Chào mừng bạn đến với Wapsite - Chúc Bạn Online Vui Vẻ

Bài đăng mới nhất

[Tình yêu giết người] Tự Truyện : Linh Hồn ( chap1->5 )
Tác giả : Spirit_Love3

Trước tiên trình bày quan điểm với các bác luôn nhé
Đầu tiên về Link bên kia thì em cũng chỉ nói chơi cho vui thôi. Nhưng sau đó nhiều bác hỏi em giết thằng thứ 2 thế nào nên cũng muốn viết 1 dạng truyện về 1 thằng tâm thần bệnh hoạn giết người.
Cái thứ 2 là truyện có nhiều yếu tố tưởng tượng. Em muốn viết về thể loại luồn lách giết người trinh thám ..đại loại thế. Gọi là chém gió cũng dc ko sao nhưng vẫn có cốt truyện đi theo suy nghĩ of em. Thật hư lẫn lộn . Nhưng sẽ cố gắng thật Logic từng chi tiết
Cái thứ 3 là đầu óc em hoàn toàn bình thường nhé chứ ko phải loại hoang tưởng biến thái. Em đang làm nhân viên của 1 công ty lớn. Em vẫn đi làm hằng ngày và có thời gian rãnh thì viết tiếp truyện này thôi. Xưa h cũng viết nhiều truyện nhưng thể loại bệnh hoạn này thì lần đầu em thử. Chỉ muốn diễn tả thử cảm giác của 1 thằng như thế này nó thế nào.
Cái thứ 4 là từ đầu truyện tới giờ em ko muốn nói thẳng ra là chém hay thật vì ko muốn đứt mạch cảm xúc của các bác. Cơ mà nhiều người phản đối + PM qua em nói này nọ nên mới viết cho các bác xem. Chứ em dự định cuối truyện mới nói.
Cái thứ 5 là cả 2 vụ giết người sẽ được em đi rành mạch chi tiết theo câu chuyện chứ ko phải lướt qua. Em đi từ đầu về tình yêu tình báo là để các bác nắm rõ hơn cái cốt lõi giết người, tâm lý của thằng bệnh này chứ ko phải để câu khách hay gì cả. Mới vào mà chặt đầu rồi thì còn gì hay.

Và cuối cùng là bác nào ủng hộ thể loại này thì em viết tiếp. Ko thì thôi ạ.

18+

Không khuyến khích các trường hợp dưới 18+ vào xem. Truyện có chứa 1 số yếu tố bạo lực hư cấu.

Kể về vụ giết người. Vụ 1 em ko đi chi tiết lắm. Vụ 2 thể theo lời nguyện cầu của anh em. Em xin viết lại theo kiểu này cho dễ đọc chút. những chap đầu sẽ giới thiệu và có hơi hướm tình yêu tình báo chút. Nhưng về sau sẽ chi tiết vào cách thức giết người và cách em thoát khỏi vụ này.
Các bạc đọc hết rồi hãy phán gió má gì nhé. mới mấy chap thôi. Em sẽ són hết công suất :(

Linh Hồn

1 năm sau khi giết 1 thằng khốn nạn. Sự lỳ lợm đã cứu tôi thoát khỏi vòng lao lý của Pháp Luật.Dường như nỗi đau về mất mát người yêu cũng như án mạng đầu tiên do tôi gây ra đã làm chai sạn đi cảm xúc. Tôi sống lầm lỳ hơn và ít nói hơn. Sau giờ làm tôi đóng cửa phòng và nhốt mình trong đó với cái máy tính, với âm nhạc, công việc và nỗi đau. Nỗi đau về sự ám ảnh tình yêu cũng như ánh mắt cầu xin tha mạng của thằng khốn nạn kia luôn theo sát tôi đến từng giấc ngủ.
"Mày chẳng là cái chó gì cả, 1 thằng vô dụng. con Trang nó bỏ mày vì mày đéo có đồng nào trong túi, mày nghe rõ chưa thằng vô tích sự"
Giọng nói của nó văng vẳng trong đầu tôi như từng nhát búa bổ vào đầu. Giết người thật ko dễ dàng tí nào.

- Con sẽ ra ngoài ở, con muốn tự lập 1 mình

Mẹ tôi nhìn bằng ánh mắt khác lạ, bất ngờ vì cuối cùng thằng con ăn bám và vô dụng này đã biết tự dứng dậy mà đi ra ngoài đời. Ánh mắt mòn mỏi đầy vết chân chim của bà không nhìn ra rằng Thằng con trai yêu quý đang sợ hãi cái nhà thân thương này để chạy trốn sự ám ảnh.

Tôi đón 2 chuyến xe bus đi mãi đi mãi để rồi nhìn ra cửa sổ. Tôi đã đến vùng đất ước mơ, vùng đất của sự nhiệt huyết tuổi trẻ. 1 nơi mà
tôi bắt đầu 1 cuộc sống mới mà không biết được rằng còn rất nhiều chuyện đang chờ đón tôiKhi tôi thực sự lao vào những cái chết tiếp theo cũng như mòn rục trong vòng pháp luật. Tôi đã giết 1 người bạn thân của chính mình và rồi đối diện với sự thật là : Không thể nào thoát nổi Pháp Luật....Sài Gòn - Điểm đến của ước mơ và hoài bão. 1 thằng tội phạm ngầm đã sống chui nhủi như 1 con chó..và thua cả 1 con chó..

Chap 1 : Sự khởi đầu

Ngồi ăn tô phở rồi tiện móc bóp ra kiểm tra. 4 triệu dành dụm cho hơn 2 năm làm công việc Internet Manager hay còn gọi 1 cách bình dân là thằng coi Net. Tôi mở mồm chửi Đụ con mẹ nó đời.. nhưng thật ra tôi muốn đụ vào mặt thằng chủ tiệm net hơn. Bóc lột quá...Ăn xong tô phở tôi bắt đầu dò hỏi về phòng trọ này nọ. Chạy cả ngày trời mới kiếm dc 1 phòng trọ ở khúc Tô Hiến Thành nhưng giá tới tận 2 triệu/ tháng. Chép miệng rồi bỏ đi. Phần vì gần chợ và có nhiều tiệm net nên tôi nghĩ có thể ra đây xin việc rồi tính sau. . Sài gòn đắt đỏ như l`.

-Cô ơi ở đây có tuyển việc ko ạ? - Không cháu ơi
- Chào bác, tiệm Net bên bác có cần người coi Net ko ạ? - Người nhà bác tự coi cháu ơi
- Anh ơi, cho em hỏi bên anh cần người coi Net ko ạ? - ko đi chỗ khác mà kiếm
...Bộ mặt thư sinh và cặt mắt kính tri thức ko đủ để cho tôi xin dc việc làm, hay nói đúng hơn ko đủ che giấu 2 chữ : Người Lạ. Buồn cười thật, ai mà lại thuê 1 thằng lạ hoắc, ko có gì ngoài CMND để vào làm và coi giùm người ta cái tủ tiền nhỉ. Tôi bật cười rồi lại tiếp tục đi. Đến khi mệt nhoài tôi bước vào 1 tiệm Net, ko phải để xin xỏ mà là 1 khách hàng thật sự.

Google Google Google - Tôi phát điên lên vì những tin tức, công việc, tuyển dụng mà mình search ra. Thật ngu xuẩn và vô dụng. Tôi ko có gì trong tay cả. Ngay cả cái bằng cấp 3 từ cái trường bổ túc văn hóa chó má tôi còn ko rõ mình đã để đâu thì thử hỏi : Có ai ngu mà giao việc. Bất lực và bật khóc ngay trong quán net. Cuộc đời ơi sao mày khó nhằn thế....
Tôi ngồi xem phim, chơi game và làm đủ thứ việc lảm nhảm mà 1 thằng coi net hay làm rồi đến khi nghe tiếng gọi : Cháu ơi đóng cửa.

-Cô ơi cho cháu chơi đêm được không ạ?
-Không được cháu ơi về cho cô đóng cửa chứ ở đây không có ai hết nên ko tiện lắm đâu
-Cháu xin cô mà, cho cháu chơi đêm đi, 10 ngàn 1 tiếng cháu cũng chơi. Cho cháu gửi tiền từ h tới 7h sáng mai luôn. Chứ đêm nay cháu ko biết đi đâu cả
-Trời cháu đi về nhà đi chứ ở đây không dc đâu. Thôi cháu về đi. Tiền thì cô cũng muốn nhưng cháu là người lạ ở đây không dc.
- Cháu xin cô mà, cháu có 4 triệu trong người, cháu gửi cô 3 triệu làm tin. Cô cứ khóa cửa ngoài rồi đi về. Mai mở cháu ra là dc. Chứ đêm nay cháu chán quá rồi.
- Thôi cũng được nhưng không được phá phách máy móc nhé. Có camera ở trên đấy. Trong tủ có mì gói, cứ lấy pha ăn rồi mai tính sau cũng dc. Tiền giữ đấy đi
- Cháu cám ơn cô nhiều lắm. Đi Đường cẩn thận nhé cô

Bà cô tốt bụng thật. Khóa cửa xong thì tôi ngồi trong tiệm net như 1 ông Hoàng thật sự, muốn làm gì làm, muốn ăn gì ăn (tất nhiên sáng hôm sau vẫn phải trả tiền). Trở về như cái thời làm thằng quản net ngày xưa. Tôi tiếp tục google thông tin việc làm. Vẫn không khả thi gì. Mệt mỏi quá tôi ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau bà cô đến và kêu dậy. Tôi thanh toán tiền Net xong bỏ đi ăn sáng. Và rồi lại quay về Net ngồi cả ngày. Không biết đã có ai từng bỏ nhà đi bụi chưa. Chứ mà đã đi rồi mà ko có gì trong tay, ko biết làm gì đi đâu thì chỉ có thể ngồi Internet cả ngày thôi. Và rồi đêm đó tôi lại xin ngủ lại. Bà cô già lại đồng ý. Ngày qua ngày cuối cùng tôi cũng đã sống ở cái tiệm net đó hơn 3 tuần và rồi...Tôi sạch tiền !

- Cô ơi để cửa cháu đi ạ
- Hôm nay ko ở lại chơi đêm nữa à
- Dạ chắc từ nay cháu hết làm phiền cô rồi. Cháu cám ơn thời gian qua cô đã giúp đỡ cháu có cái chỗ mà đặt lưng đêm khuya
-Sao thế?
- Dạ cũng nói thật cháu từ Đồng Nai lên đây lập nghiệp, nhưng ko biết đi đâu về đâu, trình độ không có và bây h hết tiền rồi nên khó quá cô ạ. Cháu chỉ có kinh nghiệm coi tiệm Net thôi, ngày xưa đã từng làm hơn 2 năm.
- Trời, sao cháu ko nói sớm, khổ quá. Thôi cháu ngủ lại đây đi rồi cô sẽ về bàn với ông chú chồng cô việc đó.
- Cháu cảm ơn cô ạ.

Bà cô già lại lầm lũi khóa cửa về nhà bỏ lại tôi trong đó với niềm hy vọng, sự sung sướng vì đã tìm dc việc làm. Cho dù nó nhỏ nhoi nhưng cũng đáng lắm chứ. Tôi thiếp ngủ đi và rồi mở mắt ra nhìn thấy 1 ông chú già đầu lấm tấm muối tiêu với gương mặt tròn hài hòa. Có lẽ ngày xưa cũng là hot boy 1 thời. Chú nói chuyện khá điềm đạm với tôi. Đầu óc tôi nổ bừng lên khi nghe dc câu : Cháu sẽ làm việc ở đây từ sáng tới tối, bác bao cơm nước hàng tháng luôn. Tính cháu 1 tháng 1 triệu rưỡi, ăn uống chỗ ở. Cháu thấy thế nào? Trời ạ, tôi vui sướng đến phát khóc và ngay lập tức tôi chấp nhận vô điều kiện. Thật là sung sướng vì 1 thằng bụi đời nay đã có chỗ ở và việc làm tốt. Vẻ mặt rạng rỡ đó kéo dài suốt cả ngày, tâm trạng vui phơi phới. Đêm đó tôi đã ngủ thật ngon. Ngon lắm kể từ hơn 1 năm nay...Tôi không biết được rằng Đó là giấc ngủ ngon ít ỏi cuối cùng mà tôi có được , ác mộng rồi lại kéo dài. Nơi ước mơ và sự nghiệp khởi đầu lại là nơi chôn vùi tất cả. Tôi lại đã phạm sai lầm ngày xưa. Giết người trong chính nơi thân thuộc mà mình sống....

Chap 2 : Cho tim anh xao xuyến

Ngày tháng dần dà trôi qua, tôi vẫn làm tốt công việc của mình và có phần xuất sắc hơn. Do có chút kiến thức về IT cũng như Marketing. Tôi giúp 2 ông bà già kia về các khoản nâng cấp máy móc và cài game này nọ sao cho có khách nhiều hơn. Rồi thì tổ chức mấy giải đấu Dota nho nhỏ trao phần thưởng Sting, gold member này nọ bằng tiền lương của tôi. Từ đó khách vào tiệm chơi cũng khá đông đúc, 1 phần cũng vì tôi thân thiện với khách, chơi game, chém gió chung nên dần dà cũng rất nhiều anh em quý. Thế nên 2 ông bà ( từ nay xin gọi là ông/bà Xuân) cũng yêu quý tôi lắm.

Công việc vẫn cứ tiếp diễn hằng ngày. Cho đến khi tròn 6 tháng tôi làm việc tại Internet An Bình của 2 ông bà. Nhớ không lầm là hình như tháng 7 thì phải. Hôm đó là thứ 2. Tôi nhận được cuộc gọi từ bà Xuân " Huy ơi, hôm nay cháu đi với cô nhé. Tiệm để con Nơ nó xem giùm cho ( con Nơ là con giúp việc nhà bà Xuân)" . Cũng lấy làm lạ vì xưa h có kêu đi đâu đâu, có chăng cũng chỉ mua giùm ít đồ vớ vẩn để sửa sang lại tiệm net thôi.

- Cháu biết Làng nướng Nam Bộ chứ?
- Dạ biết cô, bên CMT8 phải ko, giờ mình qua đấy ạ?
- Đúng rồi đó, hôm nay con gái của cô vừa đi học về, cháu nó đang nghĩ hè nên về nhà nghĩ ngơi, tiện ra ăn uống luôn cho vui.
-[Nghĩ thầm trong đầu con gái mà đi xa học h về chắc cũng ngon lành, với lại 2 ông bà cũng khá đẹp nên con cái chắc cũng ko đến nỗi]

"Đây là Linh - con gái cô, đang học ở Hà nội, trường ĐH...." lỗ tai tôi lùng bùng hẳn lên, tiếng o e đánh mạnh vào não. Mọi âm thanh xung quanh dường như đứng lại, mọi giác quan ngưng động và nhường chỗ cho giác quan duy nhất: Thị Giác. Tôi nhìn em như thể lần đầu tiên dc nhìn thấy con gái. Sự sững sờ đó bị phá tan bằng 1 cái đẩy vai của bà Xuân. " Đây là anh Huy, nhân viên làm bên tiệm của nhà mình. Tốt bụng lắm, làm dc nửa năm rồi đấy" Tôi giựt mình và lắp bắp chào em, đã thế lại còn đưa tay ra bắt tay cứ như đối tác chào nhau ấy. Thật là nhà quê.

Trong bữa ăn chủ yếu đề cập đến các vấn đề học hành thi cử của cô Linh. Tôi lắng nghe chăm chú và lâu lâu khẽ nhìn em, em cao ráo và dễ thương. Mái tóc dài xõa qua vai dc duỗi mượt mà và đen như cái món thịt heo nướng mọi đang bày ra trước mặt tôi ấy. Vừa ăn vừa suy nghĩ về cô Linh ấy, vừa đẹp vừa dễ thương lại rất đáng yêu, chắc cũng lắm anh theo đây. Nhìn thèm quá.... 1 mớ suy nghĩ điên khùng về mấy em trong cái đống phim bậy bạ mà bọn chơi net hay share link cho tôi hiện lên. Bất chợt điện thoại tôi vang lên

"Do you still think of me
Like I think about you
Do you still dream of me
Cuz I can't sleep without you"

- Alo ai đấy?
- Anh Huy hả, khi nào về có kèo Dota 5vs5 10 chai sting với bọn Net Thanh Hoa kìa, chơi ko về sớm chơi
- Okie set kèo đi rồi anh mày ăn xong về ngay

Gác điện thoại rồi ăn vội vàng sau đấy xin phép 2 ông bà Xuân về trước để coi tiệm. Quay qua chào cô Linh thì thấy em ấy mỉm cười. Khó hiểu quá. như monalisa vậy. Chạy về net thì thấy bọn Net lân cận nó qua rồi. Nhưng mà đánh thua trận đấy nên trả sting cho bọn nó đi về. Đen quá trời quá đất. Lúc này nhà bà Xuân cũng đã ăn xong và chạy ngang net. Linh chạy vào net chào tôi rồi quay ra nói " Ba mẹ về trước đi tí nữa con về nhé".

- Ê anh Huy
- Gì vậy em?
- Bài nhạc chuông của anh, để từ khi nào đấy?
- À à, Addicted đấy à. Cũng lâu rồi đó
- Uhm hmmm. Em thích anh.
- Giỡn hoài em làm gì mà thích, anh vừa gặp em đây mà
- Tại vì anh để nhạc chuông giống em và em nghĩ anh có sở thích âm nhạc giống em rồi đấy. Dc không? Không thích thì thôi.

Linh ngoảnh mặt đi thẳng vào trong rồi mở máy lên và ko quên hét to " Coi Nét, mở máy 14 coi" - Tôi cũng ko quên đáp trả " Máy hư rồi ra máy 1 ngồi này (máy 1 kế bên máy chủ)". Em nó đỏng đảnh ra kế bên tôi ngồi. Tôi thì tức cười lắm nhưng cũng ko nói gì.
Ồ ...lại thế nữa rồi !

Chap 3 : Lặng lẽ

Tôi mở đầu 1 ngày mới bằng việc chở cái cô Linh kia đi qua nhà bạn theo lời yêu cầu của bà Xuân. Thật tình mà nói đẹp thì đẹp chứ mà sai vặt tôi thế này thì quả là ko ưa tí nào cả. Tôi qua bên nhà bà Xuân rồi chờ Linh bằng chiếc xe Wave ghẻ lở của tôi.

- Em đi đâu anh chở?
- Chở em vào khách sạn đi. Cái nào cũng được.
- Em điên à, vào đó làm gì, ko được em đừng có khùng nhé.
- Anh vừa phải thôi, chở em vào đó đi ko em thuê Taxi đấy

Bon bon chạy trên đường mà cứ như đang chạy ZicZac, chắc có lẽ lại tay tôi run quá. Ko biết phải run ko hay là đang thích nữa, bao nhiêu câu hỏi nó cứ nhảy tưng tưng trong cái đầu thích tưởng tượng của tôi. Chạy 1 hồi em bảo dừng lại, vào cái hotel đó đi. Tôi chạy thẳng vào đó. Em xuống xe, tôi cũng xuống xe đầy vẻ ngượng ngùng. Tôi nói chủ khách sạn. Cho em 1 phòng ạ. Cầm chìa khóa quay lại nói Linh. Phòng 202. "Cám ơn anh nhé". Em quay mặt đi, tôi đi theo tự dưng Linh quanh lại nói:

- Đi đâu thế, đi theo em chi ?
- Thì em kêu anh đưa em vào đây mà???
- Em kêu anh vào đây chứ em có kêu anh lên phòng với em đâu, anh đi ra ngoài kia uống cafe đi. Tí em gọi
- Uh uh biết rồi - Mặt tôi như cái đống shit, quạu lại khi nghe em nói thế, ăn dưa bở ngon quá trời. tự dưng nhớ tới thuyết osin và con chó.

Ra ngoài ngồi uống cafe mà bực bội không thể tả được. Khác mẹ gì thằng xe ôm. Chuyến này về phải báo bà Xuân mới dc. Tưởng tiểu thư mà ngon à, láo à, lừa ông à. Cho chết luôn, này thì khách sạn. Đang ngồi nghĩ vẫn vơ thì thấy có 1 thằng chạy Exiter vào khách sạn 1 mình. Em nghĩ chắc là gặp em Linh đây mà. Chắc giờ lên rồi lại ấp nhau rồi rầm rầm trên đó. Ôi coi dễ thương thế chứ mà rẻ rúng quá.
Được tầm 10 phút đang ngồi chơi xếp gạch trên đt thì tôi thấy thằng ôn đó phóng từ trong khách sạn ra như thằng điên. "Yếu sinh lý hay sao mà 10 phút ra mẹ nó rồi".

- Anh Huy, vào đây - Hic hic hu hu
- Gì vậy em, em khóc à???
- Vào đây.

Tôi tính tiền cafe rồi phóng thẳng vào khách sạn chạy lên phòng 202 rồi thấy em ngồi ở đó. Mặt thẫn thờ, 2 dấu bàn tay đỏ hằn lên khuôn mặt bé bỏng của em, nhìn thấy tôi em òa to lên

- Anh à, nó bỏ em rồi, thằng khốn nạn
- Là sao, ai bỏ em
- Thằng người yêu cũ em. Nó có người yêu mới rồi. Nó hẹn em vào đây để nói nó chán em rồi, em là đồ chơi của nó mà thôi, thời gian em đi học xa nó quen con khác rồi.
- ......

Tôi im lặng nhìn em không biết làm gì. Mắt đanh lại, dường như chỉ có ý nghĩ giết chết thằng kia ngay lập tức. Tôi cầm tay em lôi đi xuống thanh toán tiền khách sạn rồi chở em về. Dọc đường đi cả 2 im lặng chả biết nói gì. Tôi cũng chẳng biết làm gì, thật sự không muốn dính vào những chuyện rắc rối liên quan đến con gái thế này. Tôi trả em về nhà rồi quay xe đi. Em đứng đó thẫn thờ đôi mắt ướt đẫm nhìn về phía tôi.
Về tới tiệm net thì tôi cùng anh em chiến hữu đánh vài ván game. Chẳng thể tập trung được. Dường như cái ý định muốn giết chết thằng kia nó cứ thôi thúc tôi. Bồn chồn, lo âu. Tôi quit game và bắt đầu suy nghĩ. Thằng kia là ai, sao nó lại phản bội Linh, tại sao nó lại bỏ Linh, sao lại hẹn vào khách sạn nói chuyện. Lần mò 1 hồi tôi mò ra được Facebook của Linh. Bắt đầu lọc dần danh sách bạn bè. Không thể nào làm nổi, có hơn 1000 friend mà nhìn ai cũng có dấu hiệu nghi vấn cả. Vì Linh khá xinh xắn nên trai add cũng khá nhiều.

Tôi bắt đầu trượt timeline xuống dần để theo dõi. Nào là chúc mừng sinh nhật, hình đồ ăn thức uống, hình tự sướng, khen bài hát này nọ. Vẫn không tìm ra được gì. Rồi đến khoảng mốc thời gian cách đây 4 tháng. ở Status nào của em cũng có 1 người vào coment đầu tiên. Thỉnh thoảng có vài status chúc ngủ ngon từ người đấy. Nghi vấn từ đây, tôi bắt đầu lần mò theo Facebook của người đấy, vẫn trượt timeline xuống và rồi bắt gặp Status của Linh : Ngủ ngon nhé, em yêu anh Chồng yêu của Linh.

" Khoa Trần? - Thì ra là mày để rồi xem mày là con chó nào nhé".

Chap 4 : Ranh giới

1 tuần sau chuyện Linh và thằng Khoa bồ cũ. Tôi vẫn sống tốt, sống vui, sống khỏe. Vẫn chiến dota với anh em trong quán net. Tôi ko gặp Linh bữa h nên cũng ko rõ chuyện của em thế nào nữa. Trưa nay ngồi bà Xuân dỡ cơm ra cho tôi, có ngồi nói chuyện với bà thì biết Linh đang học ở Đại Học Kinh Tế Quốc Dân năm 3. Cứ Hè là lại bay về Sài Gòn nghĩ ngơi, thăm gia đình. Tôi có hỏi về chuyện tình cảm của em Linh thì bà Xuân có nhắc tới thằng đấy rất niềm nở " À con Linh nó có bạn trai tên Khoa, chúng nó yêu nhau lắm mày ạ, con Linh ra trường có khi bọn tao cho nó cưới luôn. Thằng kia cũng con của lão Bình làm bên Phòng cháy đấy. Gia cảnh cũng khá tốt.." Tôi cũng im lặng không nói gì. Vì thật sự tôi cũng không muốn xen nhiều vào chuyện này. Có chăng chỉ là khi cảm giác nóng giận quá mà ra. Thú thật tôi cũng là dạng người nóng tính và ngày xưa tôi hiểu cảm giác bị ruồng bỏ là thế nào nên có lẽ việc làm của thằng kia làm tôi không vừa ý

- Anh Huy hả, em Linh nè. Ba em nhờ anh qua bên nhà coi giùm mấy cái bảng điện ở nhà em dc ko?
- à Uhmm hmmm , để tí chiều anh ghé. Em kêu con Nơ ra quán giúp anh nhé. - Tôi trả lời điện thoại của Linh

Sau màn chào hỏi cô bác thì tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Nói thật chứ tôi có biết mẹ gì về điện đâu. Nhận lời qua để xem xét tình hình coi em Linh thế nào thôi chứ chả biết sao. Linh dẫn tôi vào nhà bếp rồi nói tối qua ổ điện này bị chập thì phải, tháo ra kiểm tra thử thế nào. Tôi tháo mạch điện ra thì sau đó....CLGT?????? 1 đống dây điện chằng chịt đập vào mắt tôi, nào là dây quạt, dây đèn ngủ, dây đèn sáng, dây đèn nhà kho, dây cầu chì, dây nóng, dây lạnh.....Tôi toát hết mồ hôi ra vì nghĩ sao mình ngu thế này nhìn vào chả biết gì. Quá phức tạp... Rồi quay qua nói Linh " Cái này bị cháy cầu chì rồi, em chờ chút anh gọi bạn anh mua cầu chì mang qua nhé " - Tôi rút điện thoại gọi thằng Ân, thằng này hay chơi ở quán tôi. Làm nghề bán ắc quy dạo.
Tầm 10 phút sau nó chạy qua tới nơi tôi có nói nhỏ trình bày vấn đề. Nó okie bảo anh Huy yên tâm, cứ tiếp chuyện vs em gái rồi để em. Thế là tôi thoát dc cảnh bị chửi ngu rồi! Thằng Ân ngồi mày mò sửa cái bảng điện, còn em thì tôi kêu ra ngoài nói chuyện.

- Em thế nào rồi?
- Thế nào là thế nào???
- Em vs thằng Khoa thế nào?
- Sao anh biết Khoa?
- Em ko phải biết đâu, trả lời anh?
- Mà anh hỏi làm gì?
- Em đừng trả lời 1 câu hỏi bằng 1 câu hỏi được chứ?
- Nhưng đó không phải chuyện của anh thì anh quan tâm làm gì?
- Anh biết không phải chuyện của anh nhưng..anh là người đưa em đi gặp nó rồi để nó tát em, anh phải có trách nhiệm trong chuyện này chứ!
-Thôi không sao đâu anh đừng bận tâm chuyện đấy.
- Nhưng mà...
- Thôi anh nhiều chuyện quá,có nói anh cũng chẳng làm được gì. Em vào nhà đây.

Linh quay lưng đi 1 cách giận dỗi, là tôi tự dưng lại cảm thấy nhục thế. Sao lại nhiều chuyện như thế chứ, rõ ràng tôi ko muốn dính vào mà lại quan tâm thế này. Tôi cứ bị cái cảnh em khóc nó đu đeo trong đầu mãi. " Linh này, em ghét nó lắm à?" - Linh quay lại nhìn tôi và mĩm cười " Em còn muốn nó chết thật đau đớn nữa anh ạ".

"Em muốn nó chết thật đau đớn, thật đau đớn, thật đau đớn" - Đang nằm giữa đêm tôi bật dậy vì câu nói này của Linh. Tôi lại trăn trở và ám ảnh chuyện xưa. Tôi muốn dìm chết đứa nào làm đau đớn những người mà tôi quan tâm xung quanh. Tôi phải đối diện với bản ngã của bản thân. Nhưng sau chuyện kia tôi không muốn dính dáng tới bất kỳ điều gì nữa. Rồi trằn trọc rồi đau đớn tinh thần. Ranh giới? Giữa tôi và Linh có điều gì liên kết làm tôi quan tâm em nhiều như thế? Chỉ là 1 bài nhạc chuông giống nhau thôi mà ?? Hay là do em cũng bị bỏ rơi giống như tôi?

Lời bài hát Addicted vang lên văng vẳng từ điện thoại. Tôi lẩm nhẩm hát theo "Do you still think of me .Like I think about you . Why do I feel the same...I'm so addicted to you" - Này em, Linh à anh Nghiện em mất rồi. Anh Nghiện em thật sự rồi....

Từng cơn gió nhẹ vẫn thoáng qua bên tôi , nhẹ nhàng như an ủi , vẫn không kém phần lạnh lẽo như cứa vào nỗi cô đơn bất tận bây giờ . Bên trong tôi đang là tâm trạng yêu đương nhớ thương và tâm lý của 1 thằng giết người . Thật trớ trêu và mâu thuẫn phải không ? Từng dòng suy nghĩ vẫn vơ hòa vào lời bài hát như vẽ nên 1 bức tranh về tôi , về em . Và em sẽ không bao giờ hiểu điều này, về những gì mà tôi đang chôn dấu. Hãy là Ranh giới em nhé....

Tôi thiếp ngủ đi cho đến khi 4h sáng điện thoại bật sáng...là số của Linh

- Anh Huy à, em buồn quá - Linh khóc
- Sao thế em? có chuyện gì vậy?
- Em chán ghét cuộc sống này quá. Em nhớ nó, em nhớ thằng con trai khốn nạn đó
- Em điên rồi, sao em lại nhớ nó dẹp rồi ngủ ngay đi.
- Em không biết mà, em đã từng yêu nó rất nhiều mà.
- Chứ phải thế nào em mới quên được nó
- Nó chết thì may ra em quên được chứ làm sao mà em có thể quên 1 người em đã từng yêu thương hết lòng như thế?
- Thôi em ngủ đi. Đừng có nghĩ vẫn vơ nữa, anh ngủ đây. Mai gặp rồi nc

Chết à, phải chết mới ngừng nhớ à ? Thằng khốn nạn ấy phải Chết mới được sao. Phải giết chết nó.. Con chó khốn kiếp. Phải giết mày.

Chap 5 : Vòng xoáy

Đụ má.....Câu mở đầu ngày mới của tôi. Mới sáng sớm đã gặp trúng 2 thằng âm binh vào chơi Net. Trốn học vào chơi net vừa dc 10 phút thì ông bà già qua tới tận tiệm vào bạt tai thằng nhỏ và cũng ko quên chửi cả gia phả tôi. Nghĩ cũng lạ, xưa h mặc định coi net mà đuổi khách thì ko hay mà nếu cho khách chơi ( dù ko biết cúp học hay siêng học) cứ phụ huynh bắt gặp là y như rằng thằng coi net là 1 thằng súc vật .

Ngồi loay hoay làm cái trang chủ = HTML cho tiệm để khách click vào mấy trang nhạc nhẽo phim ảnh cho lẹ, khỏi phải ý ới gọi thì sực nhớ lại chuyện tối qua. Đúng thật là lúc nào trong đầu cũng ám ảnh tâm lý tội phạm đâm ra cứ gặp chuyện gì bức bối là muốn giết chết nó ngay. Đúng là trẻ con thật ! Đang ngồi ngó nghiêng thì thấy Linh chạy qua đưa cơm cho tôi rồi bỏ đi. Nhìn mặt cô bé vẫn còn buồn rất nhiều. Giờ thì tôi chẳng biết làm sao cho em hết buồn nữa. Nhưng mà thôi kệ mẹ nó cứ ăn cơm đi rồi tính.
Đang ngồi ăn ngon lành thì có người tới. Tôi sặc hết cả cơm lên mũi vì nhìn ra thì đó là cái thằng bữa trước chạy vào khách sạn tìm Linh. Chính là thằng Khoa Trần trên facebook, đúng là mặt nó. " Mày tới nạp mạng à con chó lác" , tôi chụp lấy cái ghế bên cạnh rồi đập dồn dập vào đầu nó đến khi nó té ngữa ra nằm bất động thì mới ngừng lại - Tôi chỉ tưởng tưởng thôi.

- Anh ơi cho em hỏi đây là tiệm của nhà Linh phải ko?
- Đúng rồi bạn, bạn cần gì à?
- Có Linh ở đây ko anh, em cần gặp Linh.
- Không có, bạn qua nhà kiếm đi
- Okie cám ơn anh nhiều lắm

Mẹ nó mặt chó dễ sợ - Tôi ngoảnh đít đi ko thèm nhìn nó y như thằng ranh con vừa bị cướp mất kẹo. Tôi vào chơi game vs anh em trong quán được khoảng 20 phút thì nhận được tin nhắn của Linh.
[Tin nhắn]
- Anh ơi, em như thế nào?
- Thế nào là thế nào?
- Là em có dễ thương ko đó mà?
- Có, mà hỏi làm gì?
- Hihi, thế ai nhìn vào cũng thương hết hả anh?
- Uhm hmm , chắc là thế rồi
- Sao anh Khoa lại ko thương em?
- Sao lại nhắc tới nó, nó vừa qua kiếm em đây
- Em biết rồi, em đang đi với ảnh đây
- Trời sao em lại đi với nó hả?
- Thôi h em đi chơi đây gặp anh sau nhé.

Đụ má...xem tao là cái gì mà thích là nt này nọ thích là xua đuổi. Mẹ kíp, vừa phải thôi chứ ! Bực bội ghê, miệng thì nói là ghét và chán chết thằng kia mà nó hú phát đi liền, rặt cái con thèm trai dại tình. Tôi tắt điện thoại rồi chơi game tiếp. Được đâu tới khoảng 8h tối bà Xuân hớt hải chạy qua tiệm kêu tôi.

- Huy ơi có Linh ở đó ko con, lúc trưa nó mang cơm cho con xong rồi tới h vẫn chưa về, nó cũng ko báo bác biết. Đt thì gọi ko dc
- Ủa lúc trưa Linh có qua đây rồi về ngay mà Bác???
- Trời, vậy nó đi đâu ta, bt nó đâu có đi chơi gì tới giờ này đâu.
- Bác coi tiệm đi để con đi kiếm em

Tôi vội vã xách chiếc Wave ghẻ đi kiếm em. Nhưng mà kiếm đâu cơ chứ???. Đảo vài vòng từ Quận 10 ra Quận 1 rồi tới Bình Thạnh về Gò Gấp. Tôi cứ chạy mãi mà chẳng biết kiếm em ở đâu. Cứ 10 phút lại gọi 1 cuộc điện thoại nhưng toàn báo ko liên lạc được. Chợt sực nhớ về cuộc hẹn của nó và thằng kia, tôi có cảm giác ko lành về chuyện này. Sao lại tắt điện thoại cơ chứ?. Mồ hơi bắt đầu rơi từ trán xuống gò má, tôi chạy như bay lại cái khách sạn hôm bữa Linh nhờ chở qua. Tôi có 1 linh cảm ko tốt về điều này
Vừa đi tới con đường đấy. Tôi thấy thằng Khoa chạy ngược chiều ra 1 mình mà ko có Linh. Tôi ngoảnh đầu lại chỉ thấy nó mỉm cười rồi bỏ đi. Vừa tới nơi tôi đã hét to " Chú ơi cô gái hôm bữa đi vs cháu có ở đây không ạ, CMND tên là Tú Linh " - Phòng 103 nhưng có chuyện gì? " Cháu có việc gấp lắm làm ơn cho cháu chìa khóa vào" - Không được, khách đang ở trong phòng ko giao chìa khóa được, cậu nói gì lạ thế. Tôi móc bóp dúi vào tay ông chủ khách sạn 200 ngàn mới bóng rồi chộp lấy chìa khóa trên bàn tiếp tân lao thẳng vào phòng 103

Mở nhanh cửa ra tôi thấy Linh đang ngồi ở góc phòng, em lại khóc, lại vẻ mặt u sầu ấy. Tôi vội lao ngay tới em rồi hỏi dồn dập. Sao em ở đây, sao em khóc, thằng kia đâu, nó bỏ em lại đây à. Từng lời nói tôi thét thẳng vào mặt em mà quên mất rằng vị trí và ranh giới của mình đang đặt ở đâu. Em vẫn thế chỉ lắc đầu rồi ôm mặt khóc. Tôi nói lại với em "anh xin em hãy nói anh biết. Dù anh ko thể giải tỏa hay giúp ích gì cho em nhưng hãy chia sẽ vs anh nếu đó là nỗi đau. " - Linh ngước mặt lên rồi nói
- Anh Khoa..cưỡng hiếp em.

....em..em..e..em..emmmm nói ..gì.. .cưỡ..ng ..hiếp à?????????? Tôi lắp bắp run lên từng hồi, trán tôi đổ lấm tấm từng giọt mồ hôi, người lạnh toát , đôi bàn tay ướt nhẹp ko phải vì chứng phong thấp kinh niên mà là do tôi đang run lên..Sự sợ hãi và nóng giận đang làm người tôi run lên từng hồi. Tôi thở 1 hơi dài thật dài rồi kéo em dậy với ánh mắt lạnh như băng. Em sợ, rồi lẽo đẽo đi theo ngay sau lưng tôi. Tôi chở em về nhà. Dọc đường đi không nói 1 lời nào.

- Em vào nhà ngủ đi
- Sao anh lại quan tâm em như thế?
- Đừng hỏi nữa, vào ngủ đi con ngốc à.

Tôi chạy xe về quán, ngồi nói chuyện vs anh em trong quán 1 hồi tôi gọi thằng Ân ra ngoài.

- Ân à, tao muốn nói với mày chuyện này
- Chuyện gì mà nghiêm trọng thế Đại ca
- Kéo đi thuốc đi rồi nói tiếp - Tôi đưa cho nó 1 điếu Jet đốt cho nó hút chắc trót cũng để nó bình tĩnh
- Tao giết người rồi - Tôi nhìn thằng Ân mỉm cười
- Thôi đi cha nội. Bố láo anh em là ko dc đâu nhé - nó cười to
- Không tao nói thật, tao giết 1 người rồi và ko bị bắt. Giờ đây tao muốn giết 1 người nữa
- Trời ơi có thật không cha nội. Mà làm gì kể với tôi vậy cha
- Tao nghĩ ở cái đất sg này tao tin mày. Dù quen ko lâu mới chỉ từ khi tao làm ở đây, tao biết mày chơi ở đây cũng mấy năm rồi, mày cũng lăn lộn ở SG giống tao, rồi hay qua net ngồi giải trí. Cái tính mày tao hiểu rõ nhất mà. Thế nên anh em trong Net tao quý mày nhất.
- Trời rồi ông kể cho tôi thế rồi ông có định làm thật ko, mà thằng nào thế??
- Tao sẽ làm, tao sẽ giết nó, thằng khốn nạn đó nó làm nhiều chuyện tày trời lắm.
- Thôi đi cha nội giúp ông giết dc nó rồi tôi liên lụy à. Thôi không chơi đâu
- Không sao, tao hứa chuyện mày giúp tao sẽ không liên lụy gì tới mày. Tao đảm bảo.
- Sao ông chắc thế??
- Tao giết 1 ngừoi rồi. mày ko phải lo. Có dịp tao sẽ kể cho mày nghe
- Okie thôi vào chơi game tiếp. Có gì ông cứ báo. Giúp dc tôi sẽ giúp. Vậy nha!

Tôi ngồi đó hút thuốc với những dự định bệnh hoạn, những ý định như của 1 thằng tâm thần. Hay có thể gọi là biến động thần kinh từ sau vụ giết người kia. Bản chất đó đã sống lại trong tôi..mạnh mẽ hơn và không thể kìm chế. Tôi mỉm cười tự nói " Tao sẽ cho mày nếm trải cảm giác đau đớn của cái chết thằng ranh con ạ"

Vứt đi điếu thuốc. Nó vẫn nằm đó cháy dần tới đầu lọc như đang báo hiệu..có 1 sự sống đang sắp kết thúc, cháy đến tận gốc, và sẽ không bao giờ được biết tới nữa.....

Click links dưới để đọc truyện :
( chap6->10 )
Chia sẻ bài viết Facebook

Chuyên Mục Blog

Xem nhiều nhất