Chào mừng bạn đến với Wapsite - Chúc Bạn Online Vui Vẻ

Bài đăng mới nhất

[Tâm sự] Yêu thầm chị họ...!! ( chap53->55 )
Tác giả : khovigaitheo

Chap 53 (phần 1)

Trước ánh nhìn chăm chú dò xét của mình, em Uyên không nói gì, quay mặt đi nơi khác, hàng răng trắng cắn nhẹ lên vành môi phớt hồng.

- Đừng im lặng nữa, nói T nghe đi được không? - Mình không giữ được bình tĩnh nữa rồi.
- Chuyện qua rồi, T biết có ích gì? - Ẻm lắc đầu, đôi mắt nâu chợt long lanh ngấn nước.
- Tình? - Tay mình bóp chặt lại đến trắng bệch.

Vẫn là sự yên lặng của em Uyên, nhưng thái độ của ẻm đã trả lời thay cho câu hỏi của mình. Mình đã đoán đúng.

- Khi nãy... là Uyên lại chỗ thằng Bảy... trả ơn... cho nó sao??? - Mình lắp bắp, thật sự chẳng còn biết bản thân đang nói, đang làm cái quái gì nữa.
- Ừm... - Em Uyên vẫn không nhìn mình, môi run run mím chặt lại, thật lâu... nhẹ gật đầu.

Mình lặng người. Toàn thân tê dại, đầu óc ong ong váng vất chẳng thể cảm nhận được gì nữa. Mọi thứ trước mắt nghiêng ngả chao đảo, dường như ngày tận thế đang xuất hiện nơi đây.

Đau... cảm xúc duy nhất tồn tại trong mình lúc này. Chưa bao giờ mình được chạm vào nó rõ ràng và gần đến thế. Lần duy nhất mình có cảm giác này là khi chị Diễm bị thằng Quang bắt cóc... nhưng sự đau đớn khi đó có lẽ vẫn chưa bằng nỗi đau đang dày vò mình hiện giờ. Dù sao chị Diễm vẫn an toàn, còn em Uyên... mọi thứ đã chẳng thể cứu vãn. Chuyện đã xảy ra rồi... ĐÃ XẢY RA RỒI...

Hai cô gái ở cạnh mình, một người suýt bị cưỡng bức, người còn lại vừa đánh đổi thể xác để giữ lại cái mạng quèn cho mình. Mình chẳng lo lắng được cho ai, còn khiến họ phải chịu khổ vì mình. Bất lực... nhục nhã... đau đớn... hèn mọn... tự khi nào… nước mắt chảy xuống môi mặn đắng. Mình chẳng muốn kìm nén nữa, sống thật với cảm xúc của bản thân. Cũng chẳng cần phải giữ sĩ diện trước em Uyên nữa, những gì xấu xa tồi tệ nhất... mình đều đã đem đến cho ẻm rồi, còn gì để mà giữ nữa đây?!?

- Khốn nạn... một lũ khốn nạn...!!! - Sau cơn bàng hoàng, mình bật dậy gầm lên như thằng điên.

Cảm giác uất hận nghẹn chặt nơi cổ, dồn nén quá nhiều làm mình phát điên lên. Chỉ muốn giết hết bọn nó, nhất là thằng Bảy già khốn nạn nhân cơ hội làm chuyện đồi bại với đứa con gái chỉ đáng tuổi con cháu của nó. Mình sẽ giết chết hết, rồi ra sao thì ra... cùng lắm thì chết, còn hơn gánh lấy nỗi đau tinh thần thế này, sống có khác gì chết cơ chứ...

Chợt nghe mình gào toáng lên, em Uyên giật mình quay lại ôm chặt, kéo mình nằm xuống, miệng rối rít:

- T làm sao vậy? Nằm yên đi, động vết thương coi chừng lại rách ra chết luôn bây giờ.

Nhìn gương mặt đầy lo lắng của ẻm, sự đau đớn trong lòng mình càng nhân lên gấp bội, nước mắt uất ức cứ ứa ra không thể kìm lại được. Nỗi đau thể xác không ít, nhưng nỗi đau tinh thần càng khủng khiếp hơn ngàn vạn lần, như muốn giết chết mình...

- T... T khóc hả??? - Em Uyên luống cuống lấy khăn lau nước mắt cho mình.
- Xin... lỗi!!! Khổ cho Uyên quá... - Mình nghẹn ngào nói được vài tiếng.
- T có lỗi gì đâu mà... - Em Uyên cũng khóc òa, nước mắt lăn dài trên má rơi xuống mặt mình thật nhẹ nhàng, nhưng lại như kim châm muối xát.

Những giọt nước mắt chứa đựng tình yêu, sự đau đớn tủi nhục, những tổn thương chịu đựng dồn nén bấy lâu trong lòng ẻm, mình hiểu điều đó. Chẳng biết làm gì hơn, mình lặng lẽ ghì em Uyên vào ngực, vỗ về, mong xoa dịu được phần nào.

- Hôm đó Uyên sợ lắm... sợ T chết... - Ẻm hơi ngước mặt nhìn mình, mắt vẫn ướt đẫm.
- Khờ quá! T khỏe lắm, không dễ chết vậy đâu... - Mình cười mà như mếu.

Mình đưa tay lau nước mắt cho ẻm, mắt nhìn đầy trìu mến. Em Uyên có vẻ ngượng ngùng nhưng vẫn ngồi yên, làn da trắng mịn phơn phớt hồng. Có lẽ đây là một mặt khác của ẻm, dịu dàng, yếu đuối và dễ xấu hổ, nhất là ở tình thế bị động như vậy. Chưa khi nào mình thấy ẻm đáng yêu như lúc này, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ biết vâng lời.

Bất chợt, một lần nữa nỗi đau trong mình tưởng như đã tạm lui đi lại trỗi dậy mạnh mẽ, hình ảnh em Uyên xinh xắn đáng yêu trước mắt mình bị tên Bảy dày vò bỗng hiện ra, xâm chiếm tâm trí mình. Điều này khiến mình điên lên... điên thật rồi...

Tay mình ghì chặt mặt ẻm kéo sát lại gần, hôn ngấu nghiến đôi môi ẻm như chưa từng được hôn.

Dường như quá bất ngờ trước hành động điên cuồng của mình, em Uyên ngồi ngơ ngác mất mấy giây rồi mãnh liệt đáp trả, như muốn tan ra hòa làm một với mình.

Lần đầu tiên chủ động hôn ẻm, cảm xúc của mình thật khó tả. Vừa lâng lâng vì được thân mật với người mình yêu... haizzz mình không thể che giấu được tình cảm nữa rồi, sau từng ấy thời gian kề cận và những việc ẻm làm vì mình, biết làm thế nào để không yêu ẻm đây? :(

Nhưng mình vẫn đau vì cô gái lẽ ra thuộc về mình, lại bị người khác dày xéo chỉ vì muốn cứu mình. Mình muốn hôn em Uyên thật lâu để xóa sạch dấu vết dơ bẩn của thằng Bảy để lại trên thể xác và tâm hồn ẻm, dù biết rằng thật khó...

Và cuối cùng, mặc cảm tội lỗi, phản bội lại tình yêu trong sáng toàn vẹn chị Diễm dành cho mình. Cảm giác thật tồi tệ khi nghĩ đến điều này, mình vẫn yêu chị thật nhiều, không hề thay đổi. Nhưng mình lại đang ôm hôn một cô gái khác không phải là chị, mình đã biến bản thân thành một thằng khốn nạn rồi, phải không?

Mọi thứ trở nên mờ mịt, mình chẳng biết phải làm sao cho đúng, vẹn toàn cho cả hai người con gái, không khiến ai phải khổ. Phải làm sao đây???

Vẫn bế tắc. Những suy nghĩ tiếp tục đua nhau chạy loạn trong đầu mình mà không tìm ra lời đáp cho đến tận khi kết thúc nụ hôn "điên cuồng" nhất từ trước đến nay của mình, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.

- T làm Uyên sợ đó... - Em Uyên hơi e dè nhìn mình.
- Chịu nín rồi hả? - Mình cười khẽ, vẫn thấy chua chát quá.
- Sao tự nhiên lại hôn Uyên vậy?
- Thích! Được không?
- Không.
- Sao vậy?

- Uyên yêu T nên mới hôn T, chỉ khi nào T yêu Uyên thì mới được hôn Uyên! - Ẻm cười tủm tỉm.
- Luật điên khùng gì thế này? Vậy lúc trước Uyên và T hôn nhau mấy lần thì sao? - Mình thấy hơi nặng đầu.
- Toàn là Uyên hôn T thôi mà, khi đó T được phép hôn lại Uyên. Lúc đó Uyên chủ động, T bị động, hiểu không? Còn lần này là T chủ động, không yêu không được chủ động, biết chưa? - Ẻm hất mặt.
- Ờ, biết rồi. Lần đầu tiên nghe cái luật rừng này đó. Vậy sao khi nãy còn cho T hôn?
- Lần đầu coi như xé nháp không tính, không có lần sau đâu.
- ...

- Hỏi T câu này được không, hứa phải nói thật? - Ẻm tiếp.
- Ừ, có gì đâu mà giấu. - Mình gật đầu.
- T yêu Uyên rồi phải không? - Em Uyên nhìn mình dò xét.
- Ơ... - Không nghĩ ẻm hỏi chuyện này, mình gãi đầu.
- Ơ a cái gì, trả lời mau!
- Ờ... cũng yêu...
- Yêu hay không yêu? Không có "cũng" gì hết.
- Ờ... chắc yêu...
- Bỏ "chắc" đi.
- Mệt quá! Biết vậy được rồi. - Bị dồn vào thế cùng, mình nhăn mặt gắt.

- Ừ, tạm tha đó. Câu hỏi tiếp theo nè? - Ẻm cười gian. Khi nãy đáng yêu bao nhiêu, giờ nhìn khó ưa bấy nhiêu.
- Ax... gì nữa?
- Khi nãy, sao T khóc vậy, còn la hét ầm ĩ nữa?
- Buồn thì khóc.
- Buồn chuyện gì?
- Không phải chuyện Uyên và thằng Bảy thì còn buồn chuyện gì nữa? Vậy cũng hỏi.
- Chuyện gì giữa Uyên và nó mà T buồn?
- Thì chuyện... Hả? Nói vậy ý là sao? - Mình thiếu điều nhảy dựng lên. Nghe ẻm nói vậy, trong lòng mình một tia hy vọng nhỏ nhoi bắt đầu nhen nhóm.

- Nói T đừng giận hén! - Em Uyên nháy mắt.
- Giận, mà phải nói.

Ngoài mặt nói vậy nhưng lòng mình vui như nở hoa, cảm giác chết đi sống lại mừng rỡ đến mức này là cùng. Tuy vậy một cục tức khác lại chuẩn bị trào lên, chỉ chờ một tiếng xác nhận của ẻm sẽ bùng nổ ngay.

Thấy cái mặt hơi tái của mình, em Uyên cũng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, ẻm ngập ngừng cù cưa:

- Hứa Uyên mới nói, không hứa không nói.
- Rồi, hứa đó! Nói đi. - Làm quá lên ẻm sẽ giấu biến, thôi hứa đại cho xong, nghe rồi tính.
- Ừm, hồi nãy Uyên đùa thôi, không có chuyện như T nghĩ đâu. - Ẻm rụt rè nói.

Mặc dù đã lờ mờ đoán trước được rồi, nhưng dù sao cũng chưa biết chân tướng sự thật. Giờ nghe ẻm xác nhận rõ ràng, cục đá đè nặng làm mình ná thở nãy giờ được gỡ bỏ, thật nhẹ nhõm làm sao, vui còn hơn tết. Vui xong rồi lại thấy tức, cứ như thằng ngu bị ẻm lừa ngọt xớt, khóc lóc ỉ ôi, yêu thương đủ thứ, còn hôn ẻm nữa... bị gài hàng rồi. T_T

Mà ẻm khôn thật, lừa cho mình tin, dụ dỗ khai thác hết mọi suy nghĩ của mình, lợi dụng tình cảm thân xác mình đã đời rồi mới chịu nói thật mình biết. Hix... phen này tàn đời trai không nói, chuẩn bị toi mạng với chị Diễm nữa, cái đó mới căng...

- Vậy rốt cuộc Uyên dùng gì để thương lượng với... anh Bảy? - Mình nén cục tức xuống, hỏi cho ra lẽ đã, phát tác sau.
- Tiền. - Ẻm thản nhiên như chẳng có gì quan trọng.
- Bao nhiêu? Đưa chưa?
- Cũng không ít, giải quyết xong hết rồi.
- Cụ thể là bao nhiêu? Triệu, trăm triệu, hay tỷ? - Tiền là thứ duy nhất em Uyên không thiếu, "không ít" của ẻm, mình nghĩ có thể là rất nhiều đối với mình.
- T biết vậy được rồi, Uyên không muốn nói. Đừng lo, Uyên nhiều tiền lắm, T biết mà! - Em Uyên cười tươi.

Ẻm không muốn nói thì thôi, mình cũng không ép. Một lúc nào đó cảm thấy được, ẻm sẽ tự nói ra thôi. Giờ là lúc hỏi tội, tức lắm rồi, thèm chửi thề vài tiếng cho hả giận mà không nỡ.

- Xong rồi phải không? Nghe hỏi tội đây! - Mình đằng hắng.
- Hỏi tội gì? T hứa không giận rồi đó nhen! - Em Uyên rụt cổ.
- Không giận con khỉ, chuyện như vậy mà lấy ra đùa giỡn được hả? T đang bị thương, rủi giận quá bị sốc rồi chết thì sao? Blah... blah... - Mình lên án cứ như ẻm vừa gây ra tội ác gì kinh khủng lắm, diệt chủng chẳng hạn.

Trước thái độ hung hăng của mình, em Uyên ngồi im re không dám hó hé, cúi đầu thành khẩn nghe tuyên án. Đang trong cơn hăng say ngon trớn nói đến nước bọt văng từa lưa, chợt nghe tiếng mở cửa phòng rồi chị Diễm đi vào, mình lật đật câm như hến, cú phanh gấp làm thiếu điều muốn té lộn cổ.

- Tự nhiên thấy chị vô im re vậy? T mới nói gì mà thấy có vẻ tức giận quá vậy nè? - Chị ngạc nhiên hỏi.
- Có gì đâu. Uyên lỡ tay đụng trúng vết may làm em đau nên... - Mình cười gượng lấp liếm.
- Có sao không? Chị coi coi.
- Không sao, hơi đau tí thôi à!
- Uhm, bé Uyên vô tình thôi mà, làm gì lớn tiếng dữ vậy, khó tính quá đi! - Chị liếc mình trách móc.
- He he, em cũng đùa thôi mà, có la lối gì đâu. Phải không Uyên?
- Phải, không có gì đâu chị. - Em Uyên vội gật đầu.

- Ba mẹ em đâu rồi, không đi chung với chị hả? - Không để chị có thời gian nghĩ ngợi lung tung, mình hỏi luôn.
- Có, dì dượng vừa nói chuyện với bác sĩ điều trị cho T hỏi thăm tình hình, giờ đang làm thủ tục xuất viện cho T ở ngoài. Nhờ chị nói giùm đó, tính đền ơn chị sao đây?

Chị nhoẻn miệng cười. Mái tóc đen nhánh vừa gội còn hơi ướt xõa dài, che phủ hai bên má trắng nõn, nhìn chị xinh xắn như thiên thần.

- Chuyện nhỏ. Chờ về nhà rồi em đền cho! - Mình hấp háy mắt cười dê.
- Nghĩ bậy bạ là giỏi! - Chị đỏ mặt làu bàu, mắt cứ nhìn nhìn em Uyên, như sợ ẻm cười hay sao ấy.

Nói cười được một lúc, bác sĩ y tá cùng ba mẹ vào phòng, mọi người đưa mình ra xe về nhà. Mới xa nhà có một ngày mà mình đã nhớ da diết, ở trong đây dù yên tĩnh tiện nghi nhưng vẫn không sao thoải mái bằng chính mái ấm của mình, nơi có sự hiện diện của người thân, của thứ gọi là gia đình...

Chap 54:

Trong cuộc sống, điều gì khiến bạn hạnh phúc nhất? Người khác không biết thế nào, riêng với mình chỉ cần được ở cạnh người mình yêu, được người ấy chăm sóc quan tâm chân thành, thế đã quá đủ. Tất nhiên, muốn nhận lại thì phải cho đi, duy có điều hiện giờ mình đang trong tình trạng tự lo cho bản thân còn không xong, nói gì lo cho ai. Thế nên, cả tuần qua việc duy nhất mình phải làm đó là ăn, ngủ, xem phim... xong rồi lại xem phim, ăn, ngủ... tất cả đã trở thành một quy trình khép kín.

Cuộc sống của mình những ngày qua cứ gọi là sướng như tiên, mở mắt ra đã thấy chị Diễm hoặc em Uyên ngồi kế bên, cơm bưng nước rót chu đáo. Chỉ có một vấn đề duy nhất khiến mình phàn nàn, đó là không được tự do bay nhảy, suốt ngày nằm ì trên cái giường, chán kinh khủng.

Cũng may, chị và em Uyên thường xuyên thay nhau vào trò chuyện với mình những khi rảnh rỗi, nếu không chắc mình phát điên mất. Nhưng dù sao hai người đều phải đi làm, những lúc ấy mình chỉ biết nằm xem tivi, thỉnh thoảng đt hỏi thăm tụi Thanh sida vài câu cho đỡ buồn. Sau đó là chuỗi thời gian dài đằng đẳng chờ đến trưa em Uyên về, lên thăm mình một lúc rồi ẻm đi làm, mình lại tiếp tục trông cho mau đến tối chị về. Haizzz... cảm giác cứ như con trẻ mong mẹ đi chợ về vậy, cô đơn và đầy buồn tủi...

Hôm nay cũng như mọi ngày, gần 11h trưa, em Uyên sắp về rồi, mình lại háo hức nằm ngó ra cửa, chờ đợi nó mở toang ra và một thân hình mềm mại uyển chuyển đầy mê hoặc bước vào.

- Vừng ơi mở ra... 1... 2... 3... Úm ba la xì bùa... bùa xì la ba úm...

Nằm chờ lâu quá, rảnh rỗi sinh nông nỗi, mình bắt đầu đọc thần chú loạn xị ngầu. Bắt đầu là câu thần chú quen thuộc trong "Alibaba và 40 tên cướp", cho đến mấy câu thần chú trong "Doremon" của anh Nobita.

- Ám ba ni bát mê hồng... xùy xùy....

Mấy câu chú cũ xài mãi mất thiêng, mình đành chuyển qua xài tuyệt chiêu của Pốp trong "Dấu ấn rồng thiêng". Lần này đọc đi đọc lại chỉ tầm 10 lần thì em Uyên bước vào ngay, thần chú sư phụ Avandê truyền lại có khác, thật bá đạo và linh nghiệm. (xem thêm 'dấu ấn rồng thiêng' nếu muốn hiểu chi tiết )

- Gì mà hai mắt trợn ngược, miệng lảm nhảm tụng kinh vậy? - Vừa bước vào, chưa kịp tháo khẩu trang bao tay ra, em Uyên kinh dị nhìn mình.
- Uống nước bị sặc chứ gì đâu. - Mình chống chế.
- Phải không đó? Nghi quá! Có khi nào T ở nhà lâu quá đâm ra bị... - Vừa nói ẻm vừa chỉ chỉ tay vào đầu, ý nói mình bị thần kinh.
- Nhảm quá! Sao nay về trễ vậy? - Mình cắt ngang, đánh trống lảng sang chuyện khác.
- Phải đi in mớ tài liệu cho công ty. Sao vậy, trông Uyên về nãy giờ hả? - Ẻm mở khẩu trang ra, khoe nụ cười tươi như hoa.

- Đâu có. Tại thấy về trễ hơn mọi hôm nên hỏi vậy thôi. - Đời nào mình chịu nhận là mình đang chờ ẻm.
- Tính cho T cái này, mà nghe nói thấy ghét quá, miễn luôn. Uyên về phòng đây. - Ẻm cau mặt dợm người bước ra.
- Ax... he he... giỡn thôi... giỡn thôi mà!! Mua gì cho T vậy? - Gì chứ nghe tới có quà là mình khoái, bao sĩ diện bay biến hết, rối rít nói.
- Già đầu làm như con nít, thích quà lắm hả? - Ẻm bĩu môi.
- Ờ, kệ tui. Có không vậy? Hay là xạo đó?

- Uyên có bao giờ xạo T chưa?
- Ừ, thì chưa... nhưng đâu có nghĩa sẽ không bao giờ xạo.
- Nè. Mà giờ T chưa xài được đâu, chờ lành hẳn mới cần tới. - Ẻm bước ra ngoài cầm vào một bọc xốp to tướng, thảy đánh phịch lên giường khiến mình giật thót. Tặng quà mà làm như ném bom không bằng, phong cách thật xì tin.

- Gì vậy? - Mình chưa vội xem, tò mò hỏi.
- Coi đi rồi biết. Uyên về phòng thay đồ cái đã, nóng quá!

Ẻm vừa ra khỏi phòng, mình cầm bọc xốp lên nôn nóng mở ra ngay.

Ngồi nhìn những thứ lỉnh kỉnh trong đó, mình ngẩn người.

Ra là em Uyên mua áo cho mình, cũng ít thôi chứ không nhiều lắm, tầm 20 cái.

Xem kỹ lại thì có 5 cái là áo thun trắng, loại dùng để mặc ở nhà cho thoải mái mát mẻ. Ngoài ra số còn lại đều là áo để mặc đi chơi, thun và sơmi đủ cả.

- Không lẽ ẻm ra chợ gom đồ xổ hả ta??? - Mình lẩm bẩm.

Nhưng mình bác bỏ ý nghĩ này ngay. Ai chứ em Uyên làm gì có chuyện ra chợ mua đồ rẻ tiền, hơn nữa mấy cái áo đều khá đẹp, chất liệu vải cũng tốt, khó có khả năng là hàng chợ chất đống được.

Sau một lúc ướm thử, mình săm soi vạch tới vạch lui mớ áo, tìm xem còn tem mạc in giá trên đó không. Tìm mãi chẳng thấy, chắc ẻm gỡ sạch rồi, cũng tế nhị ra phết.

- À, còn một cái chưa tháo đây này.

Đúng là còn sót một cái áo ẻm quên tháo giá ra. Mình cầm lên xem ngay, 350k cho một cái áo thun body màu nude đơn giản.

- 350 x 15 = hơn 4m, chưa kể 5 áo thun loại mặc ở nhà. Con nhỏ này... bộ gom hết shop người ta à??

Mình dở khóc dở cười với bảng giá vừa tính ra. Xưa nay mình cũng thuộc loại con trai thích chải chuốt, không hẳn là điệu, nhưng dù sao lớn rồi, cần phải chăm sóc hình thức bề ngoài một tí cho lịch sự. Quần áo cũng hay đi mua, nhưng lần mua nhiều nhất chỉ 4, 5 cái là cùng. Số lượng lớn thế này, thú thật lần đầu tiên trong đời mình nhìn thấy, nội việc thử hết đống áo này chắc cũng đủ để thở oxy.

Đang bị thương chưa lành, không tiện thay ra thay vô nên mình chỉ cầm áo lên ướm thử. Hết cái này đến cái khác, công nhận em Uyên cũng có mắt thẩm mỹ, áo đơn giản nhưng nhìn sang, không lòe loẹt.

- Thích không? - Ẻm đột nhiên bước vào, lại ngồi lên giường cạnh mình, cười hỏi.
- Ờ, cũng được. Mua chi nhiều vậy? - Thấy ẻm vào, mình vội bỏ xuống không xem nữa.
- Có thằng trong công ty mời sinh nhật, không biết tặng gì nên Uyên ghé vô shop mua đại cái áo. Thấy đồ trong đó cũng đẹp, sẵn tiện mua cho T luôn. - Ẻm cầm mấy cái áo lên, vừa xem vừa nói.

Nghe kiểu ẻm nói chuyện, bỏ gần 5m ra mua đồ mà cứ như đi chợ mua mớ rau vài đồng lẻ ấy nhỉ.

- Mua vài cái được rồi, phí quá! - Mình chép miệng, thật ra trong bụng sướng rơn.
- Đâu tính mua nhiều. Tại thấy cái nào cũng đẹp, khó chọn lựa quá, gom hết cho xong, đỡ mệt đầu. - Ẻm thản nhiên nói.
- Xài tiền kiểu như Uyên, sớm muộn gì cũng thành giai cấp vô sản.
- Nghĩ Uyên tệ vậy à? Uyên xài nhiều nhưng kiếm được còn nhiều hơn, không phải loại chỉ biết sống nhờ vào gia đình đâu mà T lo.

- Ê... ê... không có xỏ xiên nhen! - Mình nhảy dựng lên.
- Xỏ xiên gì đâu, nghĩ sao nói vậy thôi mà! Tại có người có tật nên cứ thích tưởng tượng.. - Ẻm cười đểu.
- Hừ, cho là vậy đi. Nhưng Uyên chỉ đi làm ở công ty của chị Ngà, lương được bao nhiêu mà dám nói kiếm được nhiều?
- Làm ở đó chủ yếu cho vui, có cái giết thời giờ thôi. Uyên chơi chứng khoán, được không?
- Ax, biết gì mà chơi?
- Tùy, muốn nghĩ sao nghĩ. Tui ra đời còn sớm hơn mấy người, đừng có mà coi thường!

Ẻm nói thế mình cũng chịu. Mấy cái vụ chứng khoán cổ phiếu này nọ mình chả biết gì, nghe cứ như vịt nghe sấm. Càng nói càng khoe cái dốt ra, dẹp qua một bên cho lành.

- Chọn được cái nào ưng ý không? - Thấy mình im lặng, em Uyên hiểu ý, chuyển đề tài.
- Không vừa ý thì Uyên cũng mua rồi, có trả lại được đâu. - Mình nhún vai.
- Nghĩa là không thích cái nào hết? Ok, vậy thôi.

Ẻm gom đống áo nhét hết vào bọc, xách đi ra ngoài.

- Ê, cầm đi đâu vậy? - Mình hết hồn, gọi giật.
- Tặng thằng đó hết. - Ẻm sẵng giọng.
- Khùng hả? Cho nó một cái thôi chứ.
- T không thích mà, để lại làm gì chật nhà.
- Ai nói không thích? Dù gì cũng của Uyên mua, để đó mốt T mặc. - Biết ẻm đang giận, mình đành xuống nước một chút.

- Miễn cưỡng không hạnh phúc, không thích thì đem cho, o ép mặc làm gì! - Được thể ẻm càng làm già.
- Mệt nhen! Uyên đói chưa? Dọn cơm ăn đi, tí còn đi làm nữa kìa! - Mình lại phải xài tuyệt chiêu đánh lạc hướng.
- Cũng đói rồi, chờ chút. - Em Uyên để bọc đồ lại trong phòng, xuống nhà dưới dọn cơm lên.

Từ hôm ở bệnh viện về đến giờ, trưa thì mình ăn cơm cùng ẻm, tối lại đến chị Diễm. Sợ mình buồn nên hai người đem cơm lên cho mình sẵn tiện dùng chung luôn. Nhưng có một chuyện hơi khó hiểu, chẳng rõ có sự phân chia thỏa thuận nào đó giữa chị và em Uyên không, mà hai người luân phiên lên với mình.

Như đã nói ở trên, cứ buổi trưa là em Uyên, thì đến tối lại tới lượt chị vào, rất ít khi cả hai cùng xuất hiện. Thoạt đầu, mình cũng không để ý cho lắm. Nhưng cả tuần nay mọi thứ cứ diễn biến như vậy, có em Uyên thì không có chị, có chị lại vắng mặt em Uyên. Buổi trưa chỉ có mình ẻm, điều này cũng giải thích được đi, vì trưa chị phải ở lại tiệm. Nhưng còn buổi tối, thời gian mà cả hai người đều rảnh rỗi, em Uyên lại cứ ở lì trong phòng, bảo là bận làm việc.

Mặc dù rất thắc mắc, nhưng mình cũng không dám hỏi nhiều. Đành coi như không có chuyện gì, để thêm một thời gian nữa xem sao rồi tính. Hai người vẫn nói chuyện với nhau rất vui vẻ, chỉ hi vọng ngoài mặt thế nào thì trong lòng cũng thế ấy. Nếu không, mình sẽ rất khó xử. Nhất là trong tình trạng hiện giờ, lại càng không tiện nếu rắc rối tiếp tục tìm đến.

- Ăn cơm đi, sao ngẩn ra vậy? - Trong khi mình miên man suy nghĩ, em Uyên đã dọn cơm xong rồi.
- Ờ... bữa nay ăn ngon quá ta! - Nhìn đĩa thịt ram và tô canh chua cá hú, mình xuýt xoa.
- Ngon thì ráng ăn nhiều một chút, cho mau khỏe! Nằm ì ra đó báo hại người khác cực nhọc quá! - Ẻm nghênh mặt.
- Ai cần? Tại có người tự nguyện thôi, muốn từ chối cũng không được. - Mình trề môi, rồi mặc cho ẻm trừng mắt tức tối, mình vờ như không có chuyện gì, gắp lấy gắp để, cắm cúi ăn.

- Lúc gần đây, Uyên với chị Diễm không có việc gì chứ? - Được một lúc, mình giả bộ hỏi bâng quơ.
- Vẫn bình thường. T hỏi vậy là sao? - Ẻm nhìn mình.
- Không có gì. Tại thấy buối tối có mặt chị Diễm thì lại không thấy Uyên.
- Thì sao? Nhớ Uyên hả? - Ẻm nháy mắt.
- Nằm mơ đi! Thấy lạ nên hỏi thôi.
- Có gì đâu mà lạ! Tối Uyên bận làm việc.
- Bận gì bận hoài vậy? Lần trước cũng nói bận.
- Ừ, gần cuối năm công ty nhiều việc, làm không hết nên về nhà phải tranh thủ làm cho kịp. - Em Uyên vừa nhai nhóp nhép vừa nói tỉnh bơ, thật khó để biết ẻm có đang nói dối mình không.

Nếu ẻm đã muốn giấu, mình cũng hết phép, khó mà khai thác được gì. Trước mặt em Uyên mình còn dám hỏi này nọ, còn đối với chị Diễm, mình chẳng dám dò xét gì cả. Lâu nay mình vẫn tỏ ra ngu ngơ, không hay biết chuyện em Uyên có tình cảm với mình, giờ lơ tơ mơ chẳng may nói lòi ra, có trời mới biết chị sẽ như thế nào. Nghĩ đến viễn cảnh đó, lần nào mình cũng rùng mình mấy lượt vì sợ.

- Nói thật đi! Tự dưng mua đồ cho T nhiều vậy? - Gần tàn bữa cơm, mình hỏi.
- Nói rồi mà. Thấy đẹp thì mua thôi, T hay thắc mắc quá! - Em Uyên buông đũa.
- Nếu vậy sao trước giờ không mua, chẳng lẽ đến giờ mới thấy đồ đẹp à? - Mình bắt bẻ.
- He he... Hỏi nhiều thiệt! Nghe Uyên dặn nè, mấy cái áo đó đó, một năm T chỉ được mặc một cái thôi nghe chưa?
- Hả? Là sao? - Mình ngơ ngác.
- Là vậy chứ sao trăng gì. Uyên đếm rồi, tổng cộng là 20 cái, tặng thằng kia 1 cái còn lại 19 cái. Trong đó 5 cái áo mặc ở nhà không tính, 14 cái kia T phải xài 14 năm. Mỗi năm mặc 1 cái thôi, hết năm mới được thay cái khác. Hiểu chưa?

"Con nhỏ này, không lẽ bữa nay ra đường tông cột điện bị chập mạch mát dây rồi hay sao vậy kà?"

- Thì hiểu, nhưng tại sao phải làm như vậy? - Mình gãi tai.
- Để T luôn nhớ đến Uyên! - Ẻm cười chúm chím.
- Nghe giống trăn trối vậy? Uyên sắp đi đâu hả? - Mình thấy thái độ của ẻm có gì đó là lạ.
- Đâu có. Đùa chút thôi! Mà T hứa với Uyên đi!
- Hứa gì nữa? À à, vụ 1 năm mặc 1 cái áo đó hả?
- Ừ, hứa đi!
- Hứa thì hứa. Nhưng rủi mốt T mập quá, không mặc vừa thì sao? - Mình phì cười.
- Những yếu tố khách quan bỏ qua, miễn T xem trọng lời hứa với Uyên là được rồi.

- Rồi, hứa luôn! Được chưa cô nương?
- Ừm.
- Mà chắc phải chờ T lành hẳn mới mặc được. - Bỗng nhiên em Uyên đượm buồn, mình nói cho ẻm vui.
- Tới đó không biết Uyên có thấy được không nữa... - Ẻm trầm ngâm khá lâu rồi nói.
- Gì nữa? Nay thấy Uyên lạ quá vậy, có chuyện gì hả?
- Chọc T chứ có gì đâu. Thôi, Uyên dọn dẹp, về phòng nghỉ chút còn đi làm nữa. T ngủ đi!

Không đợi mình đáp, em Uyên bê mâm cơm đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.

Mình không nghĩ em Uyên đùa, chắc hẳn có chuyện gì nữa rồi. Nhưng cá tính của ẻm, đã không muốn nói thì có cạy miệng cũng chẳng hé răng. Biết sao được.

...

Ngủ một giấc đến chập tối mình mới tỉnh dậy. Cả tuần toàn ăn ngủ, ngủ ăn, chẳng mấy chốc mình đã lên 2 kg, tròn trịa trắng trẻo, đẹp trai hẳn ra.

Cầm điện thoại gọi cho chị.

- T dậy rồi hả? - Giọng nói dịu dàng như rót mật vào tai của chị vang lên.
- Nãy giờ rồi, không thấy ai lên thăm hết! - Thỉnh thoảng nhõng nhẽo tí he he.
- Hi hi, hồi nãy vừa về chị vô thăm T liền đó, mà thấy T ngủ ngon quá, không nỡ đánh thức. Giờ chị đang bận nấu cơm rồi, chờ tí xong chị dọn cơm lên chị với T ăn hén! T đói chưa?
- Cũng hơi đói he he. Nói vậy chứ chị cứ từ từ mà nấu, cẩn thận đứt tay nghen!
- Chị biết rồi. T xem tivi tí đi hén!
- Ừm, bb chị.

Trong lúc chờ chị nấu cơm, mình mở Tom and Jerry xem cho vui. Không biết có ai cùng sở thích với mình không? Già đầu rồi nhưng vẫn thích xem 2 con vật này đuổi nhau, xem tới xem lui thiếu điều thuộc lòng, biết trước những gì sắp diễn ra mà vẫn chẳng thấy chán, cười sặc sụa như lúc nhỏ mới xem lần đầu.

Tầm nửa giờ sau chị lên, tất nhiên kèm theo mâm cơm nóng sốt thơm nức mũi.

Chị vẫn giữ thói quen ăn vận như khi mới ở quê lên. Kín đáo, thùy mị trong bộ đồ màu trắng, nhưng vẫn không kém phần gợi cảm vì nó khá bó, không phải rộng thùng thình như mấy bà già hay mặc.

Vài giọt mồ hôi rịn ra hai bên má chị làm tóc mai bết lại. Mình đưa tay chùi nhẹ, chắc lưỡi nói:

- Đồ mổ hôi hết trơn rồi nè!
- Chút chị tắm lại nữa mà, không sao! - Chị thè lưỡi.
- Sao chị không tắm đi, rồi ăn cơm cho thoải mái?
- Sợ T đói đợi lâu đó! Thấy chị tốt ghê hông? - Chị phụng phịu.
- Chời, em đợi chút nữa cũng có sao đâu. Chị tắm đi.
- Thôi lỡ rồi, ăn xong tắm luôn hi hi...
- Ở dơ bày đặt đổ thừa em. - Mình cốc nhẹ trán chị.
- Không có à nghen! Hồi chiều về chị tắm rồi đó, ngày ta tắm 3 lần, không như T có một lần đâu. Ở đó...

- Ờ he he... khổ ghê! Giỡn có chút mà làm dữ quá!
- Chứ sao. Nghĩ sao nói chị ở dơ, hứ..
- Thôi ăn cơm ăn cơm, không nói nữa. - Mình xua tay, lấy chén xới cơm cho chị.

Và được vài đũa, chợt nhìn thấy bọc đồ của em Uyên mua cho mình lúc sáng, chị hỏi:

- Ủa, bọc gì vậy T?
- Bọc đồ thôi mà, có gì đâu. - Mình lấp liếm, trưa giờ quên cất, chị nhìn thấy rồi, hết biết nói sao nữa.
- Đồ gì vậy? Chị coi được không?
- Đồ mặc ở nhà, chị... - Mình chưa kịp nói xong, chị đã cầm lên săm soi.

- Áo đâu ra mà nhiều quá vậy, dì mua cho T hả? - Chị hỏi, mắt vẫn không rời khỏi bọc đồ.
- Ờ... ờ... - Bất ngờ quá, mình chưa biết đối đáp thế nào, ừ đại luôn.
- Dì lớn tuổi rồi mà sành thời trang quá hén, mua đồ model hợp mốt ghê!
- Ờ... - Mình nghe hơi nhột, nhưng lỡ đâm lao rồi, đành theo vậy.
- Phải của dì mua không vậy T? Hay của bé Uyên? - Xem đã đời, chị cột bọc đồ lại, nhìn mình cười tủm tỉm.

- Ờ... ờ... - Mặc chị nói gì thì nói, mình cứ ậm ừ, cắm đầu vô chén cơm.
- T nhìn chị nè! - Chị cầm chén của mình đặt xuống, giọng nói bỗng nghiêm túc.
- Sao vậy? - Hết cách, mình bỏ đũa xuống mâm, hơi rụt rè nhìn chị.
- Sao T nói dối chị vậy? - Hai hòn bi đen láy của chị long lanh soi thẳng vào mặt mình.
- Em có nói dối gì đâu... - Mình gãi đầu.
- Đồ này của bé Uyên mua cho T mà, sao khi nãy chị hỏi của dì mua phải không, T cũng ừ là sao?

- Ủa, có hả? Chắc em nghe lộn, tưởng chị hỏi của Uyên mua cho nên em mới ừ mà! - Mình nói dối trắng trợn.

Chị im lặng nhìn mình thật lâu, rồi đột nhiên đứng lên:

- Chị no rồi, T ăn một mình đi!
- Ax... gì vậy? Mới ăn có vài đũa mà no gì? - Mình lật đật chụp tay chị kéo lại.
- Ừm, giận T no rồi! - Chị nói, nhưng vẫn đứng lại cho mình cơ hội giải thích.

Giờ phút này mà còn ngoan cố cứng đầu, không nhanh nhanh tự thú để được khoan hồng thì có khác gì thằng ngu. Mình nói lia lịa không kịp thở:

- Em xin lỗi! Đồ đúng là của Uyên mua cho em, tại Uyên đi mua quà sinh nhật cho bạn sẵn tiện thấy đẹp nên mua luôn, chứ không có ý gì đâu. Em sợ chị hiểu lầm nên...
- Có thật không ý gì không? - Chị xoay lại, cười nhẹ.
- Thật... - Mình đáp nhỏ, không đủ dũng khí để khẳng định.
- Cho T nói lại một lần nữa đó. T suy nghĩ đi rồi trả lời chị, đừng hối hận! - Môi chị hơi mím lại.

Cái chuyện mình lo sợ đã xảy đến rồi. Đầu óc ráng suy nghĩ thật nhanh, nói thật hay không nói thật đây? Chị biết được bao nhiêu rồi?

- Hỏi có một câu mà T phải nghĩ lâu vậy hả? - Chị lại cười, vẫn nụ cười đáng yêu mình mê đắm, mà sao gây cảm giác bất an đến thế.
- Em không biết nữa... - Tình thế này, mình không thể nhận hoặc phủ nhận, lấp lửng nước đôi câu giờ vậy.
- T nghĩ chị khờ lắm phải không? - Chị đưa tay sờ mặt mình, nhìn mình một lúc rồi nói.
- Đâu có... chị mà khờ gì không biết...

Mình nổi gai khắp người. Nghe nói con gái lúc thường càng dịu dàng thì khi ghen lại càng mãnh liệt. Chẳng biết điều này có ứng vào chị không nhỉ? Lần đầu tiên mình cảm thấy sợ hãi, một nỗi sợ mơ hồ từ sự dịu dàng của chị mang đến.

- T biết chị ghét nhất điều gì không? - Âm thanh êm ái của chị lại vang lên đều đều bên tai mình.
- Gì vậy? - Mình nuốt nước bọt.
- Dối trá! T có thể giấu chị, nhưng khi chị hỏi, T nhất định phải nói thật. Chị mà phát hiện ra T nói dối chị bất cứ điều gì, sẽ không bao giờ chị tha thứ cho T!
- Ừ, em biết mà. Có bao giờ em nói dối chị đâu! - Mình gật đầu lia lịa.
- Ừm, T ăn cơm tiếp đi nè! - Chị ngồi xuống, miệng vẫn cười tươi, đưa chén cơm cho mình.

Ngồi ăn mà thỉnh thoảng mình lại liếc nhìn chị. Xinh xắn, dịu dàng thế này cơ mà, sao lúc nãy mình lại sợ thế nhỉ? Không thể hiểu được!

- Nhìn chị ghê vậy? - Tình cờ chị ngước lên, bắt gặp có thằng đang nhìn lén.
- Chị xinh ghê! Mà sao lúc nãy làm em thấy hơi sợ... - Mình cười gượng.
- Vậy hả? Có làm gì mờ ám không mà sợ? - Chị chu môi.
- Đương nhiên là không. - Mình ưỡn ngực. Cảm giác thoải mái vui vẻ trở lại, nhanh chóng quên đi chuyện vừa xảy ra. Có lẽ mình nhạy cảm quá thôi!

- Ba mẹ em đang ăn cơm dưới nhà hả? - Gác đũa, mình hỏi.
- Ừm, bé Uyên đang ăn chung với dì dượng. - Chị nhìn mình đầy hàm ý.
- Ờ, no quá! Chị no chưa? - Mình vờ như không biết gì.
- Rồi. T xem tivi tiếp đi, chị dọn nhen!
- Chút chị có qua nữa không?
- Chắc là không, 8h chị phải đi siêu thị với dì rồi.

- Vậy ngồi chơi với em tí đi rồi hãy xuống! - Mình kéo chị lại gần, choàng tay qua chiếc eo thon thon mềm mại.
- Bé Uyên lên bây giờ, thấy kì lắm! - Chị đẩy tay mình.
- Kệ chứ, tối có bao giờ Uyên qua phòng em đâu mà lo! - Tay mình vẫn siết chặt, mũi kê sát vào gáy chị, mình thích ngửi mùi thơm dìu dịu từ mái tóc chị tỏa ra.

Chẳng biết vô tình hay cố ý, sau câu nói của mình, không thấy chị phản ứng gì nữa. Có vẻ như chị cũng thấy được điều đó giống như mình, hay là chị biết rõ hơn mình?

- Em hôn cái hén! - Mình xoay mặt chị lại.
- Không cho! T ở dơ quá, ăn xong chưa súc miệng gì hết đã đòi hôn... - Chị cười khúc khích, lấy tay che miệng lại.
- Chài, hôm bữa chưa súc miệng mà có người còn dám hôn mình, giờ lại giả bộ sạch sẽ. - Mình nhướng mắt.
- Bữa đó T bệnh khác, giờ khác. - Chị lắc đầu quầy quậy, hai tay vẫn bưng chặt miệng.
- Ờ, nhớ đó! Không cho thì thôi, mốt đừng năn nỉ! - Mình làm mặt giận.
- Ừm, tội T còn treo ở đó, chị chưa xử là may. Còn dám đòi hỏi giận hờn, hứ!

- Tội gì nữa?
- Tự hiểu. Chị dọn xuống nhen, trễ rồi, để dì chờ la chị đó!
- Zzz... thôi cho em hôn má vài cái đỡ ghiền cũng được! - Hết cách, mình đành xuống giá.
- Hi hi... vậy thì được. Lẹ đi, chị còn tắm nữa! - Chị cười mỉm chi, ghé má lại gần mình.
- Hôn mà cũng hối, làm mất hứng quá! - Mình gầm gừ.

Nhìn cái má trắng mịn màng phơn phớt hồng vì mắc cỡ của chị, mình thèm cắn cho vài phát, vậy mới sướng.

Nhưng lại sợ chị đau, rủi cắt luôn không phát lương ngày cho mình nữa thì chết. Mà cũng lạ, mình và chị quen nhau khá lâu rồi, hôn chị nhiều không đếm được, nhưng lần nào chị cũng thẹn thùng cứ như lần đầu tiên, làm mình ngượng theo.

- Lẹ đi T, nhìn gì lâu quá à! - Thấy mình ngồi đơ như tượng, chị lại hối.
- Hối một lần nữa em không cho chị xuống luôn đó, tin không? - Mình lừ mắt.
- Tại T lâu quá mà! - Chị rụt cổ.
- Nè, nè, hôn cho chết luôn!

Mình kéo sát mặt chị vào, hôn tới tấp lên má, hết bên này đến bên kia, chắc cũng phải vài chục cái. Hôn xong thấy đầu óc quay cuồng luôn, không biết vì phê hay vì chóng mặt.

- Người gì mà bạo lực... - Chị liếc mình, nhanh tay thu dọn.
- Chưa xong đâu mà mừng, còn nữa... - Mình e hèm.
- Gì nữa...
- Thực hành thủ tục đi cưng! - Mình đưa mặt ra, chỉ chỉ vào má.
- Tưởng gì, hi hi... rồi đó! - Chị cười khúc khích hôn một cái rõ mạnh làm mình mém chúi nhủi.

- Bên đây nữa... - Mình đưa luôn má còn lại.
- T nhắm mắt lại đi! - Chị đá lông nheo.
- Bữa nay có vụ kêu nhắm mắt nữa ta? Vụ này mới à?
- Thì cứ nhắm mắt đi rồi biết. Nhanh đi, không thôi chị xuống đó!
- Ờ, rồi đó. Làm gì làm đi! - Mình cười dê, háo hức nhắm mắt lại.

"Bốp"

- Đệt...

Mình choáng váng mở bừng mắt ra, tay xoa má liên tục. Chị đã nhanh chân ôm mâm cơm lỉnh mất dạng, sau khi cho mình một cái tát nảy lửa. Là đánh yêu hay đánh ghen vậy trời? Chả rõ, chỉ biết mình đau muốn chảy nước mắt, thấy bảy tám ông sao nhảy múa khắp nơi.

Hồi trưa là thái độ kỳ lạ của em Uyên, bây giờ lại đến chị. Thêm vào chuyện thằng Quang, thằng Khang chưa giải quyết đến đâu, mình rõ hơn ai hết những ngày sắp tới đây giông bão sẽ còn trút xuống đầu mình nhiều nữa...

Chap 55:

- Reng... reng...

Chuông điện thoại reo ầm ĩ, mình vừa vào toilet chưa kịp rửa mặt đã phải vội vã chui ra. Tưởng ai gọi, hóa ra thằng bạn chí cốt Thanh sida.

- Tao nghe nè! - Mình lên tiếng.
- Xuống mở cửa cho tao lẹ coi, nắng quá!
- Ờ.

Tắt điện thoại, mình bước chầm chậm xuống lầu. Tính ra cũng đã gần 2 tuần kể từ hôm mình xuất viện, vết thương tạm ổn rồi, có thể đi tới đi lui, cử động nhẹ nhàng không sao.

Thanh sida đứng núp ngay thềm nhà, mồ hôi nhễ nhại. Vừa mở cửa mình vừa nói:

- Sao không bấm chuông mày?
- Bấm gãy cả tay, mày có nghe đâu. - Nó nhanh chân chạy vô nhà, miệng gầm gừ.
- Ờ, chắc tao trong toilet nên không nghe he he... - Mình phì cười.
- Đứng chờ lâu nắng vãi, làn da bánh mật của tao mà bị đen, mấy em chê thì mày xác định đi. - Thanh sida mở quạt trần, nằm bật gân ra salon.

- Có gì ăn dọn lên đi ku! - Mình chưa nói gì, nó đã mở lời "đề nghị".
- Chết đói lâu năm hả? Để tao coi.

Mình lắc đầu, đi lại mở tủ lạnh ra xem có gì tọng vào miệng thằng bạn tham ăn chẳng khác Trư Bát Giới này không. Lần nào lại nhà mình nó cũng lục tung cái tủ lạnh, càn quét không thương tiếc, hôm nay nó kêu mình lấy đồ ăn đem lên đã lịch sự lắm rồi.

Bên trong tủ lạnh chất đầy trái cây đủ loại, khô bò khô mực, có cả mấy bọc chè chẳng biết của ai. Chắc chị Diễm và em Uyên mua để vào cho mình ăn vặt cũng nên.

- Đem hết lên đi, khỏi lựa. - Chờ lâu, Thanh sida hối thúc.
- Có gì đâu mà đem. - Mình ậm ờ.
- Mọi lần nhiều trái cây lắm mà. Nay mày què quặt, đáng lẽ phải được chăm sóc kỹ lưỡng hơn mới đúng chứ? - Nó nhìn mình nghi ngờ.
- Thì cũng có, mà sợ mấy trái này mày không ăn được.

- Trái gì? Ăn không chết thì tao ăn được hết!
- Bí đao. Ăn không? Có hai trái tổ chảng nè.
- Đệt, giỡn mặt hả mày? Cho mày 10s tự nguyện hiến dâng đó, đừng để tao ra tay, hối cũng không kịp! - Thanh sida cười hềnh hệch.

Chọc nó tí cho vui, mình lấy rổ lùa đống trái cây vào, cầm thêm bọc muối tôm thảy lên bàn.

- Nhiều quá ăn sao hết! - Thanh sida bật dậy, miệng khách sáo vài câu, tay cầm trái xoài tứ quý chấm muối quất luôn, khỏi gọt cắt gì ráo.
- Lần nào cũng nghe câu này, vậy chứ cái hột cũng chẳng còn. - Mình chép miệng.
- Bạn bè quý ở cái tình đó ku, quý mày nên gì của mày tao cũng ráng đón nhận hết. - Thanh sida miệng nhai nhồm nhoàm nói.
- Ờ, tao hiểu tấm chân tình của mày! Cái đầu sao rồi? - Mình vạch tóc nó ra nhìn.
- Lành rồi, gỡ mài xong lại đẹp trai như xưa thôi!

Nhìn vết sẹo đen thùi như con rết trên đầu nó, mình thấy hơi xót. Vì chuyện riêng của mình, báo hại cả đám bạn phải chịu khổ lây. Thế mà chẳng nghe thằng nào trách một lời.

Thấy mình im lặng, Thanh sida cười ha hả:

- Cảm động quá hả? Mốt có gái đẹp nhường tao là được rồi, coi như bù đắp phần nào!

Không biết nó vô tình hay cố ý mà nói câu này, làm mình nhớ đến chuyện làm mai em Uyên cho nó, bỗng thấy nhột nhột.

- Mày với em Uyên sao rồi? - Thanh sida trầm ngâm một lúc rồi hỏi.
- Ý mày là sao? - Mình khó xử quá, không biết nói thế nào nên hỏi lại.
- Tao muốn nói tới chuyện gì, mày hiểu mà!
- Ừm, thì tao với ẻm vẫn bình thường, có gì đâu! - Mình nhún vai.
- Công khai chưa? - Nó cười cười.
- Hả? Ờ...

Đang ấm ớ chưa biết làm sao cho nó hiểu, đừng hiểu lầm, Thanh sida khoác vai mình:

- Chuyện em Uyên thích mày, tao biết lâu rồi. Từ hôm đầu tiên mày kêu tao qua giới thiệu ẻm, nhìn thái độ tao đã hiểu. Nhưng mày yêu chị Diễm, không muốn làm gì có lỗi nên đá em Uyên sang cho tao. Tao cũng định nhân cơ hội đó tán ẻm, sẵn tiện giúp mày đỡ khó xử, mà lại không thành công. Tao nói đúng không?
- Ờ, cũng... đúng...
- Cơ hội đến tay, tao không tận dụng được, chịu thôi! Nói thẳng là cũng tiếc lắm, em Uyên đẹp, giàu có lại cá tính, thằng nào chả mê. Nhưng khổ nỗi ẻm lại chỉ thích mình mày, tao cũng hết cách. Tao không trách, cũng không hiểu lầm hay nghĩ sai gì về mày hết. Mày vẫn là thằng bạn thân nhất của tao, ok?
- Ừm...

Thật ra mà nói, bọn con trai thường xuề xòa hơn con gái nhiều. Chơi với nhau lâu rồi, việc gì cũng tự hiểu thôi, không cần nói ra. Chung quy cũng vì nghĩ mình là đàn ông, không nên trải lòng, bày tỏ suy nghĩ cảm xúc này nọ ra ngoài với người khác, làm như thế thấy yếu đuối và lắt nhắt quá.

Đây cũng là lần đầu tiên Thanh sida nói chuyện chân thành với mình, có lẽ nó hiểu được nỗi khổ của mình, muốn giúp mình cởi bỏ tâm lý, cũng như tránh mọi hiểu lầm không đáng có giữa mình và nó.

Mình thật sự cảm kích nó. Thanh sida mà là con gái chắc mình đè ra hôn tại chỗ rồi, chỉ tiếc nó lại là đực rựa chính cống, đành bỏ ý định vậy.

- Chỗ bị đâm sao rồi, đỡ nhiều chưa? - Vẫn âm thầm lặng lẽ chén trái cây, nó hỏi.
- Đỡ rồi mới xuống đây tiếp mày được, tuần trước tao nằm liệt trên giường.
- Ừ, cũng may mắn! Lần đó tao cứ tưởng cả đám bỏ mạng hết rồi, cuối cùng không việc gì. Tụi mình được trời thương phù hộ hay sao đó!
- Tụi Hải khìn thì sao, mày có gặp không? - Nhắc tới hội bạn, mình bồn chồn.

- Khỏe như trâu, giống tao thôi. Chỉ có điều từ hôm xảy ra chuyện đó, nó bị ông bà già cấm cửa không cho ra ngoài, sợ bị trả thù. Bây giờ nó giống như hoàng hậu bị nhốt trong lãnh cung, suốt ngày chỉ biết ăn ngủ, tội lắm mày ơi! - Miệng nói tội, trong khi môi nhếch lên cười đểu, nhìn Thanh sida gian không thể tả.
- Để khi nào tao khỏi hẳn, sang thăm nó sẵn tiện xin ông bà già nó giùm! - Mình áy náy nói.
- Chuyện đó không quan trọng! Giờ chủ yếu là bọn thằng Quang, lo tranh thủ thời gian này mà nghĩ cách giải quyết đi. Tao bảo đảm nó còn kiếm mày dài dài, chưa xong đâu. - Nhắc đến thằng Quang, mặt Thanh sida đầy nghiêm trọng.

- Tao biết. Nhưng giờ chả có cách nào để mà nghĩ, tới đâu hay tới đó. Nó toàn núp trong tối, canh úp sọt, làm sao đây? Không lẽ kéo hội tìm nó, thằng đó đâu có vừa, chơi kiểu đó mình chơi không lại. - Mình lắc đầu.
- Thưa nó ra tòa. Vết tích ở ngực mày vẫn còn nè, sợ gì...
- Nhà nó có thế lực, chạy bên này một ít, bên kia một ít, thưa kiểu gì? Chưa nói đến bây giờ thật giả trắng đen lẫn lộn, hai đám trẻ trâu cầm mã tấu chém nhau từa lưa, ai xử cho mày? Nhiều khi mấy chú mấy bác ăn uống no say, quay sang bắt tội tụi mình, lúc đó có mà tàn đời...
- Đệt, chơi giang hồ với nó không được, luật pháp cũng chẳng xong, vậy làm sao? - Thanh sida trợn mắt.
- Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai? - Mình cười khổ.

- Thôi, không bàn nữa. Nói chuyện khác... - Thanh sida ngao ngán.
- Chuyện gì?
- Chuyện tình tay ba như trong phim của mày. Nhắc tới là tao phát ghen, số hưởng vãi! - Nó cung tay, làm bộ như muốn đấm vô mặt mình.
- Khổ tâm bỏ mợ ra chứ sướng quái gì... - Mình nhăn nhó.
- Tao ước được khổ như mày mà không được nè, đúng là sống trong phúc mà éo biết hưởng!
- Khi nào một trong hai người ở riêng kìa, đó mới gọi là phúc. Đằng này cả hai đều ở chung nhà với tao, ra vô chạm mặt, ghen tuông cả ngày, muốn hưởng phúc cũng chẳng còn tâm trí mà hưởng...

- Hè hè, cái gì cũng có mặt trái của nó mà, mày đừng được voi đòi hai bà Trưng... Mà mày định sao? Quyết định chọn ai chưa? Tình hình này mà kéo dài, tham lam coi chừng mất cả chì lẫn chài.
- Tao hiểu sao không... - Mình chép miệng.
- Nói nghe coi. - Mặt nó háo hức.
- Thì... tao từ chối em Uyên mấy lần rồi, nhưng ẻm cứ làm lơ. Lại vì tao làm không ít chuyện, mới rồi còn chi cho thằng Bảy già một khoản tiền để cứu tao. Càng ngày tao càng khó từ chối ẻm, nhận nhiều quá... muốn rứt ra không dễ chút nào...

- Hả? Vậy ra bữa hổm là em Uyên cho tiền nên thằng Bảy mới giúp tụi mình à? - Thanh sida ngạc nhiên.
- Chứ mày nghĩ nó là Bồ Tát, khi không giơ đầu ra chịu báng, chuốc rắc rối vì mấy đứa không quen biết như tụi mình hả?
- Ờ, hèn gì... tao cũng thấy nghi nghi. Rốt cục em Uyên đưa nó bao nhiêu?
- Chả rõ, hỏi ẻm không nói. Nhưng tao nghĩ không ít, chắc cũng vài trăm triệu.

- Đệt, ẻm giàu vãi vậy à? - Thanh sida thiếu điều nhảy dựng lên.
- Mới đi shopping, tiện thể mua cho tao hơn chục cái áo gần 5m, mày nghĩ giàu không?
- Ax... Tao thèm giết chết mày quá!!! - Nó nghiến răng ken két, bộ dạng như sắp bốc hỏa.

- Có bản lĩnh cứ nhào vô, tao nhường đó! - Mình nhe răng cười.
- Thua! Thôi tao về à, có tin gì mới nhớ báo tao biết.
- Ờ, tạm thời chắc không có chuyện gì đâu. Phải 1, 2 tuần nữa tao mới ra khỏi nhà được.

Nó về rồi, mình lúi húi dọn đống vỏ, hột trái cây vứt đầy trên bàn. Thằng này ăn vãi thiệt, một mình nó làm láng rổ chẳng còn chút gì, sao không nuốt luôn hột cho rồi, đỡ mất công dọn.

...

Lên phòng nằm ngủ đến tối, thay vì chờ chị Diễm đem cơm lên như mọi lần, mình lót tót đi xuống. Lâu rồi không được hưởng bữa cơm gia đình, nhớ quá!

- Con khỏi chưa mà đi xuống vậy T? - Mẹ thảng thốt nhìn mình. Vẻ mặt ba mình cũng kinh dị không kém.
- Đỡ rồi mẹ ơi, có điều chưa chạy nhảy được thôi! - Mình kéo ghế ngồi, nhanh nhảu đáp.
- Đang tính lấy cơm lên cho T nè, đi được hồi nào mà giờ mới thông báo vậy? - Chị Diễm loay hoay lấy chén, xoay lại hỏi.
- Mới phát hiện hồi trưa thôi, he he... - Mình nói dóc, thật ra đi tới đi lui cũng được vài hôm rồi, nhưng muốn được ăn cơm riêng tư với chị thêm một chút, nên chưa để lộ ra.

Em Uyên ngồi đối diện, nhìn mình cười tủm tỉm, không nói gì.

Đặt chồng chén lên bàn, chị lấy ghế ngồi cạnh mình, tuy nhiên vẫn giữ khoảng cách hơi xa, chắc sợ ba mẹ mình nghi ngờ.

- Vết thương sao rồi T? Chừng nào thì lành hẳn? - Ba hỏi.
- Dạ, con nghĩ chắc phải 2 tuần nữa. - Mình rụt rè đáp.
- Ráng nghỉ dưỡng cho tốt, còn sớm đi học trở lại, nghỉ lâu quá rồi.
- Dạ, con biết mà!

- Con lớn rồi, ba mẹ không muốn nói nhiều nữa. Giờ chỉ cần chú tâm học lo cho tương lai, mọi chuyện còn lại ba mẹ đang tính cách giải quyết, không để xảy ra rắc rối nữa. - Ba nghiêm mặt.
- Là sao ba? Chuyện thằng Quang hả? - Mình thấp thỏm. Nếu quả thật ba mẹ có hướng giải quyết, mình và chị được sống yên ổn thì còn gì bằng.
- Ba nói cho con đỡ lo nghĩ thôi! Ba mẹ vẫn còn đang tính cách, khi nào được sẽ nói rõ con biết. Thôi, ăn cơm đi! - Mẹ mình xua tay.

- T ăn cá đi cho tốt! - Em Uyên dẻ miếng cá nấu canh chua bỏ vào chén mình.

Xưa nay mình không ăn được cá. Chị Diễm thấy mình ngần ngừ, bèn gắp thịt bò cho vào chén mình, nói nhỏ chỉ đủ mình nghe:

- T không ăn được cá mà, ăn bò beefsteak đi, ngon lắm!!
- Hai người ăn cơm đi, em tự ăn được mà! - Mình hơi khó xử.

Rồi trước sự chứng kiến của chị và em Uyên, mình gắp miếng bò của chị cho vào miệng nhai ngon lành. Công nhận ngon thật, thịt mềm và không dai chút nào, lại vừa chín tới, chỉ cắn nhẹ một cái nước thịt đã tươm ra thấm đều khoang miệng, thật kích thích vị giác.

- Ngon ghê! - Mình tấm tắc.
- T ăn thêm đi, chị làm nhiều lắm! - Nghe mình khen, chị cười tươi như hoa.

Đang định gắp thêm miếng thịt nữa, bất chợt mình ngó lên thấy mặt em Uyên xịu xuống, buồn so.

"Nỗi khổ của tao nè Thanh sida ơi, mày sao hiểu được..."

Nhìn miếng cá trong chén, lòng mình than thở không thôi. Ớn quá, chẳng muốn ăn chút nào. Nhưng thấy ẻm quê quê mình lại động lòng trắc ẩn, nhắm mắt nhắm mũi gắp cá bỏ vào miệng, nhai vài cái rồi trệu trạo nuốt.

- Cá ngon không? - Vẻ mặt em Uyên thay đổi, tươi rói ngay.
- Ờ, cũng ngon! - Mình gật đầu lia lịa như tế sao.
- T ăn thêm đi... - Ẻm hí hửng tính gắp thêm cá cho mình nữa.
- Thôi, Uyên ăn đi. Chút T ăn sau... - Hồn vía lên mây, mình lật đật xua tay.

Ngồi ăn một lúc mình mới biết, thì ra nồi canh chua là em Uyên nấu, còn bò beefsteak thì chị Diễm làm. Thảo nào...

Nhưng mình không nghĩ chị ghen, có lẽ biết mình không ăn được cá nên chị mới làm thế thôi, chẳng ý gì đâu.

Suốt buổi mình toàn ăn thịt, biết sao được, ghét cá bẩm sinh rồi. Chỉ đến chén cuối, chan canh ăn, mình mới đụng đũa vào mấy con cá, gắp một vài miếng gọi là... cho em Uyên đỡ buồn tủi. >"<

- Mai bà ngoại ghé nhà chơi... - Tàn bữa ăn, mẹ mình thông báo.

Không khí chợt im ắng lạ thường. Tin bà ngoại lên thăm, chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Mình vẫn còn chưa quên được chuyện lần trước bà ghé, đòi cho chị Diễm ra ngoài ở. Em Uyên thì bị bà giũa cho một trận cái tội đầu nhuộm xanh đỏ, quần áo ngắn cũn cỡn.

Ẻm nhìn mình, mặt vẫn bình thường không dám tỏ thái độ gì, nhưng sâu trong ánh mắt, mình thấy được tia lo lắng ngán ngẩm. Mình cũng khác gì ẻm đâu. Chỉ có chị Diễm vẫn tươi cười như thường, cũng bởi chuyện đó mình và cả nhà đâu có ai kể chị nghe, sợ chị tủi thân.

- Lâu rồi con không được gặp bà, bà ghé ở lâu không dì? - Chị quan tâm hỏi.
- Chắc ở lại một đêm, dì cũng không rõ. Bà tùy hứng lắm, có khi lên chút lại đòi về như hồi trước nữa không chừng. - Mẹ cười nói lấp lửng.
- Ủa, sao vậy dì?
- Bà mệt đó mà, có gì đâu! - Mình chen ngang.

Mẹ cũng hiểu ý, không nói gì thêm.

Ăn xong, mình lên phòng tắm rửa, lấy cái áo thun trắng em Uyên mua cho mặc vào, khá vừa vặn. Dù sao cũng là tấm lòng của ẻm, hơn nữa bỏ phí trời phạt. Mình không nghĩ chị Diễm khó chịu vì điều này, chị chẳng ích kỷ thế đâu.

Bước ra ban công đã thấy chị đứng tựa lan can tự khi nào.

- Chị ra lâu chưa? - Mình lại gần hỏi.
- Vừa ra à. T mặc áo mới nhìn đẹp trai ghê!! - Chị nháy mắt.
- Đẹp trai lâu rồi, khen thừa! - Mình nghênh mặt.
- Hi hi... nịnh có câu lên luôn hén! Thôi, rút lại lời khen. - Chị cười khúc khích.
- Muộn rồi! Có rút lại thì nó cũng ghi sâu trong đầu em rồi, gì chứ ai khen em nhớ dai lắm he he...
- Vậy chê thì sao? Có nhớ dai không nè?
- Chê hả? Không quan tâm. Người ta GATO với mình đó mà, để ý làm chi cho mệt.

- GATO là sao T? - Chị ngơ ngẩn.
- Là ghen ăn tức ở đó. Chậm tiêu! - Mình điểm nhẹ ngón tay lên trán chị.
- Hứ, nào giờ có nghe đâu mà biết! - Chị vùng vằng, cú lên tay mình mấy cái nhẹ hều.

Đã lâu rồi không được ra đây hóng gió. Mọi thứ vẫn như trước, chẳng có gì thay đổi. Bầu trời chi chít treo đầy sao lấp lánh, gió vẫn thổi lồng lộng, từng làn gió nhẹ mơn man đùa giỡn vờn lên tóc chị, những sợi tóc đen óng ả tung bay như muốn cuốn mình vào những giấc mơ lãng mạn.

Mình đưa tay cầm một lọn tóc, kê mũi vào hít thật sâu, mùi thơm dìu dịu theo khứu giác xông lên tận óc.

- Thơm không? Chị mới gội đó! - Chị bẽn lẽn.
- Chị lúc nào mà chẳng thơm! - Mình ngây ngất nói như mộng du.
- Chỉ nịnh là giỏi! - Đầu chị khẽ nghiêng, cặp mắt nai nguýt mình. Khi nhìn ngang chị còn xinh hơn góc chính diện.
- Em còn giỏi nhiều thứ nữa, chị biết rõ hơn ai khác mà!

Mình cười gian, dần dần lết sát vào chị, cánh tay choàng nhẹ qua eo kéo chị hơi ngả ra sau, miệng lướt nhẹ lên gương mặt khả ái rồi dừng lại ở làn môi mềm mại thật lâu...

Hôn chị say đắm, nhưng mắt mình thỉnh thoảng vẫn ngó về phía cửa, sợ em Uyên bất chợt đi ra. Ẻm thấy cũng không việc gì, mình chỉ lo chị ngại thôi, tính chị rất hay xấu hổ.

Mình hôn chị thật lâu, cho đến khi mỏi tay mỏi miệng mới chịu dừng lại trong luyến tiếc. Lòng tham con người đúng là vô hạn, nếu có sức khỏe không biết mệt, chắc mình hôn chị cả ngày.

- T này... suốt ngày chỉ biết làm bậy... - Mặt chị ửng hồng, miệng trách móc nhưng đôi mắt lại ướt rượt ngập tràn niềm hạnh phúc.
- Trai không hư, gái không thương... - Mình hấp háy mắt.
- Gái hư mới thương trai hư, chị không có vậy... - Chị ngúng nguẩy.
- A, làm phản hả? Em trai hư nè, chị không phải gái hư nghĩa là không thương em chứ gì? - Mình vờ trợn mắt.
- Xí, không phải vậy... ý là...

- Nói chuyện gì mà vui vẻ xôm tụ quá vậy ta! - Em Uyên đột nhiên đi ra làm chị giật mình nín bặt, len lén nhìn mình thè lưỡi.

Chị Diễm đang đứng bên trái mình, em Uyên lại bước sang đứng bên phải, ép mình vào giữa. Trái Diễm, phải Uyên, cả hai mà song kiếm hợp bích chắc mình khó giữ được trọn vẹn tấm thân qua đêm nay. Mà không xong, bác sĩ dặn chưa lành lặn không được cử động mạnh.

- Tự nhiên im re hết vậy, có gì mờ ám hả? - Em Uyên hết nhìn mình lại ngó chị.
- Người gì xuất hiện cứ như ma, làm giật mình chưa té lầu là may, nói gì nữa mà nói. - Mình làu bàu.
- Chứ không phải có tích nhúc nhích hả? - Ẻm liếc xéo mình.

- Bữa nay mới thấy nhen, áo ai mua mà vừa vặn đẹp quá vậy! - Chợt phát hiện ra cái áo mình đang mặc, ẻm kéo áo săm soi, miệng xuýt xoa liên hồi.
- Bé Uyên nhen, mua cho T mà không mua cho chị cái nào, phân biệt đối xử quá đi! - Chị Diễm cười nói.
- Hi, tại shop toàn bán đồ nam không à, em cũng đâu có mua cái nào đâu. Để vài bữa rảnh, chị em mình đi shopping hén!

- Chị đùa thôi, tốn tiền lắm!
- Chuyện nhỏ mà, tiền xài cũng hết, chết có mang theo được đâu mà chị lo! - Em Uyên nói xong, lại chạy sang đứng cạnh chị Diễm. Hai người nhỏ to bàn tán gì đó, không cho mình nghe.

Tai mình căng lên như tai trâu mà chẳng hóng được gì. Bực quá e hèm một cái rõ to:

- Xong chưa? Có chuyện cần nói nè!
- Gì vậy T? - Chị hỏi.
- Ngày mai chị đi làm cũng như mọi khi, chiều mới về phải không?
- Ừm, sao dạ?
- Vậy sáng mai Uyên đưa chị đi làm, rồi chiều ghé rước chị, hai người đi shopping luôn đi. - Mình nói.

- Ủa, không phải mai bà ngoại T ghé chơi hả? Chị định về sớm chào hỏi, còn nấu gì đó đãi bà nữa.
- Em nói chị cứ nghe theo đi! Bà ngoại lúc này già cả, tính khí thất thường lắm! Lần trước ghé đây, mắng Uyên một chập rồi. Không tin chị hỏi Uyên đi!
- Thật vậy hả bé Uyên? - Nghe mình nói ghê quá, chị quay qua hỏi em Uyên.
- Ừ, bà khó lắm! Em gặp một lần mà ngán quá trời! - Hiểu ý mình, em Uyên làm điệu bộ sợ sệt.

- Nhưng mà... làm vậy coi sao được, vô phép lắm! - Chị lo âu.
- Có gì mà không được, chị cứ làm vậy đi, còn lại để em lo, không ai nói gì đâu! Nếu được thì đi tới khuya luôn, chờ bà ngủ rồi hãy về, có gì em điện thoại báo cho. - Mình quả quyết.
- Vậy còn buổi sáng thì sao? - Chị rụt cổ.
- Sáng dậy sớm, tranh thủ đi làm sớm, đừng để gặp mặt bà là được. Ráng đi, bà ở một ngày về rồi! - Mình cố gắng trấn an.

- Người già thường thức sớm lắm đó! Với lại đi sớm chị biết đi đâu, hix... giờ đó chị Ánh chưa ra tiệm mà...
- 5h thức đi đi, chị với Uyên chạy lòng vòng ăn sáng, uống càfé, hoặc ra công viên tản bộ cũng được. Ráng 1 hôm là khỏe rồi! - Mình tích cực hiến kế.
- Chắc phải làm vậy, còn mỗi cách này. Chỉ hi vọng bà T ở một ngày thôi, rủi hứng lên ở thêm vài ngày, Uyên với chị Diễm bữa nào cũng đi tới khuya, sáng thức sớm, chắc chết quá!! - Em Uyên vuốt nhẹ mái tóc ngắn cũn, rầu rĩ nói.
- Hai người còn đỡ, T suốt ngày phải ở nhà đối phó với bà nè... - Mình trề môi.

- T cứ viện cớ vết thương chưa lành, ở trong phòng suốt, có sao đâu! - Em Uyên cười.
- Sao được. Chuyện này đâu dám để bà biết, có mà chửi tắt bếp luôn! Chắc cũng phải giả bộ đi lên đi xuống nói chuyện với bà, hix... rầu quá! Lúc nào không ghé, lựa ngay lúc rối tinh rối mù này lại ghé, bà chơi quả này ác thiệt! - Mặt mình nhăn như khỉ ăn ớt.
- Hi hi, nghe T than làm chị rầu theo luôn rồi nè! Bỏ qua hết đi, đừng suy nghĩ nữa, tới đâu tính tới đó cho xong, hén! - Chị kéo tay mình lắc lắc.
- Ok, không nói chuyện buồn nữa! - Hành động đáng yêu cứ như trẻ con của chị khiến mình cười xòa, tạm vứt phiền muộn sang một bên.

- Đêm nay trăng sáng ghê hén, phải rằm không bé Uyên? - Chị hỏi em Uyên.
- Chưa, mai mới rằm. - Em Uyên ngước mặt nhìn lên trời thật lâu.

Cứ thế, hai cô gái say mê ngắm trăng sao, mình lại lặng lẽ ngắm họ. Cho đến sau này, mình vẫn chưa tìm ra được khoảnh khắc nào đẹp hơn lúc này. Dưới ánh sáng mờ ảo của vầng trăng tròn, chị và em Uyên đẹp một cách kỳ lạ. Nét đẹp có chút gì đó huyền ảo mơ hồ đến huyễn hoặc, như thực lại như hư vô khiến mình ngây ngất...

Chỉ tiếc mình không có thiên khiếu về hội họa, nếu không đã vác giấy cọ ra ngồi miệt mài rồi. Hãy mường tượng xem, một đêm trăng thật sáng, bầu trời đầy tinh tú lấp lánh huyền ảo. Trên lầu cao, gió thổi lao xao, hai cô gái xinh xắn đứng thưởng thức tuyệt tác của thiên nhiên đến xuất thần, mái tóc dài thi thoảng bay nhè nhẹ, cạnh đó là một thằng ngốc thẫn thờ ngơ ngẩn chiêm ngưỡng nhan sắc họ. Nếu gom những chi tiết này vào một bức tranh, cũng nên thơ ra phết đấy nhỉ... ^^!

Cảm giác bình yên nhẹ nhàng xâm chiếm tâm hồn mình, thanh thản vô cùng, cứ mong giây phút này kéo dài ra... dài ra...

Cuộc sống này, con người làm mọi thứ, cố gắng tất cả vì điều gì? Không phải vì những giây phút như thế này sao? Có thể đúng, mà cũng có thể sai... Không gì tuyệt đối cả. Mình chỉ cần những thứ này, giản đơn thế thôi... Nhưng với người khác, có thể họ sẽ cần những điều gì đó cao hơn, xa hơn...

Riêng hai cô gái đang đứng trước mặt mình đây, họ cần gì nhỉ? Liệu có giống mình không?!?

Mình tin là có. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt say mê pha lẫn sự dịu dàng của chị và em Uyên, mình cũng hiểu được phần nào.

Thật đáng tiếc, nhằm ngay lúc xuất thần nhập hóa, chuẩn bị hóa thành thi sĩ, tâm hồn thơ văn sắp tuôn tràn lai láng như sóng thần, tự dưng mình lại muốn hắt xì. Cố gắng kềm mà không được...

- Hắt... xì.... - Mình làm một phát rõ to, sướng tê người.
- Người gì mà vô duyên chưa từng thấy... - Bị mình phá vỡ tâm trạng, em Uyên giật thót người, quay qua trừng mắt.
- Chị cũng hết hồn, hi hi... T lạnh hả? Vô ngủ sớm đi, đứng đây chút bệnh nữa đó! - Chị Diễm cười hinh hích, khoe hàm răng trắng bóc thật đều.
- Đâu có, không biết sao tự nhiên hắt xì. Mà vậy cũng hay, đang tính kêu hai người, làm gì mà ngắm trăng say sưa đắm đuối vậy? Làm được mấy bài thơ rồi? - Mình xoa xoa mũi.

- Ngắm trăng là phải làm thơ hả? Ai đặt ra cái luật đó vậy? - Em Uyên bướng bỉnh nói.
- Ngắm trăng chỉ có hai loại người thôi. Một là nhà thơ, hoặc người tập tành làm thơ...
- Hai là gì T? - Chị tò mò.
- Hai là người sói. Chị với Uyên ngắm trăng lâu quá, kỹ quá, em sợ hai người biến thành sói thì khốn. - Mình cười đểu.
- T này... thấy chị hiền gạt chị hoài... - Chị phụng phịu.

Em Uyên không thèm phản ứng, chỉ liếc mình sắc như dao cạo, làm mình thót người mấy lần vì nhột nhạt. Nếu ánh mắt có thể giết người, dám ẻm giết mình mấy trăm lần rồi cũng chưa biết chừng.

- Vô ngủ thôi chị, không nói chuyện với loại người này nữa! - Liếc háy đã đời, ẻm kéo tay chị vô nhà trước sự ngơ ngác của mình.

Chị Diễm đành bước theo, nhưng cũng kịp quay lại làm mặt xấu với mình.

- Ngủ ngon nhen! - Mình nói với theo.
- T cũng vậy hén! - Trước khi khuất sau cánh cửa, chị mi gió mình một cái thật dài và kín đáo, kèm theo nụ cười mỉm chi đáng yêu vẫn thường len lỏi vào giấc mộng của mình mỗi đêm...

Click links dưới để đọc truyện :
( chap56->60 )
Chia sẻ bài viết Facebook

Chuyên Mục Blog

Xem nhiều nhất