồi.
- Em đừng hỏi nữa, anh cần gặp nó ngay bây giờ tại tiệm net. em có thể giúp anh được ko?
- Em sẽ giúp nếu anh nói rõ lý do!
- Em tin anh chứ?
- Tin nhưng mà......
- Em im đi, nếu em ko thể làm và không thể tin thì tôi không cần - Tôi gào lên rồi cúp thẳng máy.

Tôi quay sang nói thằng Ân về thôi. 2 thằng leo lên xe chạy về. Dọc đường nó chẳng nói gì với tôi cả. Tôi cũng chẳng nói gì. Chỉ cảm thấy hơi thất vọng vì chuyện mình chuẩn bị mấy ngày nay đổ sông đổ bể. Giờ thì thằng kia sẽ bay qua cái chốn phồn hoa ấy để lại em Linh với cái tình yêu đau đớn và tủi nhục ở đây. Thật là hài hước. Tới tiệm Net thằng Ân xuống xe rồi móc ví đưa tôi 2 triệu "Ông cầm đi, tôi xin lỗi vì không giúp được gì rồi mà còn phá ông." - " Thôi mày cầm đi, lấy về mà ăn uống thuốc thang, tao cám ơn mày nhé. ko sao đâu". Nó lủi thủi đi về trong sự thất vọng. Tôi chẳng nói chẳng rằng kéo cửa đi vào tiệm net rồi nằm bệt ra sàn nhà.

Tôi nằm đó với 1 giấc mơ kì lạ. Tôi thấy em đang nắm lấy tay tôi rồi cả cùng cười nói, em nói về tương lai, về hạnh phúc và những đứa con tôi sẽ có được. Bông dưng em bỏ phăng tay tôi ra và nói rằng : em vẫn chưa thể quên được người yêu cũ.Vẫn còn đâu đó hình ảnh của người ấy tron tâm trí em. Em xin lỗi vì đã không thể bên anh suốt cuộc đời này được....và rồi giấc mơ của tôi đen dần đi nó bị bóp nhỏ lại chỉ còn hình ảnh tôi ngồi đấy quỳ bằng 2 chân rồi gục đầu xuống đất trong 1 không gian tâm tối như cái tương lai và tình yêu của mình hiện tại...

Tic..Tic...Tic...Tic. Tiếng chuông tin nhắn vang lên... tôi giựt mình. Cầm điện thoại mở ra đọc thì ra là tin nhắn của Linh
" Em không biết mình đang làm gì, em cũng ko biết anh đang làm gì.. Nhưng em tin anh"

- Linh à, Khoa đây. Em đang trong đó à? - Tiếng gọi trước cửa nhà

Chap 10 - Tội Lỗi

Tôi bật nhanh dậy nhìn qua khe cửa. Đúng là thằng Khoa, thật sự là thằng Khoa, tôi vui mừng muốn hét to lên. Nó tới rồi, con chó đấy đã tới thật rồi. Nhanh như chớp tôi nhẹ mở chốt cửa rồi đi thẳng lên lầu. Tôi để nó kêu cửa, lấy gói thuốc rồi kéo 1 hơi. Bỏ điện thoại ra sàn nhà rồi mở1 bài nhạc lên

Giọt nước mắt nào đổ trong bóng tối
Khi nằm lắng nghe tiếng đêm, lắng nghe tiếng đêm
Nghe nhịp đập con tim ru em giấc ngủ yên....

- Anh lên nhé , em đang ở trên đấy phải không?

Đời em vắng lạnh và anh đã đến như ngọn nến trong bóng đêm,
Nến trong bóng đêm soi vào tim em
Những xao xuyến đã ngủ quên.

Lạch cạch lạch cạch. Tiếng gót giày đắt tiền, từng bước, từng bước chạm vào từng bậc cầu thang. Từng bậc từng bậc vang mạnh lên, từng bước đi của nó cũng như từng bước đi thành 1 con người điên rồ của tôi.. đã gần lắm rồi, gần lắm rồi. Tim tôi rung lên từng hồi, mồ hôi đồ ra đầm đìa. Lấy bình tĩnh, tôi lẩm nhẩm hát theo từng câu hát của bài nhạc đang phát trong cái điện thoại bé nhỏ...Đừng xa em đêm nay khu phố quen đã ngủ say...Đừng xa em đêm nay đêm rất dài

Thằng Khoa bước lên lầu và nhìn quanh quẩn gọi Linh ơi. Nó thấy cái điện thoại đang hát. Nó cúi xuống để nhặt lấy cái điện thoại. Nhưng như chớp tôi đẩy mạnh cánh cửa ra rồi cầm dao lao thẳng vào nó. Nó bất ngờ quay lại nhìn thấy tôi với con dao sáng loáng trên tay. Tôi đâm thật mạnh con dao từ sau tới trước mục đích thẳng vào cái trái tim đang đập trong lồng ngực đấy. Nó sợ hãi té ngược ra sau. Cái đâm đầu tiên đã hụt. Tôi tiếp tục nhào tới rồi cầm dao đâm từ trên xuống, nó liền nhoài người ra sau nhưng không kịp kéo lê đi cái thân xác dài thòng của nó. Nhát dao thứ 2 của tôi cắm nhẹ vào đùi. Nó rú lên đau đớn rồi la hét và lấy 2 tay chụp lấy chân tôi. Tôi tiếp tục rút dao ra rồi đâm tiếp vào hai tay đang kháng cự của nó - Hùng hổ và dường như quên hết mọi điều đang xảy ra, không gian thời gian như đứng lại, tôi chém vào người nó như quán tính, sự sợ hãi đã biến mất thay vào đó là sự căm hờn về những gì nó đã gây ra với Linh.

Quá đau nó rụt tay lại, tôi cầm dao và liên tiếp chém vào người, vào vai vào mặt nó. Nó đã ngưng hét. Bàn tay yếu ớt nó nắm nhẹ lấy tay tôi và nói : Đừng....tao xin mày... Đừng.... Nó thở mạnh rồi nhắm mắt.

Lúc này tôi đã bình tĩnh lại. 2 bày tay ướt đẫm máu của nó, mặt , đầu tóc và quần áo cũng dính. Đỏ tươi, cặp mắt tôi cũng đỏ không kém gì cái vũng máu mà nó đang nằm trên đấy. Dường như mọi việc đã giải quyết xong. Tôi lạnh lẽo quay lưng đi, kéo cái áo lên chùi máu trên mặt. Tôi nhặt cái điện thoại lên và gọi cho thằng Ân. Vào nhà vệ sinh tôi cởi hết đồ ra và tắm lại 1 lần. Dòng máu của thằng khốn kia hòa chung với nước chảy xuống nền nhà 1 màu đỏ loãng. Nhìn vào gương, tôi cảm thấy hoàn toàn bình thường, ko chút lo âu hay sợ hãi. Có lẽ phần nào phấn khích với những gì mình vừa làm...và đột nhiên cảm thấy mình thích Máu như thế, từng dòng máu đỏ tuôn ra, Tươi và mặn.. Tôi nếm lấy 1 giọt máu còn dính trên tóc mình. Thật kích thích.

Tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài. Tôi thấy thằng Ân đang chờ trước cửa tiệm. Tôi nói nó " Xong rồi, bây giờ tao có việc nhờ mày. Cầm lấy cái đống này, đeo khẩu trang vào rồi lấy xe tao đi ra đó, đúng 4h về đây" - Nó không thắc mắc gì, làm y như vậy. Nó vừa đi, có 1 đám con nít kéo qua net. Tôi liền đuổi về rồi bảo, net nghĩ.. anh ghé về nhà lấy ít đồ đi công chuyện , có gì chủ nhật ghé chơi nhé mấy em. - Tụi nó thất thiểu ra về 1 cách thất vọng.

Tôi ra tiệm cafe gần nhà làm 1 ly cafe và tô bún chả. Cảm giác rất nhẹ nhàng mà thanh thản. Tôi chưa nghĩ nhiều tới việc thằng Khoa đang nằm chết trên đấy. Mua 1 tờ báo rồi ngồi đọc và nhâm nhi cafe. Tôi ngồi ở đó suốt từ 11h đến 4h chiều. Đọc hết sạch 2 tờ báo và cả những mẩu quảng cáo trên đó tới mức gần như có thể đọc lại SDT ở bất cứ mẫu quảng cáo nào nếu có ai hỏi.
Thằng Ân gọi điện thoại báo nó xong việc rồi. Đang chờ tôi ở gần Net. Tôi tính tiền rồi ra đó gặp nó. Nó bảo đã xong việc hết rồi, giống như tôi yêu cầu. Bây giờ thì tôi chở nó về Net. Dọc đường nó hỏi linh ta linh tinh. tôi cũng ậm ừ cho qua chuyện. Vào net khóa cửa lại rồi đi vào trong. " Ông làm gì nó rồi" - " Lên đây đi rồi biết"
Tôi dẫn nó lên lầu, nằm đó là thằng Khoa trong cái vũng máu của chính nó. Thằng Ân hốt hoảng té ngửa ra sau lắp bắp " Ông...Ông ..ôn..g... giết ..nó rồi à?" - " Uh, mày có việc gì với nó à?" - "Không, ông làm tôi sợ đấy"

Đi thẳng lại phía thằng Khoa, đang suy nghĩ về cách dọn dẹp cái xác như thế nào. Tôi nhìn qua nó, chân và 2 tay bị đâm, vai và mặt vài chục vết chém. Cái khuôn mặt đẹp trai của nó giờ đây trông chả khác gì đống bùi nhùi để lau chân cả. Đang nhìn khắp người đột nhiên ngực nó...Ngực nó phập phồng. ..Tim nó vẫn đang đập, nó đang thở...NÓ vẫn chưa chết.

- Làm ơn.... - 1 tiếng nói yếu ớt và đứt quãng xộc thẳng vào tai tôi!
Chia sẻ bài viết Facebook

Chuyên Mục Blog

Xem nhiều nhất