Chào mừng bạn đến với Wapsite - Chúc Bạn Online Vui Vẻ

Bài đăng mới nhất

Casino ký sự !!! ( chap31->35 )
Tác giả : Sh0cK

Chap 31: Lẩn trốn

Cái xác nằm đó bốc mùi hôi thúi khủng khiếp, nhất là phần nội tạng đang trương sình lên. Cái mùi nội tạng thối rửa còn kinh tởm gấp trăm lần mùi da thịt bên ngoài. Đến giờ phút này ngồi nghĩ lại mà bao tử mình vẫn còn quặng lên từng cơn, kinh dị không thể tả hết được. Mình cứ càng lúc càng chạy giật lùi, tránh xa khỏi cái chỗ tởm lợm ấy. Lão Maori chả hiểu sao vẫn đứng đó, còn lấy cái cây khều khều, bươi bươi cái đống bầy hầy đó ra xem nữa . Mịe nó, một lúc sau lão quay ngược lại chỗ của mình, mà mắc cười cái là lão bước tới một bước là mình chạy giật ngược 2 bước , cái mùi thum thủm đó ám vào người lão rồi mà áp sát mình thì chịu không thấu. Thấy mình bịt mũi la ó um sùm, lão mới nhảy ùm xuống biển lặn hụp vài cái cho bay bớt mùi rồi mới nói chuyện tiếp được. Kéo nhau về chỗ của cả nhóm, mặt lão đăm chiêu rồi nói: Cái xác không phải là của hai tên còn lại trong nhóm, tạng người nhỏ như là của dân châu Á. Vết cắt đầu và tứ chi không nham nhở như bị cá mập cắn mà là vết đứt rất ngọt như bị dao khứa. Xong lão kết luận một câu là cái đảo này có cái gì đó không bình thường, đảo vốn không có người sinh sống lại đột nhiên có một cái xác như bị ai thủ tiêu giạt vào thật kỳ lạ.

Cả bọn vừa thoát chết trên biển, nay lại gặp chuyện kỳ lạ như thế này thì chẳng ai biết làm như thế nào. Nếu thực sự có người bị thủ tiêu trôi dạt vào đảo thì có hai khả năng là có một thế lực mafia nào đó đang làm chuyện gì mờ ám trên đảo này hoặc đảo lớn. Đang bàn luận sôi nổi thì đột nhiên mình nhin thấy từ xa ngoài biển có một chấm nhỏ đang di chuyển rất nhanh. Một lúc sau thì no hiện rõ là một chiếc tàu cano bằng phao đang hướng thẳng đến bãi biển cả nhóm đang ngồi. Mình mừng rỡ định đứng dậy hoa tay múa chân la hét làm hiệu, sắp được cứu rồi, mừng quá . Vừa nhổm dậy thì một lão Maori ngay lập tức kéo tay mình giật ngược lại và ấn đầu xuống đất, ra hiệu im lặng. Sau đó cả nhóm rút êm vào rừng để lại đám lửa chưa kịp dập tắt mà trong lòng mình vẫn vô cùng hoang mang khó hiểu. Vừa nấp xong thì mình xổ ngay một tràng hỏi đủ thứ chuyện, vừa trải qua biết nhau chuyện thập tử nhất sinh chỉ mong thoát khỏi cái chỗ chết tiệt này, đến lúc có người tới thì lại quảnh đít chạy trốn là như thế nào????

Chẳng thấy lão nào trả lời, mình càng điên tiết định nhảy ra thì một lão bịt mồm lại rồi chỉ về hướng chiếc cano vừa cập vào bờ. 3 thằng tây và 1 thằng châu Á tay lăm lăm súng nhảy tót xuống kiểm tra đống lửa, nhìn đáng vẻ bọn nó đúng chất mafia, lại không mặc quân phục, chắc chắn 100% ko phải là tuần tra biển rồi. Đến đây thì mình toát mồ hôi hột, bỏ mẹ tập 2 rồi, cái bọn mafia đầu bò này làm cái khỉ gì mà bảo vệ đảo này ghê thế, lúc nãy hai lão Maori ko kéo vào rừng núp thì có lẽ trên người mỗi đứa có thêm vài lỗ rồi . Thấy bọn nó bàn bạc cái gì đó rồi chia ra 2 nhóm 2 người bắt đầu tiến vào rừng sục sạo. Ôi lại cái chữ đời... cả bọn lần nạy lại quắng đít lần mò tìm trỗ trốn chui trốn nhủi, không biết thực sự mục đích của bọn kia là gì. Có lẽ hai lão Maori hiểu rõ bọn nó nên mới có phản ứng nhanh gọn và chính xác như vậy, phải kiếm cách nào đó hỏi rõ hơn mới được...

Rừng cây rộng bát ngát mà bọn nó chỉ có 4 người, lại không dám tách ra mà đi thành 2 nhóm nên cả team mình chạy trốn cũng không quá khó khăn. Trời lại cũng sắp sập tối đến nơi rồi nên có lẽ là sẽ an toàn qua đêm nay, vấn đề đáng lo ngại là khi trời sáng vào ngày mai, chắc chắn bọn kia sẽ kéo thêm người tới lùng sục khắp hòn đảo này để moi cho bằng được những khẻ lạ xâm nhập là bọn mình ra. Chuyện đó chỉ còn là vấn đề thời gian, bọn mình phải tận dụng tối đa đêm nay để bàn bạc mưu kế sống còn trước sự hung ác của bọn mafia kia. Cái xác lúc nãy có lẽ là một minh chứng cho việc kẻ lạ xâm nhập vào lãnh địa mờ ám của chúng, quá sức dã man .

Trời sụp tối hoàn toàn, cả đám đã an bị trong một hốc đá khá to đầy trong rêu và cỏ. Không thấy dấu hiệu lùng sục của bọn kia nữa, có lẽ bọn chúng đã rút và chuẩn bị quay lại đông hơn vào sáng mai. Đến lúc này lão Maori mới khục khặc kể cho mình nghe đầu đuôi câu chuyện. Các nhóm mafia ở Úc và NZ chia ra làm hai loại, một loại là đầu mối sản xuất và cung cấp ma túy, loại còn lại chịu trách nhiệm thâu mua hàng từ đầu mối và phân phối cho các thị trường. Nhóm của lão J là thuộc dạng 2, chi mua hàng rồi phân phối, còn đứng ra trực tiếp trồng và cung cấp hàng thì phải có lực cực mạnh để che dấu và bảo vệ được nguồn hàng trước con mắt của cảnh sát. Đa phần các nhóm mafia trồng hàng rải rác trong các nông trại trên khắp nước Úc hoặc NZ, cá biệt có các nhóm tổ chức trồng trong nhà ngay trum tâm các thành phô lớn. Tuy nhiên các hoạt động này rất dễ gây sự chú ý và theo dõi của cảnh sát và thường các trang trại ma tuý kiểu như vậy không tòn tại quá lâu trước khi bị triệt phá. Các băng đảng mafia đã nghĩ ra một bước cao hơn là trồng ma tuý tại các đảo hoang không người sinh sống, như vậy ít bị dòm ngó bởi cảnh sát và nguồn cung cấp hàng sẽ được ổn định hơn. Các nhóm mafia cát cứ trên các đảo ko người ở giống như chia lạnh địa trên đất liền vậy, nước sông không phạm nước giếng. Nếu như có người lạ bước vào lãnh địa của chúng là sẽ bị thủ tiêu bịt đầu mối ngay lập tức. Theo những gì diễn ra lúc chiều thì nhóm của mình đã vô tình dạt vào một hòn đảo như vậy, và khả năng bị bọn mafia tóm được và thủ tiêu rất cao. 4 người trốn chui trốn nhủi trên hòn đảo bé tí náy chẳng khác gì chuột nằm trong rọ, mà rừng nào thì cọp nấy, cho dù lão J có ra mặt thì cũng ko tránh được cái cảnh bị tùng xẻo như cái xác lúc chiều, mẹ ơi khủng khiếp quá đi mất.

Cả nhóm bàn bạc liên tục, trên người không ai có vũ khí, không phương tiên di chuyển ra khỏi đảo, thực sự là đang bị cầm tù và hoàn toàn bế tắc. Cả đám cứ như cá nằm trên thớt, chỉ đợi cái khoảnh khác trời sáng là bị bọn chúng lôi đầu ra làm thịt . Phương sách duy nhất còn lại là thương lượng, nhưng với sự tàn ác của lũ mọi kia thì khả năng thành công gần như không có. Mình chặc lưỡi, thôi thì tới đâu hay tới đó, một lão Maori già nhất đám xung phong đứng ra làm sứ giả vào ngày mai, chứ để bọn nó lùng sục lôi ra được rồi thì khỏi có hi vọng mà khua môi múa mép, haizzz mong sai mọi thứ sẽ lại tai qua nạn khỏi.

Trải qua một đêm dài căng thẳng, không ai chợp mắt được nhiều cả. Trời vừa tờ mờ sáng là cả bọn kéo nhau leo lên một vách đá cao, từ đó có thể quan sát mọi động tĩnh ở bờ biển. Ở vị trí này có thể quan sát rõ ràng mọi diễn biến có thể xảy ra khi lão Maori di thuyết khách để cả bọn còn biết đường xoay sở. Loay hoay một lúc thì trời sáng hẳn, một nhóm khoảng 10 chiếc cano đang tiến thẳng về hướng bờ biển, có lẽ bọn chúng cư trú bên đảo lớn để tiện việc theo dõi và bảo vệ khu vực trồng "hàng". Đoàn cano vừa cập bến, gần 50 chục thằng hộ pháp nhảy xuống, thằng nào cũng lăm lăm hàng trong tay chuẩn bị cho chuyến đi săn . Lão Maori mặt tái nhợt nhưng cũng run run tiến ra từ bìa rừng, mình cởi trần chỉ mặc độc 1 cái quần lót, hai tay giơ cao lên trời để chứng tỏ không là mối nguy hiểm gì với bọn chúng cả. Lão vửa xuất hiện là ngay lập tức tiếng la hét ỏm tỏi nổ ra, súng chỉa rào rào về hướng đó và lão ngay lập tứ quỳ ngay xuống cát chờ đợi quyết định của tên cầm đầu. Một thằng tiến tới không nói không rằng đạp thẳng vào mồm của lão kiến lão bật ngửa ra sau, máu mũi máu mồm văng tung toét, chắc là gãy phải vài cái răng rồi, mịe cái bọn dã man . Hai thằng khác xông tới ko để lão kịp nói gì tay đấm chân đá tới tấp cho đến khi lão không còn cử động nữa mới ngừng tay và trói gô lão lại như con heo sau đó quẳng nằm lăn lóc trên cát. Một thằng múc nước biển dội liền mấy ca vào mặt khiến lão sặc sụa tỉnh dậy rồi bọn chúng bắt đầu màn tra khảo rùng rợn chưa từng thấy ...

Chap 32: Chiến đấu

Để dễ phân biệt mình lại gọi hai lão Maori là A và B nha các thím.

Ba người lặng lẽ từ xa nhìn lão A bị hành hạ mà lòng quặng thắt. Dẫu biết rằng bọn này dã man nhưng ko ngờ bọn chúng lại độc ác như thế, ko để lão kịp nói một lời nào mà đã đánh như muốn lấy mạng ngay lập tức rồi. Bọn chúng lôi một hòn đá to trong rừng ra, kê bàn tay trái của A lên rồi ko nói năng gì, đập ngay báng súng vào đầu ngón tay út . Mình ở xa nhưng có thể nghe rõ tiếng lão gào lên đau đớn rồi một lần nữa ngát lịm đi, nhưng bọn chúng đâu có buông tha dễ dàng như thế. Từng gáo nước liên tục dội vào mặt, vào mũi, khi hệ hô hấp bị sặc nước nó lập tức đánh động hệ thần kinh làm con người tỉnh lại dường như ngay lập tức. Rồi một lần nữa từng ngón tay của lão bị đập bẹp dí, vẫn không một lời tra hỏi, chỉ đơn giản là đập và tiếng gào thét tuyệt vọng . Bàn tay trái dập nát bị bọn chúng quẳng qua một bên, và lần nay tới bàn tay phải được dặt lên hòn đá. Nhưng bọn nó không đập ngay như lúc nãy mà bắt đầu tra khảo, mình thấy bọn nó nói gì đó mà lão Maori lắc đầu liên tục, có lẽ hỏi vị trí của những người còn lại chăng? Mình ko rõ bởi vì khoảng cách quá xa. Vẫn chỉ là những cái lắc đầu, bọn chúng ko để lão có thời gian để nói gì, chỉ hỏi, lắc đầu và đập. Năm đầu ngón tay còn lại cũng nát bươm trước những câu hỏi của bọn chúng. Chuyến này mất cả chì lẫn chài rồi, người mình rung lên trước sự dã man của bọn nó, chỉ tự trách bản thân ko lường trước được mà đẩy đồng đội vào chỗ chết thế kia . Quay sang nhìn hai người kia thì thấy ai cũng nghiến răng tréo trẹo, chắc là đang phẫn nộ cùng cực chẳng khác gì mình.

Kế sách duy nhất và cuối cùng đã thất bại, không có một phương án B nào cả, trước mắt của cả bọn bây giờ chỉ còn một chữ "chết" lởn vỡn. Tuy biết là vậy nhưng ko lẽ ngồi im để đợi bọn chúng đến lôi ra và cắt tiết từng thằng hay sao. Phẫn uất trước cảnh tra tấn độc ác của bọn chúng, ít nhất trước khi chết mình cũng phải lôi một vài thằng theo cho có bạn . Quay qua bàn bạc sơ với lão B, mình quyết định một kết hoạch liều lĩnh để một lần nữa đánh cược với chính mạng sống của mình. Thằng L bị thương nên không giao hành động gì cụ thể cho nó, chỉ đi theo và núp phía xa để quan sát mà thôi, nó mà bị lộ thì chỉ tổ vướng chấn mình và B phải bảo vệ nữa . Cả nhóm thống nhất kế hoạch lại một lần nữa, quan sát kỹ tình hình để chuẩn bị hành động.

Sau khi đập tù binh một trận tời bời, có lẽ bọn chúng cũng chẳng cần thông tin vị trí của bọn mình, tự tin với số đông hung hãn và trang bị hàng nóng đầy đủ, bọn chúng kéo rốc hết vào rừng mở cuộc đi săn, chỉ để lại 2 thằng canh tàu và lão A bị trói gô nằm lăn lốc chết giấc. Cái may là bọn nó đi càn sâu vào rừng, hướng ngược lại với vách đá chỗ bọn mình ẩn núp, có lẽ cũng mất khá nhiều thời gian trước khi bọn nó quét hết một vòng đảo để quay ngược lại khu này . Lão B bẻ một cành cây cứng, dùng đá đập đập vót vót sơ qua cho một đầu tương đối thon lại, không thể làm nó quá nhọn nhưng ít ra củng có thể coi là vũ khí sát thương tầm gần nếu tấn công trực diện . Mình và lão B khẽ leo xuống mé bìa rừng, tiến gần lại một lùm cây chỗ lão A đang nằm, cả hai tách ra. Mình sẽ làm mồi nhử, lão B sẽ núp gần chỗ mình tay lăm lăm cành cây sẵn sàng tấn công.

Mồ hôi trong người túa ra như suối, tay nắm chặt một thân cây nhỏ, mình rung thật mạnh và kêu to lên mấy tiếng CUUU HUUU CUUU HUUU vừa giống người vừa giống chim cốt để bọn canh gác phân vân ko xác định rõ là cái gì. Nếu bọn nó nghe rõ là tiếng người, ko chần chừ xả hết đạn thì bỏ mợ. Mình tiếp tục lắc lắc nhẹ cái cây và kêu thêm vài tiếng nữa thì thấy hai thằng gác đã chú ý, một thằng bắt đầu tiến lại gần bìa rừng, tay vẫn lăm lăm cây súng. Mình lập tức bò sang một bụi cây khác chờ đợi, nằm yên chỗ cũ nó bắn vào thì toi . Thằng đó tiến vào rừng chỉa súng săm soi khu vực mình rung cây lúc nãy, mình đang nằm gần đó liền rung mạnh cái cây kế bên tạo ra tiếng rạo rạo rồi lại bò đi ngay lập tức. Thằng kia vừa nghe tiếng giật mình, quay sang thì từ một bụi rậm cách đó khoảng 3m, lão B âm thầm nhổm dậy cầm cái cây to bằng bắp tay phóng thẳng vào đầu thằng kia. BỐP tiếng cái cây đập vào đầu thằng ku vang lên khô khốc, công nhận sức lão B mạnh vãi lều, phóng từ khoảng cách 3m, cái cây cắm sượt qua góc trái đầu phía sau thằng đó nảy xéo lại dính luôn cả một miếng da đầu, ko biết có vỡ sợ ko nữa . Sau màn tấn công bất ngờ thằng kia ngã đập mặt xuống đất, người giựt giựt mấy cái rồi im re, chắc ngỏm cmnl rồi. Lão B nhảy xổ tới, tay cầm một cục đá bồi thêm mấy phát vào đầu nữa, máu văng tung tóe, chắc là bao nhiêu thù hận căm tức cho lão A bị B dồn vào cái đầu thằng này hết, RIP . Sau cơn say máu, lão B chộp lấy cây súng và tiếp tục nấp vào bụi rậm. Thằng gác còn lại thấy đồng bọn đi vào rừng rồi đột nhiên im re mất dạng, bắt đầu bồn chồn, gọi mãi ko thấy trả lời, no thận trọng từ từ tiến lại, tay lăm lăm chỉa súng về hướng bọn mình đang núp. Trái ngược với suy nghĩ của mình ban đầu là sẽ đợi nó vào sâu rồi lại ra tay như thằng trước, lão B đợi nó vừa tiến sát tới bìa rừng, đứng phắt dậy và xả ngay một tràng đạn . Không giống trong phim mỗi khi trúng đạn là văng ngược ra sau hay ca 18 câu vọng cổ rồi mới chết đâu nha các thím , thằng kia ăn chắc cũng ít nhất 5-6 phát, trong đó có một phát vào cổ máu phọt thành tia chắc cũng phải cả m, đổ sụp xuống ngay tại chỗ ko kịp kêu lên một tiếng chứ đừng nói phản ứng gì

Súng đã nổ, chắc chắn bọn kia sẽ nghe và quay trở lại. Đến đây thì lộ mịe nó rồi, núp làm cái mợ gì nữa, mình nhào dậy, gào thằng L nhảy ra khỏi chỗ núp lao đến chỗ mấy cái tàu cano cao su. Vừa chạy, mình tiện tay chộp lấy cây súng máy cạnh cái xác, lão B thì lao đến vác A chạy như bay về mấy chiếc tàu. Leo lên một chiếc cano gần nhất, mình và B đẩy nó ra biển, sau đó mình và lão quay sang xả đạn vào mấy chiếc bên cạnh . Cano bằng cao su bơm hơi nên chỉ với vài phát là nó xì hơi, có chiếc nổ tung toé như lốp bánh xe. Loáng cái 9 chiếc còn lại đã tiêu tùng, xa xa trong rừng đã thấy bóng đáng bọn kia chạy ra, vừa chạy vừa vãi đạn như mưa. Mình và lão B nhảy phóc lên tàu, mình với tay đề máy, rột rột rột... rột rột rột... DM máy KHÔNG NỔ, chết cmnr ...

Chap 33: Mai phục

Đạn bay vèo vèo sắp tới đít rồi mà cái máy chết tiệt vẫn ko chiu nổ, mình sợ mất cả mật. Phen này chết chắc rồi, lão B vừa xử hai thằng phe nó xong, nếu như bị tóm lại thì đảm bảo sống không được mà muốn chết cũng ko yên. Thấy mình loay hoay một lúc mà vẫn ko xong, lão B xông tới xô mình một phát muốn lộn cổ xuống biển. Lão nhảy ùm xuống biển chỗ cái máy làm gì một chốc rồi ngoi lên bảo mình khởi động lại lần nữa đi. Mình run run khởi động thì rột rột rột... rột rột rột... dm nghe mà sốt hết cả ruột , bạch bạch bạch... cuối cùng thì cũngmáy cũng nổ . Thằng L điều khiển máy tàu, mình với tay kéo lão B lên, nặng kinh hồn...

Xoẹt xoẹt xoẹt... bọn nó đang ùa ra từ bìa rừng, đạn vãi đầy trên bãi cát gần chỗ cano lắm rồi. Mình định vãi lại vài viên cầm chân bọn nó nhưng lão B ngăn lại, tỏ ý tiết kiệm kẹo, có bắn cũng ko tới được vì khoảng cách cũng còn khá xa. Chiếc cano từ từ chay ra biển mà trong bụng mình cứ thót lên từng chút một, đạn bay vèo vèo tuy chưa chạm tới được chỗ cano nhưng nếu như ko may có một viên nào đó ghim vào vỏ thì coi như xong đời . Sau màn khởi động chậm chạp, cano đã lấy được tốc độ, lướt vù vù ra xa bỏ lại lũ đầu trâu mặt ngựa chửi bới ỏm tỏi với theo . Cả bọn thở phào nhẹ nhõm, vậy là đã tạm thời thoát được cái chết. Mình quay qua xem xét tình trạng của lão A vẫn còn đang bất tỉnh thì thấy quả là thê thảm, 10 đầu ngón tay dập nát bét ko còn ra hình dạng gì nữa, mặt mũi thì bầm dập, mũi dẹo, môi tét lòi hết cả răng ra, ko biết có nguy hiểm gì tới tính mạng không đây .

Loay hoay rửa vết thương cho lão A bằng nước biển (may mà lão cũng đang bất tỉnh, ko chắc đau thấu trời xanh ) thì lão B quay qua hỏi giờ tính sao? Thật ra giờ cả nhóm lại rơi vào tình trạng bế tắc, đảo lớn chắc chắn là hang ổ của bọn mafia rồi, chạy qua đó chẳng khác gì tự sát, quay lại đảo nhỏ thì càng không thể, chỉ còn nước hướng thẳng vào đất liền, nhưng không bản đồ, không phương hướng và nhiên liệu của máy cano có giới hạn quả thật là vô vọng . Trước mặt không lối thoát, sau lưng kẻ thù đang mài dao chờ đợi, biết làm sao bây giờ . Suy đi nghĩ lại vẫn không thấy có cách nào khả thi cả, lần này thì thật sự muốn khóc , lúc nãy hành động một phần vì tức giận, phần còn lại là bản năng sống thôi thúc, không nghĩ bước tiếp theo sẽ như thế nào, để rồi lại lâm vào thế bế tắc như bây giờ.

Chạy ra khá xa hai hòn đảo, lão B tắt máy tiết kiệm nhiên liệu rồi cả nhóm bàn tính tiếp. Đang rầu rĩ vì tình cảnh hiện tại thì lão B chợt dưng phắt dậy nhìn về hướng hai hòn đảo, chuyen gì nữa đây . Mình ngay lập tức hướng mắt theo lão thì thấy xa xa có vài chấm nhỏ đang di chuyển tiến lại phía này, chết cm rồi, bọn chúng gọi đồng bọn bên đảo lớn đuổi theo. Lao đến khởi động lại máy, mình hướng hết tốc lực đâm thẳng ra giữa khoảng không vô tận, chẳng cần mảy may quay đầu nhìn lại, đằng nào chả chết, cứ cố gắng hết mình nếu như vẫn ko thể vượt qua được thì xem như ông trời đã gọi tên anh, bay lên hẹn hò với chị hằng tiên nữ thôi . Nhìn kỹ thì bọn nó có khoảng 4 tàu, nhưng có lẽ không biết chính xác vị trí tàu của bọn mình mà chỉ cắm đầu đuổi theo hướng của đồng bọn chỉ, mình thấy bọn chúng từ từ tách ra 4 hướng, có lẽ quyết bắt bằng được nhóm mình đây.

Một bên chạy trối chết một bên vẫn cắm đầu đuổi, tàu bọn nó có lẽ mạnh hơn nên mình cảm giác khoảng cách cứ thu hẹp dần, có lẽ bọn nó cũng nhìn thấy tàu mình rồi cũng nên. Rượt nhau được hơn 30p thì hai tàu chỉ còn cách nhau rất gần, có thể nhìn thấy rõ trên tàu bọn nó có 5 đứa loi nhoi la het um sùm. Lo lắng vô cùng, phe mình chỉ có hai khẩu súng gần hết đạn, một thằng què và một ông đang ngủ, à không đang xỉu nếu xảy ra đụng độ thì chắc chắn không có cửa thắng. Đang không biết làm thế nào thì xoạch xoạch... tiếng máy chậm dần rồi im hẳn, HẾT XẴNG... Minh kinh hoàng quay qua nhìn lão B thì thấy lão củng chẳng khác gì mình, quăng cho mình khẩu súng rồi gầm lên, phen này thì liều chết với bọn nó thôi chứ sao giờ . Lại bàn nhau kế hoạch, lão và mình thống nhất nhanh một vài chi tiết rồi cả hai nhảy ùm xuống biển, để tàu cho thằng L điều khiển theo quán tính cứ trôi về phía trước. Mình và lão B hai người bơi dạt ra hai cánh chờ tàu của bọn kia tiến tới, chắc khoảng vài phút nữa là chạm mặt thôi.

Tàu bọn nó sắp tới gần, cả hai lặn xuống chờ đợi, tàu vừa lướt ngang là ngóc đầu dậy xả hết tất cả những gì đang có trong tay , đạn vãi tung toé ghim hết cả vào tàu bọn chúng, chắc cũng có 3 thằng ngồi trên mép tàu dính kẹo lăn ùm xuống biển. Chiếc cano phao đang căng phồng chay hết tốc lực dính đạn nổ tung một phát văng lên trời rồi lật úp, hai thằng điều khiển tàu còn lại bắn ra xa ko biết như thế nào . Mình với lão B sau màn phục kích thành công liền bơi hết tốc lực về phía tàu phe ta, thằng L thấy vậy cũng quay đầu tàu lại chờ đợi. Vừa bơi lóp ngóp vừa hoang mang một nỗi sợ mang tên cá mập, máu đã đổ, chẳng mấy chốc lũc sát thủ của đại dương sẽ tới, ko nhanh thì sẽ làm mồi cho chúng thôi . May sau mình và lão B bơi tới tàu kịp, leo lên thở dốc gần như dứt hơi, mình nhìn thấy hai thằng ko trúng đạn sau một lúc bị choáng cũng bắt đầu kêu gọi ý ới cầu cứu nhưng cả nhóm cứ mặc kệ, ai biết được bọn nó có dấu hàng trong người không . Lão B giựt cây súng của mình bắn hết vài viên cuối cùng còn sót lại về phía tụi nó cảnh cáo rồi lại ngồi thụp xuống thở hồng hộc.

Không lâu, chỉ chừng 5p cả bọn bắt đầu nghe tiếng kêu gào dữ dội của hai thằng bọn nó, cá mập đã tới, lần này là cả đàn lớn chắc cũng phải hơn chục con quần quanh mấy cái xác dính đạn lúc nãy . Hai thằng kia bơi lóp ngóp cũng ko thoát khỏi sự chú ý của đàn cá. Nghe tiếng gào thất thanh của bọn nó mà mình cũng không nỡ nhìn, thôi thì bọn mày đã muốn triệt đường sống của tụi tao trước, đừng trách sao lại bị đối xử độc ác vô tình như vậy . Sau bữa tiệc hoành tráng của lũ cá, chỉ còn sót lại những vệt máu loang lổ trên mặt biển, nhìn sang hai người kia chỉ biết lắc đầu thở dài... Bây giờ không còn sự đe doạ tính mạng đến từ lũ man rợ khát máu kia nữa, nhưng vấn đề là tàu hết nhiên liệu, lương thực và nước không có, cả nhóm chỉ biết nhìn trời nhìn biển, để mặc cho tàu trôi lững lờ giữa khoảng không mênh mông tưởng chừng như vô tận...

Chap 34: Đói và khát

Xác tàu cao su của bọn kia vẫn trôi lập lờ trên mặt biển cách chỗ mình một khoảng cũng ko xa lắm. Chút không khí còn sót lại trong vỏ tàu cũng đang từ từ xì ra hết, cái xác bị sức nặng của máy tàu kéo chìm dần xuống biển trước ánh mắt tiếc nuối của cả nhóm. Phải chi nếu không có bầy cá mập lững lờ, mình và lão B có thể bơi đến kéo cái xác tàu lại và cố gắng trưng dụng cái động cơ hoặc ít nhất là lấy nhiên liệu thôi cũng được, đằng này chỉ biết thở dài ngồi nhìn mà thôi . Một lúc sau, xác chiếc tàu đã mất hút dưới lòng đại dương sâu thằm, gió bắt đầu nổi lên càng lúc càng mạnh, sóng nhồi từng cơn đẩy dạt tàu của mình đi mỗi lúc một xa. Lần này thì chính thức mất phương hướng, không biết đâu là hướng của hai hòn đảo, đâu là đất liền nữa .

Gió biển thổi thì lạnh run người, trên đầu thì ánh nắng soi rát da . Ánh nắng ở vùng gần nam cực nói chung và NZ nói riêng rất độc, bởi vì có một lỗ thủng Ozon khá to ở khu vực này của trái đất. Ánh sáng có chứa tia bức xạ từ mặt trời không bị cản lại bởi tần Ozon khi tiếp xúc với da người rất dễ gây nên các chứng bệnh ung thư da, đó là lý do tỷ lệ ung thư da ở NZ và Úc khá cao . Tiếp xúc trực tiếp dưới ánh nắng chói chang vài tiếng mà da của mình đau rát, không giống với cái rát của ánh nắng nhiệt đới ở VN chỉ cần vào bóng râm là dịu ngay, cái rát này nó âm ỉ và rất dai dẳng khó chịu . Mình chịu không nổi, thọc đầu xuống biển quan sát sơ xem có cá mập xung quanh không rồi nhảy ùm xuống núp dưới cái bóng của tàu. Lão B và thằng L cởi đồ ra che cho ông A rồi cũng nhảy xuống biển cố gắng làm dịu bớt cơn bứt rứt khắp người. Cứ như vậy, một lúc dưới biển rồi một lúc trên tàu đề phòng cá mập, người thì lạnh run mà da cứ như đang bị nướng, cảm giác bức bối úc chế không thể tả

Tàu theo sóng và gió cứ trôi lập lờ, cái dạng tàu cao su này chỉ dùng để di chuyển trong điều kiện thời tiết yên tĩnh, nếu như có sóng to gió lớn là lật ngay lập tức. Điều này làm cả nhóm thấp thỏm không yên, cầu mong sao cho đừng có nổi cơn giông mà cả bọn lại biến thành mồi cho cá nữa thì khổ . Tình trạng của lão A rất không tốt, từ sau khi bị tra tấn đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, người lão bắt đầu lên cơn sốt hầm hập, nếu tình trạng này cứ kéo dài thì e rằng khó qua khỏi . Cả nhóm rất sốt ruột lo lắng cho ông A, đặc biệt là lão B, liên tục lấy nước thấm vào áo chườm lên người A, hi vọng hạ được sốt nhưng vẫn không mấy khả quan. Trên đầu nắng thiêu đốt, xung quanh là biển nước mênh mông, số phận của 4 người đang trôi theo từng cơn sóng.

Hết lặn ngụp rồi lại phơi mình trước nắng gió, cơ thể của mình dần dần kiệt sức, cơn đói cơn khát bắt đầu làm cồn cào cơ thể. Đói thì có thể nhịn nhưng khát thì khó chịu vô cùng, ráng cố gắng khống chế cơn khát, mình không thể chết dễ dàng như thế này được . Ngày trôi dần, ánh nắng mặt trời bắt đầu bớt gay gắt hơn, cả nhóm dần lấy lại được sự dễ chịu ngoài da và chìm dần vào giấc ngủ, mặc kệ sống chết thế nào, cái cơ thể rã rời này không thể cầm cự lâu hơn được nữa, mình thiếp vào một giấc ngủ đầy mệt mỏi từ tinh thần đến thể xác, mặc cho cái lạnh và sự đói khát đang hành hạ, phải cố ngủ để lấy lại chút ít sức lực hay ít nhất quên đi tất cả những điều kinh khủng đang xảy ra xung quanh cho tinh thần bớt căng thẳng hơn.

Ngày thứ 2 trôi dạt trên biển, tình trạng vẫn tiếp diễn như cũ nhưng có phần tồi tệ hơn. Cơ thể dường như đang tiến dần đến ngưỡng giới hạn chịu đựng cuối cùng, da phồng rộp lên vì nắng và nước biển, môi khô quắt lại vì mất nước, đầu váng mắt hoa thấy mọi thứ xung quanh lúc mờ lúc tỏ, ko biết mình còn tỉnh táo được bao lâu nữa đây . Đã có lúc mình nghĩ đến việc uống nước biển, nhưng làm vậy chẳng khác gì muốn chết sớm hơn. Mình có đọc qua một số tài liệu nói rằng nước biển không làm giải toả con khát mà ngược lại lượng muối cao càng làm ta càm thấy khát hơn, đồng thời cơ thể phải trích nước để trung hoà muối từ nước biển xâm nhập, điều đó càng khiên tình trang mất nước trở nên trầm trọng hơn, do đó cho dù có sắp chết thì cũng ko được uống nước biển, chỉ khiến tình hình tồi tệ hơn thôi . Thằng L thì cũng ko khá gì hơn mình, chỉ có lão B khá trâu nên trông có vẻ vẫn chưa đến nỗi sắp quỵ như mình. Có một điều đáng đau lòng là lão A vẫn ko tỉnh dậy, sau một ngày một đêm sốt ly bì và rồi đúng giữa trưa khi mặt trời ngay trên đỉnh đầu, lão đã trút hơi thở cuối cùng . Có vẻ cũng đã chuẩn bi trước khả năng này xảy ra, lão B tuy khá đau buồn nhưng ở vào tình cảnh này, cái mạng của mình còn không biết sống chết ra sao nên cùng ko tỏ thái độ quá đau đớn. "Lễ" an táng diễn ra khá nhanh và đơn giản, sau một hồi đọc và hát to các nghi lễ của người Maori, cái xác được thả trôi lập lờ theo sóng biển, ai biết được sắp tới sẽ là người nào nối bước tiếp theo đây

Ngày thứ 2 trôi qua ngoài sự kiện lão A ra đi thì cũng ko có gì đặc biệt xảy ra. Vẫn là sự hành hạ của thiên nhiên, cái khát cháy cổ và cái đói cồn cào mỗi lúc một mãnh liệt hơn . Xung quanh vẫn là một không gian vô tận của trời và biển, ko một bóng dáng của chiếc tàu nào xuất hiện cả, tình thế quá bi đát khiến chăng ai dám nghĩ đến khả năng được giải thoát. Màn đêm lại bắt đầu kéo xuống, sau hai ngày nắng chói chang, trời bắt đầu có biểu hiện nổi gió và chắc có lẽ là sắp mưa. Mình lầm bầm trong bụng, bây giờ có bão thì cũng ko quan tâm , ít ra mưa cũng giúp cung cấp nước và làm dịu đi cái cơ thể đang héo hắt này. Những hạt mưa lộp độp bắt đầu rơi xuống, mưa kéo dài cả đêm, tuy lạnh nhưng bù lại cơ thể có nước như cái cây được tiếp thêm sức sống. Chưa bao giờ hớp từng ngụm nước mưa mà thấy nó ngọt ngào đến như thế, tinh thần mình cũng thoải mái và lạc quan hơn chút ít . Cái cano giờ như một cái hồ bơi nho nhỏ, các chỗ thoát nước được cả nhóm dùng quần áo bịt kín nên chứa được khá nhiều nước mưa bên trong. Cái khát được thoả mãn, giờ đến cái đói cồn cào, ở trên đất liền còn có thể vủng vẫy kiếm thức ăn, giờ kẹt ở biển như thế này thì kiếm cái gì bỏ miệng dường như bất khả thi.

Ngày 3-4-5 diễn ra y hệt như trước, cơ thể càng ngày càng suy nhược trầm trọng. Bây giờ cử động còn khó khăn huống gì chuyện lặn hụp, cái đói làm mắt mờ, tinh thần suy sụp, cảm giác như muốn nhấc tay mà chẳng có một tý sức nào để làm nữa, thật là thê thảm . Tuyệt vọng là hai từ mô tả chính xác nhất tình hình lúc này, lão B lúc đầu còn sung sức nhưng giờ cũng đã nằm bẹp dí một đống xem ra chằng khá hơn mình là bao. Giương mắt lên nhìn trời xanh, muốn chảy nước mắt nhưng cơ thể héo quắt chắc cũng chẳng còn sức để mà khóc nữa. Hai mắt đang nhoè đi thì bỗng dưng thấy xoẹt một cái, có cái gì đó vừa lướt qua . Cố gắng hết sức nhỏm dậy xem đó là cái gì thì thấy đang bay trên đầu là một đám mòng biển vừa lượn quanh vừa là hét oé oé ót ót ó ó chí choé hết cả lên. Miệng liếm mép thèm thuồng , thức ăn kia rồi, làm sao để tóm bọn nó bây giờ...

Chap 35: Thức ăn

Đầu váng mắt hoa nhưng tiếng gọi của thức ăn ngay trên đầu làm adrenalin dâng trào khiến trí óc đột nhiên mình mẫn lạ thường, mình suy nghĩ đủ mọi kế sách để có cách nào tóm được mấy con mòng biển kia. Lúc này cơ thể chỉ còn thứ gọi là bản năng sống, mọi thứ cảm giác, suy nghĩ đều xuất phát từ tiềm thức và đang phát huy tối đa trước lằn ranh của sự sống và cái chết. Tất cả mọi đặc tính, thói quen của mòng biển ào ào lướt qua đầu mình như thác lũ...

Mòng biển ở NZ và Úc rất béo, chúng phát triển nhờ vào sự "chăm sóc" đặc biệt của con người. Các loại thức ăn thừa thải được con người vô tình hoặc cố ý vất ra đều được bọn chúng đón tiếp hết sức nhiệt tình . Đa số các thành phố ven biển đều tràn ngập loại chim này, chúng ở khắp nơi, thậm chí bay sâu vào trong nội địa để kiếm ăn và dần dần trở nên vô cùng dạn dĩ và phụ thuộc vào nguồn cung cấp thức ăn từ con người . Thậm chí có lần mình đang ngồi chơi picnic ở bãi biển với S thì còn bị bọn chúng bay sà ngay cướp mất mấy miếng khoai tây chiên . Ở các thành phố ven biển NZ, nhà chức trách thậm chí còn trưng các biển khuyến cáo không cho chim chóc thức ăn để hạn chế tình trạng "béo phì" và có thể ảnh hưởng đến sức khoẻ của bọn chúng .

Bọn mòng biển này bay vòng vòng trên đầu chắc có lẽ đang mong kiếm chác thức ăn từ nhóm của mình đây . Suy nghĩ thật nhanh, mình bảo lão B và thằng L cởi hết quần áo ra, ráng hết sức leo xuống biển nấp một lúc để mình thực hiện kế hoạch bắt mấy con chim kia. Hai người kia lê tấm thân kiệt quệ cố gắng làm theo lời của mình, lăn ùm xuống biển và chờ đợi. Mình dùng hết số quần áo phủ che kín hết cơ thể rồi nằm ngửa ra, để hai miếng kính mặt đồng hồ lên bụng cho nó phản chiếu làm mồi nhử, rồi nằm ngửa ra trùm hết mặt mũi và hai tay rồi chờ đợi . Một lúc sau quả như mình dự tính, qua lớp áo mỏng mình nhìn thấy bọn nó bắt đầu bay thấp dần và có vài con từ từ sà xuống đậu trên thành tàu. Một con tò mò nhảy ngay lên bụng mình định mổ cái kính, vừa cảm giác có cái gì đậu trên bụng là mình ngay lập tức gập người lại, hai tay tóm chặt lấy được cánh và cần cổ của nó . Lũ mòng biển còn lại hoảng hốt bay tứ tán, thôi kệ, tóm được một con là tốt lắm rồi. Con mòng biển trong tay la hét om sòm nhưng cái bản năng của phần "con" trong con người mình đang trỗi dậy, tay cầm cần cổ bẻ ngang cái rốp 1 cái, con chim nghẻo ngay tắp lự .

Thò tay ráng giúp hai người kia trèo lên tàu, cả nhóm bắt đầu bữa tiệc thịnh soạn sau 5 ngay đói khát. Con mòng biển bị xé xác ra nhiều mảnh, máu me văng tung toé nhưng chỉ làm tăng thêm cái sự thèm khát miếng ăn của ba con thú đói mà thôi . Ăn sống ngấu nghiến từng miếng thịt chim, mặt ai cũng dính đầy máu và lông trông kinh tởm cứ như phim kinh dị, nhưng chẳng thèm để ý, cái đói nó làm biến đổi bản tính của con người, vất luôn cả cái sĩ diện ba xu vớ vẩn . Loáng một cái con chim đã được tiêu thụ hết, tuy không nhiều nhưng cảm giác rất thoả mãn, sau 5 ngày trống rỗng, cái bao tử cũng được làm việc, cơ thể lại tràn đầy sức sống.

Khắp tàu vương vãi máu và lông chim, chỉ còn sót lại chút ruột và nội tạng của con mòng biển xấu số là ko ăn được. Lão B định vất đi thì mình hét lên cản lại , đây là thứ quý giá để có thể giúp mình duy trì sư sống trong những ngày sắp tới, ko thể lãng phí được. Gom góp những thứ không ăn được còn sót lại, mình lại suy tính việc kiếm thức ăn để dự phòng cho thời gian tiếp theo. Bảo thằng L tháo cái nẹp tay ra, mình muốn trưng dụng lại mấy sợi dây giày dùng để cột tay nó lúc trước. Tiếp theo là dùng cái quần dài size XXXXXL của lão B khủng bố , buộc thắt nút hai cái ống quần lại, tạo thành một cái lồng vải chỉ có đầu vào là cái lưng quần. Mình sử dụng hai cái dây giày nối vào nhau như sợi dây nịt luồn quanh thắt lưng quần, với cách này nếu như nắm hai đâu dây xiết mạnh, cái lưng quần sẽ xiết chặt lại thành một cái lồng kín, như vậy là mình đã có một cái bẫy sơ đẳng nhất . Xé mấy cái áo ra, bện lại thành một sợi dây tương đối dài, sột thật chặt với hai đầu của sợi dây giày, cho mớ ruột chim vào hai ống quần, giữ một đầu dây, mình thả cái quần cho nó chìm xuống biển và chờ đợi. Bởi vì khó quan sát từ trên mặt biển nên ba người thay phiên nhau thò đầu xuống biển để nhìn, một lúc sau thì đã có vài con cá be bé đánh hơi được thức ăn và kéo tới. Hễ người quan sát thấy có vài con chui vào ống quần là ra hiệu, người giữ dây sẽ kéo mạnh lên và cái lưng quần xiết lại nhốt mấy con cá ở trong. Lần đầu tiên thử nghiệm mình đã tóm được 2 con cá con to cỡ 3 đốt ngón tay, lão B ngay lập tức tóm lấy cạp luôn vào mình con cá đang giẫy giụa như ăn sushi ấy . Và rồi cứ như vậy cả bọn có cá ăn no nê phủ phê, không sợ đói nữa. Ruột cá tiếp tục được sử dụng làm mồi nhử, thỉnh thoảng thấy mòng biển xuất hiện thì mình lại giở chiêu cũ, dùng mấy con cá làm mồi và tóm vài con chim đổi khẩu vị. Trời thì thỉnh thoảng 1-2 ngày lại mưa nên cũng không dến nổi chết khát, lâu quá ko có mưa thì uống tạm máu của mấy con chim Cả nhóm cứ tiếp tục cái cảnh sống mọi rợ như thế nhưng ít ra là đã đẩy lùi được tiếng gọi của thần chết.

Ngày thứ 15 trên biển, cũng tròn nửa tháng 3 người lênh đênh vô định trên biển, số phận không biết sống chết rồi sẽ ra sao thì một hôm chợt nhìn thấy một con tàu chở dầu to vật vã tiến về hướng tàu của cả nhóm . Nói thêm là trong thời gian trôi dạt, mình cũng đôi lần nhìn thấy tàu chạy ngang nhưng khoảng cách quá xa, tàu của cả nhóm lại nhỏ, ko có pháo sáng báo hiệu nên ko thể nào gây sự chú ý được, chỉ biết ngồi nhìn thẫn thờ mà thôi . Lần này thấy một con tàu tiến hẳn về phía này, có lẽ chỉ là tình cờ nhưng đây là cơ hội có một không hai, ông trời chắc cũng muốn mình sống đây. Cả nhóm đợi tàu đến gần, đứng dậy hò hét ỏm tỏi, sáu cánh tay vẫy điên cuồng mong sao là có người trên boong nhìn thấy . Chiếc tàu to lớn tiến lại từ từ, 300m... 200m... 100m... sát lắm rồi... nó lặng lẽ lướt ngang qua thuyển của cả nhóm, nhìn từ dưới lên nó trông như một ngọn núi khổng lồ, tuy nhiên tiếng động cơ máy tàu rất to, át hết cả tiếng kêu của nhóm và vẫn không có tính hiệu gì từ trên boong tàu . Sóng từ con tàu lớn tạo ra đánh tàu mình nhấp nhô như muốn lật, 3 người phải bấu víu hết sức để không phải văng ra khỏi thuyền. Sau một lúc tròng trành, mình ngước nhìn chiếc tàu khổng lồ từ từ lướt đi xa dần, cả bọn vẫn ra sức hò hét, nhưng lần này là những từ ngữ tục tĩu nhất có thể nghĩ ra. Làm sao mà không tức cho được, dm nó chỉ cách thuyền mình có vài m mà không hay biết, 3 cái sinh mạng khốn nạn lênh đênh nửa tháng trên biển tưởng như sắp được tái sinh thì một lần nữa nhìn niềm hi vọng đến rồi đi một cách bất lực. Mình gào lên phẫn uất, DM CUỘC ĐỜI, DM ÔNG TRỜI , sao ko cho cả đám chết mịe ngay từ lúc trên đảo đi cho rồi, tai sao lại hành hạ tra tấn hết thể xác tới tinh thần như thế này. Sức chịu đựng của mình đã đi đến giới hạn tột cùng...

Click links dưới để đọc truyện :
( chap36->40 )
Chia sẻ bài viết Facebook

Chuyên Mục Blog

Xem nhiều nhất